Dương Tuấn cuối cùng cũng đến Linh Giao đại thành, còn nữ nhân kia lúc nào cũng dính chặt lấy hắn như sam, hắn có nói thế nào thì nàng ta vẫn như vậy.
Hệ thống chỉ cho biết tên nàng là Mộc Khuê, 18 tuổi, tu vi Phá Linh tầng 5, ngoài ra đều chỉ là dấu chấm hỏi cả, hệ thống cũng không nói gì thêm nữa, nên Dương Tuấn cũng đành chịu.
Linh Giao đại thành....
Trên con phố lớn tấp nập người qua lại, đa số là tu sĩ và thương nhân, ngoài ra có một số công tử tiểu thư không có tu vi cao cũng rất thường thấy.
Dương Tuấn tìm một quán trọ thuê một phòng đôi lớn, có hai gian phòng, sau đó hỏi tên tiểu nhị phòng đấu giá lớn nhất ở Linh Giao đại thành, được biết Hoàng Tổ là nơi đấu giá lớn nhất ở Linh Giao đại thành và đang có một đại hội đang diễn ra, nên Dương Tuấn để Mộc Khuê ở lại, một mình đến đó.
- Lão bản, ta muốn đấu giá đồ vật....
Đi vào đại sảnh, Dương Tuấn bước đến chỗ một vị lão giả đang ghi chép ở gần đó.
- Khụ khụ, vị các hạ này, ngươi muốn đấu giá sao?
Vị lão giả tuy tu vi không thấp, nhưng cũng cao hơn Dương Tuấn một chút, thế nhưng Dương Tuấn mặc Mật Bào nên không nhìn rõ tu vi hay dung mạo.
- Đúng, ta muốn bán đan dược...
- Đan dược? Phẩm giai là gì?
- Không phẩm giai, nhưng rất đặc biệt...
- Đưa ta xem...
Vị lão giả này hơi có chút khinh thường khi nghe đan dược không có phẩm giai, đối với Dung Đan Sư thì đó không khác gì phế phẩm, nhưng khi Dương Tuấn đưa Pháp Lực đan cho lão thì lão sợ hãi cực kì.
(Đan dược có 3 loại Nhân Đan, Linh Đan và Tiên Đan, chia làm nhất đến cửu phẩm)
- Đây là? Linh Đan lục, không, thất phẩm, không, ít nhất bát phẩm mới có pháp lực dồi dào thế này. Ngài là Linh Đan Sư bát phẩm sao?
Lão giả mặt biến sắc nhìn Dương Tuấn, giọng run run hỏi.
- Vậy các ngươi có muốn đấu giá nó không?
Dương Tuấn trong bộ áo bào đen gằn giọng.
- Vâng, vâng, để tôi đi nói với ông chủ.
Một lúc sau, có một thiếu nữ mặc y trang đến mời Dương Tuấn đến gặp ông chủ, Dương Tuấn cũng bước đi theo, khi đến một gian phòng thì dừng lại, thiếu nữ mở của mời Dương Tuấn vào trong, sau đó đóng cửa rời đi.
- Không biết quý danh của ngài là gì?
Trước mặt Dương Tuấn ngồi ở chính diện là một người phụ nữ, da dẻ trắng hồng, mày liễu mắt phượng, mái tóc đen nhánh xoã trên vai, trang điểm lên khiến nàng càng thêm tuyệt sắc, đôi môi căng mọng đỏ tươi, vận lên bộ áo lụa thướt tha, ẩn sâu bên trong là hai quả đào khá to, có lẽ nàng không mặc nội trang nên hai nụ hoa xuyên thấu ra ngoài.
- Ta họ Hàn, gọi là Hàn Thiên....
Dương Tuấn giả danh, mặc dù thực lực có thể đủ đối kháng một Hư Linh cảnh, có thể Nhất Kích Tất Sát nhưng cũng chỉ có hai lần, nếu bị vây bắt thì cũng có cách chạy trốn, nhưng có thể liên lụy đến Mộc Khuê đang ngơ ngẩn không rõ danh tính.
