Chương 8: Thời Khắc Vinh Quang

Phải biết rằng, vị nữ học sinh có thiên phú kinh người của trường Nhất Trung chỉ có thể giác tỉnh tinh cầu có đường kính 33 km!

Mà cái này cũng đã phá vỡ lịch sử ghi chép tại Giang Thành!

Vượt qua 35 km là đã thuộc về cấp độ yêu nghiệt.

Hiệu trưởng đưa mắt nhìn chằm chằm vào giáo viên tuyên bố thành tích, giọng điệu ông ấy đột nhiên khẩn trương hỏi: "Cậu xác định. . . Không nhìn lầm chứ?"

Giáo viên tuyên bố thành tích chỉ chỉ vào màn ảnh trước mắt nói: "Hiệu trưởng, chính ngài nhìn xem đi ạ!"

Trên màn ảnh lớn, Giang Phàm giác tỉnh cho ra kết quả rất khủng, nhìn một mắt cũng sẽ hiểu rõ, nên không ai nghi vấn gì nữa.

Trong lòng từng vị ban lãnh đạo và giáo viên đều cảm thấy có chút khó tin và có gì đó sai lầm!

Vì trường học này của bọn họ đi vào hàng ngũ nhất lưu cũng đều rất miễn cưỡng.

Thế mà lại cho ra một vị học sinh thiên tài đánh vỡ ghi chép!

"Thật sự là 35.2!"

"Thật đúng là như vậy! Trường học của chúng tôi đã sinh ra một vị thiên tài cấp độ yêu nghiệt có đường kính tinh cầu vượt qua 35 km!"

"Vị đồng học Giang Phàm này thuộc ban nào? Quả là thâm tàng bất lộ mà!"

"Hình như là ban 2! Lần này ban 2 có thành tích thật không tệ."

. . .

Nghe mọi người nghị luận mà hiệu trưởng khoát tay áo và cao giọng nói: "Trước tiên đừng nghị luận, mau đưa các thành tích cuối cùng công bố ra đi."

Vị phó hiệu trưởng muốn tự mình chạy đi phụ trách nên nói: "Hiệu trưởng nói đúng, tôi sẽ đi làm ngay."

Giang Thành của bọn họ đã yên lặng nhiều năm như vậy, bây giờ thật vất vả mới sinh ra một cái thành tích kinh người như thế, cho nên bọn họ tất nhiên sẽ muốn tuyên truyền một phen thật tốt!

. . .

Rất nhanh sau đó, học sinh giác tỉnh cuối cùng đã hoàn tất.

Cửa phòng giác tỉnh mở ra, đám học sinh không kịp chờ đợi mà nối đuôi nhau ra ngoài.

Giang Phàm cũng đi theo ở phía sau.

Hắn vừa mới đi ra phòng giác tỉnh thì liền nhìn thấy một nam sinh có dáng dấp hơi đẹp trai đang tức giận khi bị cả đám người bao vây ở giữa.

Chung quanh đều đang nghị luận ầm ĩ.

"Hướng Quân Hạo giác tỉnh tinh cầu có đường kính tới 28.5 km lận sao?"

"So với Đường Thanh Thanh đều không khác mấy."

"Hạo Ca của tôi thật lợi hại."

"Cái gì mà Hạo Ca chứ? Phải gọi là Hạo Thần mới đúng!"

. . .

Các loại từ ngữ ca ngợi và thổi phồng liên tiếp vang lên.

Nhưng người bị vây quanh nhiều nhất cũng không phải là Hướng Quân Hạo.

Mà đó là một vị nữ sinh xinh đẹp cột tóc đuôi ngựa, có vóc người cao gầy.

Bạn nữ sinh này thì Giang Phàm tất nhiên cũng đã nhận ra.

Chính là Đường Thanh Thanh!

Đây là hoa khôi của trường và thành tích giác tỉnh luôn ở hạng nhất trong thời gian dài!

Tại trước cửa, giáo viên phụ trách duy trì trật tự đi tới và chúc mừng: "Thanh Thanh, chúc mừng, lần này em đã có thể giác tỉnh ra ở đệ nhất đường kính đạt đến 29.8 km, khoảng cách cánh cửa thiên tài siêu cấp chỉ kém một bước nhỏ nữa thôi."

Đường Thanh Thanh khiêm nhường trả lời một câu: "Em cảm ơn thầy ạ, lần này chỉ là vận khí tốt thôi."

