Chương 15: Từ hôn

Thời gian thấm thoát trôi qua đã 4 năm đi qua Tiêu Viêm vẫn theo nguyên tác đã thành phế vật được mọi người xa lánh nhưng vì Tiêu

Lệ bào Huân Nhi giúp đỡ chiếu cố hắn một ít nên cũng đỡ mà bây giờ Tiêu Lệ đã là đấu Vương tam tinh tại một căn phòng nằm đấy 8 cô gái tại sao là 8 thì Tiêu Lệ đã thu thêm một số người đã có 2 người mang thai con hắn nên được đưa sang một phòng khác hắn suốt 4 năm qua thăng cấp bằng việc song tu nên các nữ cảnh giới cũng tăng lên nhiều đang ngủ một bóng người lướt đi vào vẫn là Tiểu Y Tiên bây giờ nàng đã là đấu hoàng bát tinh vóc người cũng nảy nở hơn xưa đi cùng là 3 nữ 1 nam nhìn như 5-6 tuổi là mấy đứa trẻ con lang thang không nhà không cửa hắn liền nhận nuôi vừa đi vào nhìn thấy cảnh Tiêu Lệ và chúng nữ không quần áo nàng cắn răng dùng đấu khí đưa đám trẻ ra ngoài thấy thế Tiêu Lệ lên tiếng hỏi

- Có việc gì à?

- Tiêu gia vừa đưa thiếp mời đến bảo chàng về đó tham gia gia tộc đại điển!

- Được rồi cảm ơn nàng lui xuống đi

Nghe thế Tiên Y không nói gì nữa quay mặt rời đi đợi Tiên Y rời đi hắn vực dậy đi đến cửa sổ thì thào nói

- Nhanh thế đã đến lúc Tiêu Viêm bị từ hôn rồi à mình cũng nên hiện thế một chút

Nói xong thay quần áo giao phó một chút việc cho chúng nữ rồi rời đi với tốc độ phi hành nhanh hơn cả ánh sáng chẳng mấy chốc hắn đã về đến thành ô thản hắn không trực tiếp về tiêu gia mà tìm một quán trọ ở lại vì hắn muốn xem kịch là Tiêu Viêm bị Nạp Lan Yêu nghiêm từ hôn nên hắn cứ từ từ đợi thời gian 5 ngày lại trôi qua hôm nay là trắc thí gia tộc tại sao gọi là trắc thí là vì gia tộc đại điển năm năm 1 lần còn trắc thí mỗi năm 1 lần Tiêu Lệ nằm trên mái nhà hắn sử dụng phản quang nên hắn vô hình vì hắn có hệ thống nên sẽ không phát ra bất khì khí tức nào đang nằm ngủ bông nhiên một người chạy vào chỗ Tiêu Chiến thốt thanh kinh hô lên:

- Lão gia người của Vân Lam Tông đến.

Nghe thế mọi người xôn xao bàn tán chỉ có Tiêu Lệ âm thầm cười mọi người nhao nhao đi vào đại sảnh hắn hóa thành màn đêm đứng tại một góc tối trong đại sảnh mọi việc vẫn y theo nguyên tác hắn nhìn tình hình mọi người chở nên nóng đến lúc này Tiêu Viêm chỉ thẳng tay Yêu nghiêm nói

- Nạp Lan tiểu thư, xem tại mặt mũi của Nạp Lan lão gia tử, Tiêu Viêm khuyên ngươi vài câu, ba mươi năm hà đông, ba mưoi năm hà tây, mạc khi thiếu niên cùng.

 Tiêu Viêm thốt ra lời nói lạnh lùng, làm cho Nạp Lan Yên Nhiên thân thể bất giác run lên ánh mắt giữ tợn nhìn hắn lúc này đột nhiên Tiêu Chiến vỗ mạnh tay lên bàn làm đổ cả ấm trà cười ha ha nói:

- Hay, hay cho một câu mạc khi thiếu niên cùng! Con của Tiêu Chiến ta, quả nhiên bất phàm!

 Nạp Lan Yên Nhiên bình thường đều được người khác yêu quý, chưa từng bị bạn cùng lứa tuổi giáo huấn qua, lập tức tức giận song nàng tự nhiên nhớ ra gì đó cười cười nói:

- Ngươi dựa vào cái gì để giáo huấn ta? Cho dù trước kia thiên phú của ta không bằng ngươi, thế nhưng bây giờ ngươi chỉ là 1 phế vật không hơn không kém!