- Hàn đan sư không biết đến phòng đấu giá hẻo lánh nơi đây làm gì?
Người phụ nữ mở miệng nói, Linh Đan Sư bát phẩm, cửu phẩm cho dù là Vương Thành hay Đế Quốc đều trọng dụng, tôn kính, huống chi một cái Đại Thổ nhỏ nhoi thế này...
- Không có gì, ta đi chu du khắp nơi, tạo ra đan dược mới, nên đến đây bán đấu giá chúng.
Dương Tuấn nhìn người phụ nữ nói, ngắm nhìn một lượt từ phía trên xuống dưới nàng ta. Triệu Ngọc cảm giác ánh mắt của Dương Tuấn thì mỉm cười khẽ, đây không phải là lần đầu có nam nhân dùng ánh mắt soi mói nàng.
- Được rồi, chỉ cần ta lấy 8 phần, giá ban đầu của nó là 10 vạn Linh Pháp thạch, mỗi viên có thể tăng 1 tiểu cảnh giới dưới Hư Linh, tổng cộng có 50 bình, mỗi bình 10 viên, ba ngày sau, ta đến lấy tiền.
Dương Tuấn dứt khoát nói một tiếng sau đó quay người rời đi, để lại Triệu Ngọc khuôn mặt cứng đờ, trong lòng nàng rung động, nàng không xinh đẹp sao?
- Ta quên mất, đừng nên đùa giỡn với ta, hậu quả khó lường....
Dương Tuấn bước đến cửa, để lại một câu nói mang đầy sát khí, khiến Triệu Ngọc và lão giả kia lạnh toát sống lưng.
- Tô lão, đăng cáo thị, ngay hôm nay chúng ta đấu giá đan dược...
- Vâng....
......................................
Chỉ chưa đến nửa canh giờ, cả Linh Giao đại thành xôn xao vì phòng đấu giá Hoàng Tổ đấu giá một loại đan dược mới, chỉ cần phục dụng liền đột phá một tiểu cảnh giới dưới Hư Linh cảnh, khiến vô số gia tộc thèm khát.
Nhưng mỗi tu sĩ chỉ phục dụng được duy nhất 3 viên, nếu sử dụng nhiều hơn thì có thể khiến đan điền, kinh mạch bạo nổ, từ đó bạo thể mà chết.
Ngày đầu tiên đã đấu được 30 bình, thu lợi được 6520 vạn Linh Pháp thạch, một con số khổng lồ, dĩ nhiên Dương Tuấn được 8 phần trong đó, Triệu Ngọc thì cứ ngồi một mình trong phòng chải tóc, sau đó ngắm nghía khuôn mặt, tự hỏi là nàng đã già nên không còn xinh đẹp nữa chăng, tại sao hắn không có nhìn nàng thêm chút nào nữa.
Ngày hôm nay, Dương Tuấn đưa Mộc Khuê đi dạo phố, mua cho nàng ít trang y, ngọc bội, trâm cài, son phấn,...... cho nàng, nhưng có vẻ Mộc Khuê thích tự nhiên hơn.
- Phu quân~ Ta đói rồi...
Mộc Khuê ôm chặt cánh tay của Dương Tuấn, nói với Dương Tuấn.
- Ừm, chúng ta đi....
Keng, phát hiện Thượng Cổ kỳ vật tàn mảnh cách kí chủ hướng Đông 20 trượng....
Bỗng nhiên âm thanh hệ thống vang lên trong đầu Dương Tuấn, khiến bước chân của hắn dừng lại.
- Khuê Khuê, nàng đi một mình đi, ta có việc riêng...
- Hưm, phu quân đáng ghét quá~
Mộc Khuê mặt phụng phịu dậm chân, bực bội nói với Dương Tuấn.
