Đường Thanh Thanh ngưng mắt nhìn Giang Phàm, ngón tay hơi nắm chặt ở lòng bàn tay và âm thầm suy nghĩ nói: "Ban đầu tôi cho rằng ở trường học này mình sẽ không có đối thủ, nhưng tôi thật không nghĩ tới. . . mình sẽ gặp phải một người thâm tàng bất lộ như vậy. Nhưng mà. . . tinh cầu lớn nhỏ vào ban sơ cũng không tính là cái gì! Điều chân chính quan trọng nhất chính là chế tạo văn minh về sau."
. . .
Phó hiệu trưởng hướng về phía Giang Phàm mà vẫy tay nói: "Đồng học Giang Phàm, em đi theo tôi một chút."
Ông ấy lập tức dẫn theo Giang Phàm rời đi hiện trường.
Cả hai một đường đi đến phòng giáo học.
Sau khi đi tới một phòng làm việc, Giang Phàm liếc nhìn bảng tên bên ngoài phòng làm việc mà không khỏi nhíu mày hỏi: "Là phòng làm việc của hiệu trưởng sao?"
Phó hiệu trưởng mỉm cười nói: "Em vào đi, hiệu trưởng đang ở bên trong phòng chờ em."
Sau đó ông ấy xoay người rời đi.
Giang Phàm đưa tay gõ cửa một cái.
Bên trong truyền đến một đạo âm thanh hơi uy nghiêm: "Vào đi!"
. . .
Giang Phàm đẩy cửa đi vào.
Hắn liếc mắt liền thấy được một người đang ngồi ở đằng sau bàn làm việc.
Đó là một người đàn ông tuổi tác ước chừng 50 tuổi, tướng mạo tương đối uy nghiêm.
Đây chính là hiệu trưởng của trường Giang Thành - Đồng Chấn Thanh!
Ông ấy là một Tinh Cầu Chủ cấp 4 có thực lực không tầm thường!
Vào lúc này, Đồng Chấn Thanh cũng đã ít đi sự uy nghiêm thường ngày.
Thay vào đó là vẻ mặt mang nụ cười hòa ái.
Ông ấy đứng lên và thân thiết nói: "Đồng học Giang Phàm, tới ngồi lên ghế sô pha bên kia đi."
Giang Phàm gật đầu nói: "Cảm ơn hiệu trưởng!"
Giang Phàm cũng là người của thế giới này nên hắn cũng không có câu nệ.
Hắn đẩy ra ghế sô pha và liền đặt mông ngồi xuống.
Nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh tự nhiên của Giang Phàm mà Đồng Chấn Thanh âm thầm gật đầu trong lòng.
Không kiêu không vội, thảo nào em ấy có thể đột nhiên đánh ra và trở thành một con Hắc Chiến Mã!
Đồng Chấn Thanh nhìn về phía Giang Phàm, nói: "Đồng học Giang Phàm, trước tiên xin chúc mừng em đã trở thành học sinh có thành tích giác tỉnh đệ nhất của trường học chúng ta lần này, và em cũng đã sáng lập ra ghi chép mới cho cả Giang Thành này. Cảm ơn em!"
Đối với chuyện này thì Giang Phàm cũng không quá để ý.
Mà Đồng Chấn Thanh cũng không phải là một vị lãnh đạo ưa thích bệnh hình thức.
Cả hai hàn huyên ngắn ngủi rồi liền trực tiếp tiến nhập chủ đề chính.
Đồng Chấn Thanh mỉm cười, nói: "Dựa theo quy định của trường học chúng ta, học sinh có thành tích giác tỉnh đệ nhất sẽ được ban thưởng 50 vạn đồng tiền Liên Bang."
Ánh mắt Giang Phàm hơi ngưng lại, hỏi: "50 vạn sao?"
Hắn xuyên việt vào cái thân phận này từ nhỏ đã là một đứa cô nhi, nên chỉ có thể dựa vào sự cứu tế của liên bang mới có thể lớn lên.
