Mặc dù Hàn không có quá thông tuệ, nhưng lại có nghị lực hơn người.
Một chai cồn khử trùng này dĩ nhiên đã trải qua hơn trăm lần thí nghiệm, cuối cùng mới phối hợp làm ra tỉ lệ xinh đẹp như vậy!
Giang Phàm khẽ gật đầu nói: "Loại tính cách yêu thích đối với y học này vừa lúc thích hợp!"
Giang Phàm giáo dục cũng rất đúng mực.
Hắn chỉ đưa ra một ít khái niệm cơ sở, sau đó để cho Hàn tự mình đi thử nghiệm.
Khải cũng ủng hộ rất mạnh mẽ.
Bên trong học viện Vật Lý đã thành lập một phòng nghiên cứu y học cỡ nhỏ.
Nơi này được cung cấp tài chính và tài nguyên liên tục không ngừng.
Về phương diện nhân tài y học thì đều từ các nơi trên Vũ Quốc đưa tới phòng nghiên cứu y học này.
Sau đó mấy năm, phòng nghiên cứu y học đã dần dần có thành quả.
Phát minh trọng đại thứ nhất chính là thuốc gây mê đã được Hàn điều chế ra được!
Đây là thời khắc mang tính lịch sử.
Coi như ở kiếp trước, thuốc gây mê cũng chính là một trong các phát minh y học trọng yếu nhất!
Qua đi không bao lâu, phát minh trọng đại thứ hai là thuốc kháng sinh Pênixilin cũng đã ra đời!
Phát minh ra Pênixilin đã làm cho tỉ lệ tử vong của binh lính trong Vũ Quốc giảm mạnh, và cũng giúp cho phòng nghiên cứu y học có thanh danh vang dội.
Ý thức được tầm quan trọng của y học, Khải đã bắt đầu suy nghĩ đem phòng nghiên cứu y học tách ra độc lập.
Một tháng sau, kế bên học viện Vật Lý và học viện Thiên Công đã xuất hiện một cái học viện thứ ba.
Học viện Y Dược đã được thành lập!
Hàn mới tầm 15 tuổi mà đã đảm nhiệm chức viện trưởng của học viện Y Dược!
Hai năm này, Đại Hoang Thưởng cũng Không ngoài sở liệu mà toàn bộ đều do Hàn thu được nhờ phát minh ra thuốc gây mê và thuốc kháng sinh Pênixilin!
...
Sau khi Hàn liên tục thu được hai cái Đại Hoang Thưởng, y học đã bắt đầu nhận được sự coi trọng và hoan nghênh chưa từng có tại Vũ Quốc. Đồng thời y học cũng bắt đầu mở rộng diện tích!
Điều này làm cho điều kiện chữa bệnh của cả Vũ Quốc tăng lên một nấc thang.
Mà Giang Phàm cũng từ từ giảm bớt sự giáo dục đối với Hàn.
Hắn sẽ chỉ âm thầm dẫn đạo là chủ yếu.
Nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì hắn sẽ không bao giờ nhồi nhét kiến thức cho Hàn như nhồi cho vịt ăn.
Hắn sẽ ban tặng tri thức một cách kín đáo hơn!
Mang tâm tư thoải mái trở lại phòng khách, Giang Phàm nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài, nói: "Ngày hôm nay có sắc trời thật tốt!"
Giang Phàm tại khu cứu tế của Liên Bang có một phòng ngủ và một phòng khách, cộng thêm một cái phòng bếp, tổng diện tích tầm 40 m² nên vô cùng chật chội.
Đi ra cửa phòng, Giang Phàm trước tiên đi tới nhà hàng nhỏ bình thường mà hắn thường đi nhất, hắn dự định sẽ giải quyết vấn đề đói bụng.
Mấy ngày nay vội vàng thôi diễn cho Lam Tinh, nên đến cơm mà Giang Phàm cũng không tự mình làm.