- Ngoan nào, tối nay ta sẽ "thưởng"....
Dương Tuấn kề sát tai Mộc Khuê thì thầm, nhất là chữ thưởng hắn cắn nhẹ lên vành tai Mộc Khuê một cái, Mộc Khuê mặt đỏ bừng chạy đi, Dương Tuấn phì cười, sau đó hướng hướng hệ thống chỉ dẫn chạy đi...
Đến nơi, đó lại là một cửa hàng bán đồ cổ, từng kiện từng kiện đồ vật cũ kĩ phai màu được trưng bày trên kệ, gần đó là vị lão giả đang ngồi một mình đánh cờ.
Keng, Thượng Cổ kỳ vật tàn mảnh cách kí chủ 2 thước.
Dương Tuấn tiến vào cửa hàng, nhìn ngó chung quanh, sau đó cầm lên một cái thanh đoản kiếm bị tàn phá, lưỡi kiếm cũ kĩ sẫm màu, gãy vỡ một nửa, nhưng độ sắc bén vẫn còn.
Bỗng nhiên Dương Tuấn bị truyền tống đến một vùng chiến trường, công pháp và pháp quyết đánh xuống như long trời lở đất, nhật tàn nguyệt tận, thương khung đổ vỡ, đến cuối cùng cũng chỉ còn một người đàn ông cầm trên tay đoản kiếm như đúc Dương Tuấn đang cầm, nhìn hướng Dương Tuấn sau đó ném đoản kiếm xuyên qua trán Dương Tuấn, mọi hình ảnh bắt đầu đổ vỡ, Dương Tuấn trở lại cửa hàng đồ cổ.
- Ngươi nhìn thấy gì?
Bỗng vị lão giả kia xuất hiện trước mặt Dương Tuấn, khuôn mặt nhăn nheo hỏi Dương Tuấn.
- Không có gì, lão bản, ta muốn mua thanh đoản kiếm này...
- Không bán...
Lão giả xua tay nói, sau đó lại ngồi xuống đánh cờ một mình.
- Lão bản, mở cửa tiệm lại không bán đồ vật, vậy ngươi đây là làm gì?
- Ta đánh cờ, mắt ngươi mù sao?
- Ta,......
Dương Tuấn á khẩu, vị lão giả này nói một câu đã chặn họng hắn, nói thế nào bây giờ, Dương Tuấn đành lắc đầu rời đi.
- Khoan đã, ta sẽ đưa nó cho ngươi, với một điều kiện....
- Ta nghe....
Dương Tuấn thân ảnh biến mất, ngay lập tức đã ngồi đối diện lão giả.
Keng....
???: Di Tu....
Tu vi: Đại Tiên hậu kì.
...................................
Ầm....
Sau khi kiểm tra thông tin của Di Tu, trong lòng Dương Tuấn chấn động mãnh liệt, Đại Tiên hậu kì, đây không phải người có thể xuất hiện ở đây.
- A hèm, chỉ là ta muốn ngươi đập vỡ khối đá này, ta sẽ đưa thanh đoản kiếm kia cho ngươi.
Di Tu ho nhẹ vài tiếng, từ nhẫn trữ vật lấy ra một khối đá to bằng đầu người, đặt dưới đất.
Keng.....
Tiên Thạch: Thạch Phong Bích.
Tu vi: Minh Tiên viên mãn.
Mô tả: Tiên Thạch sống trong tiên mạch, tu luyện thành tiên, ẩn chứa đồ vật nghịch thiên bên trong.
.............................
- Cái....
Dương Tuấn câm lặng, một hòn đá tu vi cũng Minh Tiên viên mãn, vị diện này thật mẹ nó vi diệu.
- Thế nào, nếu không làm được, thì mau đi đi...
- Ta làm...