Nhưng trong mắt cô bạn này lại mang theo một tia cao ngạo chi sắc.

Vào lúc này, vị phó hiệu trưởng bỗng đi tới nói: "Các vị đồng học."

Đoàn người thoáng cái đã an tĩnh lại.

Mọi người đưa ánh mắt chuyển qua.

Phó hiệu trưởng quét mắt nhìn đám người và khẽ gật đầu rồi lớn tiếng nói:

"Nghi thức giác tỉnh lần này đã kết thúc mỹ mãn, trường học của chúng ta có thành tích không tệ, đã vượt qua một nửa học sinh giác tỉnh tinh cầu thành công.”

“Trong đó tinh cầu có đường kính vượt qua 10 km là 210 bạn."

"Tinh cầu có đường kính vượt qua 20 km là 23 bạn."

"Tinh cầu có đường kính vượt qua 25 km càng là có hai bạn, theo thứ tự là hai bạn Đường Thanh Thanh và Hướng Quân Hạo của ban 1."

Phó hiệu trưởng vừa nói xong thì ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Đường Thanh Thanh và Hướng Quân Hạo!

Hai người này thoáng cái đã trở thành tiêu điểm!

Tiếng nghị luận đã dừng lại nhưng bây giờ lại vang lên.

"Vượt qua 25 km thì đây chẳng phải là đã tiến nhập vào hàng ngũ thiên tài đỉnh cấp rồi sao?"

"Trường chúng ta lần này thế mà đã xuất hiện hai vị thiên tài đỉnh cấp!”

"Lợi hại! Lợi hại!"

Nhưng phó hiệu trưởng vẫn chưa nói hết.

Ánh mắt ông ấy hơi dừng lại một chút ở trên người Đường Thanh Thanh và Hướng Quân Hạo.

Ngay sau đó ông ấy lên giọng để tiếp tục nói: "Ở chỗ này thầy muốn đặc biệt chúc mừng đồng học Giang Phàm của ban 2, bạn ấy lần này tại bên trong nghi thức đã giác tỉnh tinh cầu có đường kính vượt qua 30 km, đạt tới 35.2 km, phá vỡ ghi chép mà học sinh trường Nhất Trung trước đó đã sáng tạo không lâu! Bạn ấy đã sáng lập ra lịch sử mới của trường Giang Thành chúng ta!"

???

Nghe được phó hiệu trưởng những lời này thì phản ứng đầu tiên của tất cả mọi người chính là cho rằng mình đã nghe lầm!

Trường Giang Thành của bọn họ sao có thể sinh ra học sinh giác tỉnh tinh cầu có đường kính vượt qua 30 km được chứ? Mà vẫn là vượt qua 35 km!

Trong lịch sử tại Giang Thành còn chưa từng xuất hiện qua thành tích như vậy!

Càng khoa trương hơn là còn vượt qua thiên chi kiêu nữ mà trường Nhất Trung đã công nhận kia!

Chuyện này. . . Làm sao có khả năng?

Tuy chỉ là 35.2 km, nhưng đúng là đã vượt qua 35 km!

Chắc chắn đã bước vào hàng ngũ thiên tài cấp độ yêu nghiệt.

Vèo vèo vèo!!!

Trong nháy mắt tất cả mọi người đều quay đầu lại.

Ánh mắt chỉa thẳng vào người Giang Phàm.

Từng người mang vẻ mặt không đồng nhất.

Có người thán phục.

Có người ước ao.

Có người bất khả tư nghị.

Có người thấy khó hiểu.

. . .

Nhưng lại không có một người nào tỏ ra ghen tỵ.

Vì với cái thành tích này thì những người ở chỗ này coi như là nằm mộng cũng không dám mơ tới.

Hướng Quân Hạo và Đường Thanh Thanh cũng biểu lộ vẻ mặt có chút không quá tự nhiên.

Vì hai người bọn họ đều giác tỉnh ra tinh cầu có đường kính 25 km trở lên, và đã sáng lập thành tích tốt nhất của trường học trong 5 năm gần đây.

Thế nhưng. . .

Ở trước mặt tinh cầu có đường kính 35.2 km của Giang Phàm thì cũng là ảm đạm phai mờ.

Ban đầu thời khắc vinh quang chỉ thuộc về hai người bọn họ.

Nhưng hiện tại đã biến thành Giang Phàm một người độc hưởng!