Nghe thế sắc mặt Tiêu Viêm tức giận thấy thế nàng nói tiếp:

- Tốt Nạp Lan Yên Nhiên ta sẽ chờ ngày ngươi mạnh hơn ta, việc giải trừ hôn ước hôm nay ta có thể hoãn lại. Bất quá 5 năm sau, ta sẽ ở Vân Lam tông chờ ngươi, để ta xem trình độ của ngươi đã đến thế nào, Nếu ngươi có thể đánh thắng ta, Nạp Lan Yên Nhiên ta kiếp này sẽ làm nô tỳ của ngươi, mọi việc đều nghe lời. Đương nhiên nếu ngươi không đánh bại được ta vậy thì ngoan ngoãn giao ra khế ước giải trừ hôn ước, đừng có cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!

- Không cần đợi 5 năm sau ba năm sau ta  đánh với ngươi, ta đối với ngươi không có nửa điểm hứng thú!

Nói xong không thèm nhìn sắc mặt của Nạp Lan Yêu Nhiên bước nhanh đến trước bàn, cầm bút viết thật nhanh. Giấy hết, bút dừng, Tiêu Viêm tay phải rút ra đoản kiếm trên bàn, mũi kiếm sắc bén cứa lên tay trái, xuất hiện một đạo huyết khẩu, bàn tay nhiễm máu, tại trên giấy trắng, lưu lại huyết ấn chói mắt hắn đọc lướt qua lại một lần rồi trực tiếp đi đến bên cạnh bàn Nạp Lan Yêu Nhiên bàn tay đập mạnh tờ giấy vào bàn song hắn mở miệng nói:

- Đừng nghĩ Tiêu Viêm ta để ý đến người hôn thê thiên tài như ngươi, tờ khế ước này, không phải là khế ước giải trừ hôn ước mà là bổn thiếu gia đem ngươi trục xuất Tiêu gia hưu chứng! Từ nay trở đi, ngươi, Nạp Lan Yên Nhiên cùng Tiêu gia ta không có quan hệ.

- Ngươi… ngươi dám hưu ta?

 Nhìn khế ước trên bàn, hai mắt Nạp Lan Yên Nhiên trừng lớn, không dám tin nói. Bằng dung mạo và thiên phú cùng với bối cảnh của nàng, vậy mà lại bị 1 tên phế vật của một tiểu gia tộc trực tiếp đuổi? Làm trong lòng nàng lửa giận bừng bừng. Loại đột biến này tình huống này làm nàng cảm giác không chút chân thật, thậm chí có chút hoang đường. Lạnh lùng nhìn Nạp Lan Yên Nhiên bộ dáng kinh ngạc, Tiêu Viêm đột nhiên xoay người, quỳ xuống đối với Tiêu Chiến lạy một cái, cắn chặt môi, quật cường không nói 1 lời… Mặc dù trong gia tộc, danh nghĩa là đem Nạp Lan Yên Nhiên trục xuất, nhưng việc này truyền ra ngoài người khác cũng sẽ không cho rằng như vậy. Người không biết sẽ cho rằng Nạp Lan Yên Nhiên là lấy bối cảnh mạnh mẽ ép Tiêu gia hối hôn. Dù sao, lấy tài mạo cùng bối cảnh của Nạp Lan Yên Nhiên, nếu đem phối với 1 tên phế vật thiếu gia như Tiêu Viêm tuyệt đối chính là hoa lài đem cắm bãi phân trâu. Không ai cho rằng hắn sẽ có phách lực đi đến Vân Lam Tông đòi lại công đạo... Mà như vậy, Tiêu Chiến sẽ phải chịu vô số châm chọc… Tiêu Chiến nhìn Tiêu Viêm hiểu được áy náy của hắn mỉm cười nói:

- Ta tin tưởng con của ta sẽ không phải cả đời phế vật, mấy lời đồn nhảm, sau này đứng trước sự thật ắt không công mà phá sau còn chở thành tuyệt đỉnh cường giả nữa!

Khóe mắt có chút ướt át, Tiêu Viêm lạy thật mạnh mội cái đứng dậy nói:

- Phụ thân, ba năm sau, Viêm nhi sẽ tự mình đến Vân Lam tông, vì ngài rửa sạch mỗi nhục hôm nay!

Nói xong hắn định trực tiếp rời khỏi đại sảng bỗng nhiên một luồng gió thổi qua một tiếng vỗ tay và một âm thanh cười nói:

- Bộp bộp bộp !!! Khí phách lắm, không hổ là tam đệ của ta sau này chắc chắn sẽ thành tự to lớn!

Mọi người theo hướng giọng nói nhìn lại thì không biết lúc nào đại sảnh đã nhiều hơn một người. Một người thanh niên toàn thân áo bạc khí chất phiêu giật làm mọi người kiếp sợ chính là không ai phát giác hắn vào từ lúc nào người thanh niên đánh giá khắp một lượt rồi đi đến chỗ vị chí gia chủ ôm quyền nói:

- Phụ thân, ta đã trở về!