Dương Tuấn nhặt một hòn đá, sử dụng pháp quyết Viêm Diêm Hoả Diễm, hòn đá bốc cháy, sử dụng công năng Nhất Kích Tất Sát, Dương Tuấn ném viên đá trúng ngay Tiên Thạch.
- Ta nói ngươi cái tên ngố....
Di Tu chưa nói hết câu thì mặt biến sắc, Tiên Thạch bên ngoài hoá thành cát bụi, rũ xuống như thác, bên trong là một quyển sách hơi ố vàng, bên ngoài có dòng chữ lấp lánh, Di Tu nhanh chóng nhặt lấy bỏ vào trong nhẫn trữ vật, tay khác ném đoản kiếm cho Dương Tuấn, trong lòng vừa vui mừng vừa lạnh run. Tiên Thạch này lão cất công tìm được rồi bảo quản suốt 1 vạn năm qua, từ khi lão mới đạt đến Ngụy Tiên, tìm vô số cách để mở ra mà không chịu đi đến Tiên Giới, hôm nay gặp phải một tên tu sĩ trẻ tuổi đơn giản một kích liền phá không còn gì, vừa vui mừng vừa sợ hãi, nếu bị cướp đi đồ vật mới có thì thà hắn tự vẫn còn tốt hơn.
Dương Tuấn mặc dù có Nhất Kích Tất Sát nhưng không dám giết Di Tu, công năng này tuy mạnh nhưng cũng có điểm yếu, đó là độ chính xác, trừ khi đánh trúng đối phương, dù là một chút sát thương cũng sẽ bị kích sát, nếu không chạm nổi góc áo thì công năng này vô dụng.
..............................
Trở về quán trọ, Mộc Khuê đã ngủ say trên giường, trên bàn còn bày biện hàng tá món ăn, chắc nàng giận dỗi nên ăn cho đỡ tức, cuối cùng thoả mãn ngủ say, mà quên lau đi vết dầu mỡ trên miệng, vô cùng buồn cười, Dương Tuấn dùng khăn lau đi vết dầu, sau đó đắp chăn cho Mộc Khuê, sau đó ngồi bên cạnh cửa sổ, suy tư, chăm sóc cho Mộc Khuê khiến Dương Tuấn nhớ lại Quỳnh Hân, đứa em gái thân yêu của Dương Tuấn, nước mắt không kìm được rơi xuống.
- Ta dù có là Ma, hận này quyết phải trả.....
- Dương Tuấn cắn chặt răng, bàn tay siết chặt ngực, đôi mắt hiện lên từng đường vân đỏ tươi, hận này phải trả bằng máu.....
Hôm nay, Dương Tuấn tìm một khu rừng để độ kiếp đột phá, mặc dù thời hạn độ kiếp là một ngày nhưng Dương Tuấn có thể làm cho nó tới nhanh hoặc chậm tùy ý, chỉ cần tiêu hao một chút dâm điểm mà thôi.
Ầm.... Ầm....
Bầu trời trong xanh vần vũ mây đen, giống như một hố đen mở ra giữa bầu trời, bên trong chớp giật từng tia sét màu xanh lam, Lập Thế Kiếp Vân.
- Kiếp Vân sao? Yếu quá....
Dương Tuấn xuất ra Sư Hoàng Chiến Kích, vận dụng Viêm Diêm Hoả Diễm, Sư Hoàng Chiến Kích bừng cháy, Dương Tuấn dùng hết sức lực ném Chiến Kích, mũi kích xuyên qua hư không, xuyên qua kiếp vân còn chưa đánh xuống...
Uỳnh.....
Kiếp vân sợ hãi tan rã, Dương Tuấn thu lại chiến kích, tu vi đột phá Khai Thể cảnh cũng cần pháp lực và ngoại lực rất nhiều để đột phá, Dương Tuấn cần tìm một hiểm địa để đi lịch luyện.
- Đúng rồi, thanh đoản kiếm tàn mảnh kia dùng thế nào đây?