50 vạn này đối với Giang Phàm mà nói tất nhiên là một số tiền lớn rồi.
Hơn nữa hắn còn không giống với những người giác tỉnh thành công còn lại.
Vì Giang Phàm đã chế tạo ra một cái tinh cầu có hệ sinh thái tự nhiên.
Trên lý thuyết thì hắn sẽ không cần quá nhiều tài nguyên.
Chỉ cần hắn có đầy đủ bổn nguyên chi lực thì liền có thể phát triển ra văn minh.
Mà bổn nguyên chi lực lại có giá cả vô cùng cao.
Một phần bổn nguyên chi lực thôi mà đã được định giá là 100 vạn đồng tiền Liên Bang rồi!
Lấy tài sản của Giang Phàm thì hoàn toàn là mua không nổi!
Đồng Chấn Thanh tiếp tục nói: "Thêm nữa lần này thành tích của em đã phá vỡ lịch sử ghi chép của trường Giang Thành chúng ta, do vậy trường học quyết định sẽ lại thưởng cho em 50 vạn tiền ngoài định mức."
Cộng lại vừa đủ 100 vạn, vừa vặn mua được một phần bổn nguyên chi lực.
Nghe tới đây thì Giang Phàm có chút ngượng ngùng mà nhìn Đồng Chấn Thanh, nói: "Chuyện này. . . Những phần thưởng này có thể. . . trực tiếp đổi thành một phần bổn nguyên chi lực không ạ?"
Tuy nói là bổn nguyên chi lực được định giá là 100 vạn một phần, nhưng đó là do thị trường định giá.
Nếu như là chính mình tự đi mua thì không có con đường để mua với cái giá này.
Mà hiện tại đã có sẵn cơ hội nên Giang Phàm cũng sẽ không khách khí.
Đồng Chấn Thanh ngược lại là không có để ý những chi tiết này, mà ông ấy có chút không hiểu nên nhìn Giang Phàm, hỏi: "Hả? Đều đổi thành bổn nguyên chi lực à? Không phải em sẽ suy nghĩ dùng số tiền này để mua sắm tài nguyên từ các tinh cầu khác trước sao?"
Dựa theo lệ cũ thì tinh cầu mới vừa giác tỉnh là nhất định phải bồi dưỡng ra càng nhiều sinh mệnh hơn mới tốt.
Mà để đào tạo sinh mệnh thì cần phải có các loại tài nguyên.
Nói thí dụ như mua sắm Động Thực Vật dạng sinh mệnh Siêu Phàm để đầu nhập vào trong tinh cầu, và mua thức ăn cho sinh mệnh có trí tuệ.
Vậy những thứ này đều cần có số lượng lớn tài chính.
Giang Phàm cười nói: "Trước tiên cứ đổi thành bổn nguyên chi lực đi ạ! Vì năng lượng trên tinh cầu của em có chút đặc thù."
Đồng Chấn Thanh nói: "Ồ, vừa vặn bên tôi có một phần bổn nguyên chi lực, vậy tôi sẽ đem nó làm phần thưởng cho em."
Đồng Chấn Thanh đứng dậy rồi từ bên trong ngăn kéo của bàn làm việc lấy ra một cái hộp.
Trong hộp chính là một quả Thủy Tinh Cầu trong suốt ẩn chứa một phần bổn nguyên chi lực.
Đối với tâm tư của Giang Phàm thì Đồng Chấn Thanh sao mà không biết được.
Nhưng mà ông ấy cũng không quá để ý, mà ngược lại càng nhiều thêm một phần thưởng thức.
Muốn trở thành một vị Tinh Cầu Chủ cường đại thì da mặt dày một chút tất nhiên là sẽ tốt hơn.
Giang Phàm nhận lấy và cũng không có lập tức mở ra, vì hắn vẫn rất có tín nhiệm đối với hiệu trưởng.