Bùm bùm bùm!
Từng tiếng pháo nổ đột nhiên vang lên!
Giang Phàm nhìn về phía trước đường đi.
Hắn nhìn thấy ở bên cạnh đường có một loại pháo cực lớn đang bị đốt lên.
Âm thanh to lớn này từ đằng xa xa là đã có thể nghe thấy.
Bên cạnh cũng có không ít người vây quanh nghị luận.
"Lão Từ vừa kiếm được nhiều tiền hay sao mà vô duyên vô cớ đi đốt pháo như thế?"
"Kiếm ra nhiều tiền thì sao chứ? Kiếm ra nhiều tiền cũng không thể quá cao hứng như vậy."
"Các vị đều không biết gì hết, con gái Lão Từ đã giác tỉnh tinh cầu văn minh trung cấp, và đã bị một vị Tinh Cầu Chủ cấp 3 nhìn trúng rồi thu làm đệ tử đó!"
"Vãi nồi! Bị Tinh Cầu Chủ cấp 3 thu làm đệ tử á? Nhà Lão Từ phát tài rồi!"
"Con gái Lão Từ mà thi đại học là sẽ nắm chắc, khẳng định có thể cầm xuống thành tích rất tốt, và thi đậu một trường đại học thật ngon!"
"Thằng nhóc nhà tôi mà có thể được Tinh Cầu Chủ cấp 3 thu làm đệ tử thì tốt quá rồi!"
"Tỉnh lại đi! Đoán chừng con gái Lão Từ là đứa có thiên phú nhất ở chỗ chúng ta thì mới có thể bị nhìn trúng."
. . .
Đám người nghị luận ầm ĩ, nên tự nhiên Giang Phàm cũng nghe lọt vào tai.
Đối với Tinh Cầu Chủ cấp 3 gì gì đó thì Giang Phàm căn bản không quan tâm.
"Thi đại học sao?" Trên miệng Giang Phàm niệm niệm cái danh từ này.
Thế giới này cũng có thi đại học.
Nếu muốn lên đại học thì nhất định phải tham gia thi đại học.
Đại học cũng có phân chia.
Giang Phàm đã có ‘thần cấp thôi diễn hệ thống’ trợ giúp, nên mục tiêu của hắn tất nhiên sẽ là những loại học viện cao cấp nhất.
Cấp tốc ăn cơm nước xong xuôi, Giang Phàm về đến nhà và hắn lần nữa để cho ý thức tiến vào không gian giác tỉnh.
Ánh mắt hắn chuyển tới quân đội của Vũ Quốc.
Tinh cầu của người khác cũng không giống như Lam Tinh của Giang Phàm, vì bọn họ có một đống lớn Chiến Đấu Giả.
Toàn bộ đều là Võ Giả hoặc là Ma Pháp Sư, cho nên Giang Phàm cũng không dám khinh thường.
Quân đội của Vũ Quốc đang có số lượng thong thả tăng thêm.
Đại Hoang Quân cũng mở rộng đến ba vạn người!
Trong đó đội ngũ kỵ binh đã đạt tới một vạn, và mỗi ngày đều đang liều mạng huấn luyện.
Ở bên trên một vùng thảo nguyên, Giang Phàm chứng kiến một đội binh sĩ đang vây đánh một đám voi vô cùng lớn!
Chuẩn xác mà nói đó không phải là voi, mà đó là sinh vật đặc hữu của viên tinh cầu này: Hoang Tượng!
Đây là một loại quái vật có ngoại hình dung hợp giữa ngựa và voi!
Diễn biến trên Lam Tinh kiếp này và kiếp trước là có chỗ bất đồng.
Từ đó mới đưa tới có một bộ phận giống loài không có tồn tại qua trên Lam Tinh kiếp trước.
Nói thí dụ như loài quái vật Hoang Tượng này, hay như là một ít loại cá trong sông biển.