Dương Tuấn bỗng nhớ ra, hỏi hệ thống.
Keng, hệ thống chưa thể trả lời....
- Ềy, mua một ít đồ ăn về mới được....
Dương Tuấn thở dài, xoay người rời đi, hướng phía cho trong Linh Giao đại thành, mua thức ăn mang về cho Mộc Khuê, từ lúc nào, hắn đã bắt đầu quan tâm rất nhiều đến Mộc Khuê...
....................................
Ngày thứ ba, Dương Tuấn đến Hoàng Tổ lấy Linh Pháp thạch, bên Triệu Ngọc đưa ra 104 triệu Linh Pháp thạch, Dương Tuấn lấy 7500 vạn, còn lại đều để lại cho Triệu Ngọc, sau đó không nói một lời xoay người rời đi.
- Chờ, chờ đã....
Triệu Ngọc ấp úng lên tiếng, Dương Tuấn cũng ngừng lại bước chân, xoay người.
- Có chuyện gì?
- Ân, ưm, sắp tới Hoàng Tổ sẽ mở quan hiểm địa Chung Long Cấm Địa, chẳng hay Hàn đan sư có hứng thú?
- Hiểm địa? Nơi đó có dị thảo chứ?
- A, vâng, nơi đó kì hoa dị thảo, Ma Thú cường đại rất nhiều, chỉ có Phách Anh cảnh trở xuống tu sĩ liền có thể tiến vào, đây là Hoàng Tổ Bài, người sở hữu nó mới có tư cách tiến vào.
Triệu Ngọc lấy ra một tấm thẻ bài màu hoàng kim, bên trên khắc hai chữ Hoàng Tổ, đưa cho Dương Tuấn, Dương Tuấn cũng không ngại cầm lấy.
- Ta có thể đưa người theo chứ?
- A, vâng, ngài có thể mang theo một vị đồng hành.
- Khi nào bắt đầu?
- Hai ngày nữa sẽ khai quan....
........................................
Hai ngày sau, Dương Tuấn không giả dạng Hàn Thiên mà đến Chung Long Cấm Địa, tất nhiên Mộc Khuê cũng đi theo nhưng không biết từ khi nào nàng mang theo một cây dù hoa trên tay, dáng vẻ nâng niu như vô cùng quan trọng.
Chung Long Cấm Địa là một vùng không gian cách biệt, được bao phủ bởi một kết giới riêng, chỉ có Hoàng Tổ mới biết cách mở ra, nơi đây có áp chế đặc biệt, chỉ tu sĩ tu vi dưới Hư Linh mới có thể tiến vào, nếu không sẽ bị Yêu Hoả thiêu chết.
Còn một canh giờ nữa sẽ khai quan, nhưng bên ngoài Chung Long Cấm Địa đã đầy rẫy tu sĩ, hầu như đều là tu sĩ trẻ tuổi, tu vi cao nhất cũng chỉ có Kết Anh tầng 1, hầu hết đều là Phá Linh cảnh tầng 9 trở xuống, ngoài ra còn có mấy vị tu sĩ trung niên tu vi Kết Anh cảnh viên mãn, có lẽ là hộ vệ của vị công tử tiểu thư nào đó.
Rống....
Đúng một canh giờ sau, bầu trời bỗng nhiên nổi bão lớn, từ đâu bay ra vô số hư ảnh kim long, bay lượn trên không trung sau đó đều đồng loạt chui vào trong kết giới, một cánh cửa đồng lớn từ từ trồi lên từ mặt đất, bên trên điêu khắc rất nhiều tượng rồng hoàng kim, cửa đồng khổng lồ nặng nề mở ra, bên trong là một thông đạo sáng chói.
- Khuê nhi, chúng ta đi....
Dương Tuấn từ trong cửa hàng hệ thống mua hai cái mặt nạ thép mỏng, đủ để che đi dung mạo, một đưa cho Mộc Khuê, một đeo lên mặt, sau đó kéo tay Mộc Khuê, tiến vào thông đạo sau khi được long điêu trên cổng vào kiểm chứng.
Vụt....
Dương Tuấn và Mộc Khuê khi tiến vào thông đạo thì lập tức bị truyền tống đi, cả hai biến mất trong thông đạo, ánh sáng chói loà khiến cả hai không nhìn thấy được gì cả, khi ánh sáng thôi đi, trước mặt họ là những đỉnh núi cao tận mây xanh, rừng rậm mênh mông, Ma Thú phi hành vô số, còn Dương Tuấn và Mộc Khuê đang đứng trên một ngọn núi, xung quanh không có một ai cả.
- Không có người? Truyền tống vị trí khác nhau sao?
Dương Tuấn nhìn xung quanh, quả thật không thấy bóng dáng của bất cứ tu sĩ nào, Tầm Huyết Nhãn cũng không tìm thấy gì cả.
(Tầm Huyết Nhãn, tiến cấp của Thị Huyết Nhãn, có thể tìm thấy máu tươi của người sống trong 100 trượng xung quanh)
- Phu quân, mắt người đỏ quá...
Mộc Khuê đưa mặt sát lại gần Dương Tuấn, đôi mắt của nàng nhìn chăm chăm vào mắt Dương Tuấn.
- Khuê Khuê, nàng đừng làm phiền ta, mắt ta không sao cả.
Dương Tuấn thu hồi Tầm Huyết Nhãn, tay véo má Mộc Khuê một cái, xem như răn đe.
- A, đau quá phu quân....
Mộc Khuê bị Dương Tuấn véo má thì miệng kêu đau, sau đó phụng phịu ngồi bệt xuống đất, lũ quay lại với Dương Tuấn, có vẻ rất giận dỗi.
- Haha, giận ta rồi sao? Hây....
Dương Tuấn bồng Mộc Khuê lên, sau đó cắn nhẹ vành tai của nàng một cái, Mộc Khuê mặt đỏ bừng vùng vẫy, khiến nàng càng thêm đáng yêu.
Uỳnh....
Bỗng nhiên phía xa xuất hiện một vụ nổ lớn, khói bụi nghi ngút trời xanh, có lẽ là có giao tranh hoặc Ma Thú tấn công mà ra, điều kì lạ là không hề có chút "máu" nào ở khu vực đó trong Tầm Huyết Nhãn của Dương Tuấn.
- Rốt cục có chuyện gì?
Dương Tuấn đặt Mộc Khuê xuống, sau đó cõng nàng lên lưng, đạp thân pháp hướng phía đằng kia mà đi, chỗ đó nhìn rất gần nhưng lại vô cùng xa, thân pháp đạp đến cực hạn, nhưng mãi vẫn không đến.
- Ảo trận sao? Tại sao xa như vậy?
Dương Tuấn ngừng thân pháp, nhìn chung quanh, nhưng không có chút khác lạ nào cả, kể cả hệ thống cũng không có thông báo.
- Phu quân, mộc thụ xung quanh nói chúng ta không nên đến nơi đó và hãy cẩn thận khi ở đây.
Bỗng nhiên Mộc Khuê nói với Dương Tuấn, tiếng lá cây xào xạc do gió từ lúc nào đã trở nên mạnh mẽ hơn.
Xoạt.... Xoạt....
Bỗng nhiên từ trong tán cây và bụi rậm lao ra vô số bóng người màu đen, làn da thâm đen, mắt vô hồn, điều đáng sợ là trong người bọn chúng không hề có chút máu nào.
Keng....
Dị Ma Thú: Vô Huyết Nhân.
Tu vi: Phá Linh cảnh tầng 5/6 → Viên Mãn.
Kỹ năng: Bạo Huyết, dùng máu từ vết thương kẻ địch làm vật dẫn, khiến tất cả máu trong người kẻ địch bạo nổ, dẫn đến bạo thể tử vong.
Số lượng: 14.
.............................
- Thì ra là vậy, chẳng trách Tầm Huyết Nhãn vô dụng.
Dương Tuấn xuất ra Chiến Kích, pháp quyết gia trì hừng hực hoả diễm, mở ra công năng Nhất Kích Tất Sát, sau đó xoay kích, quạt ra một luồng hoả diễm cực lớn, quét qua toàn bộ Vô Huyết Nhân.
Nhất Kích Tất Sát có điểm yếu thì sẽ có điểm mạnh, tuy độ chính xác phải cần là tuyệt đối, nhưng không có nhắc đến giới hạn những kẻ bị kích sát.
Phốc.... Phốc....
Hoả diễm cường đại quét ngang, toàn bộ Vô Huyết Nhân đều bị hoả diễm thiêu đốt, trở thành một đống tro tàn bị gió mạnh thổi bay.
Keng, nhận được 80 vạn Pháp Lực và sát điểm...
Keng, nhận được công năng Tụ Hồn, giết càng nhiều, thu thập linh hồn càng nhiều, sẽ tạo ra uy lực vô song.
Keng, hệ thống đặc biệt bán ra Không Gian Thần Lực, có thể sáng tạo mọi thứ từ hư không, có giới hạn. (Giá: 100 vạn sát điểm. Còn: 182 vạn).
Keng, hệ thống sẽ tạo ra một không gian giống với mong muốn của kí chủ.
Liên tục âm thanh hệ thống vang lên, Dương Tuấn biết rõ hệ thống đang chào hàng để rút ruột Dương Tuấn, nhưng tạo ra một không gian mong muốn thì khi gặp nguy hiểm thì có thể đưa nữ nhân của mình vào trong, nên Dương Tuấn lập tức mua nó.
Keng, hệ thống xây dựng không gian đầu ngang bằng phòng ngủ của kí chủ (giống hệt) ở kiếp trước, có thể mở rộng nhưng sẽ tiêu hao dâm điểm.
- Không tệ, nếu trong hiểm địa hoặc đang cần nơi giải quyết có thể tiến vào... Khục, nghiêm túc một chút....
Dương Tuấn ho nhẹ, sau đó nhìn chung quanh, tìm kiếm một vị trí đặc biệt nào đó.
........................
- Mộc Khuê, chúng ta đi....
- Ân....
Dương Tuấn bế Mộc Khuê, đạp thân pháp rời khỏi nơi này, tiến đến một ngọn núi kì lạ, nơi mà mỗi hang động đều có điêu khắc long điêu, Vạn Long Sơn.
..............................
Vạn Long Sơn, là nơi chủng tộc Long Nhân sinh sống, cơ thể là nhân loại, nhưng lại có sừng rồng hoặc vảy và đuôi của rồng, họ khác với Long Tộc bên ngoài Chung Long Cấm Địa, Long Tộc bên ngoài có cơ thể hoàn toàn là nhân loại, nhưng có thể tự do hoá rồng, trở thành một con rồng khổng lồ cường đại, còn Long Nhân tộc chỉ có thể biến một phần cơ thể trở nên giống rồng mà thôi, nhưng điểm chung của họ vẫn là Dâm Huyết.
Bên trong Vạn Long Sơn, tất cả đều là nữ tộc và cứ mỗi 10 năm, khi kết giới mở ra, tu sĩ nhân tộc tiến vào, họ sẽ đến thương lượng để được nhận tinh hoa để tiếp tục nòi giống, nếu thương lượng không được thì họ bắt cóc về luôn, sau đó vỗ béo để hằng ngày lấy "sữa đặc".
Bởi như vậy, tu sĩ nhân tộc thường đem theo hộ vệ có tu vi cao để phòng bị bắt đi, riêng Dương Tuấn không biết nên tự chui đầu vào hang cọp, à nhầm, hang rồng.