Chương 29: Thiên Phú Về Y Học

Cũng bởi cùng lo liệu quốc sự và nghiên cứu vật lý, cho nên Khải đã càng ngày càng già yếu, hắn đã bắt đầu bị ốm đau!

Mà về phương diện y học thì Vũ Quốc vẫn còn không có gì phát triển, người người đều có thọ mệnh không cao.

Đến lúc này Khải cũng không khỏi không suy nghĩ về vấn đề người thừa kế Hoàng Vị.

Không giống như Hoang, Khải cưới vợ không coi là nhiều, cho nên con cái của hắn tương đối ít.

Bình thường hắn cũng rất ít quản thúc và giáo dục con cái.

Loại tình huống này thêm lên hoàn cảnh an nhàn, vì vậy một đám con cái của Khải đều tương đối bình thường, không có một đứa nào xuất chúng.

Trong triều đình, chư vị hoàng tử đều có không ít người ủng hộ của riêng phần mình!

Nơi đây cũng không có chế độ trưởng tử sẽ kế thừa, cho nên các công thần đều tranh cãi nhau rất kịch liệt mỗi ngày.

Khải rất là khổ não, vì trong đám con cái của mình thì hắn cũng không chọn ra được một đứa thích hợp để kế vị.

Rơi vào đường cùng nên Khải đã nghĩ tới lần đầu tiên hắn biết về Phụ Thần Giang Phàm.

Dường như khi đó chính là do Giang Phàm đã thay phụ thân Hoang của hắn để chọn hắn làm người thừa kế.

Khải bắt đầu không ngừng cầu khẩn Giang Phàm, hắn muốn Giang Phàm lại một lần nữa quyết định người kế thừa Đế Vị cho nhiệm kỳ tiếp theo!

...

Khải cầu khẩn nên tất nhiên Giang Phàm sẽ chú ý tới, mà hắn cũng đang quan sát đám con cái của Khải.

Khải sinh ra con cái không nhiều lắm, tổng cộng 17 đứa, trong đó còn chết non 4 cái, đến bây giờ chỉ còn thừa lại 13 đứa!

Con cái của Khải và Hoang không giống nhau, thế hệ này của Khải lại không có một đứa nào có thiên tư xuất chúng hay từ nhỏ đã triển lộ ra khí chất phi phàm không tầm thường!

Chứng kiến Khải đang lâm vào tình thế chật vật khó lựa chọn, Giang Phàm đã làm ra quyết định là sẽ trợ giúp Khải một chút!

Dĩ nhiên hắn chủ yếu là vì Lam Tinh có thể phát triển tốt hơn thôi.

Hôm nay Vũ Quốc vẫn là thời đại phong kiến, và thời gian rất lâu trong tương lai cũng sẽ là như vậy.

Mà việc đột phá kỹ thuật lại không dễ dàng, cho nên tư tưởng và quan niệm của mọi người sẽ vô pháp thay đổi trong thời gian ngắn.

Giang Phàm hỏi: "Hệ thống, giúp ta thôi diễn một chút, Khải có rất nhiều con cái vậy ai là người thích hợp nhất để lên làm Hoàng Đế, đồng thời hướng cho khoa học kỹ thuật của Lam Tinh phát triển mạnh mẽ?"

Rất nhanh sau đó, hệ thống đã thôi diễn ra kết quả.

Kết quả thôi diễn: Hàn, thiên tư xuất chúng, sở hữu nghị lực cường đại.

Giang Phàm nhíu mày nói: "Hàn sao?"

Hắn có chút ngoài ý muốn.

Hàn là con thứ 7 trong các hoàng tử, từ nhỏ đã thể nhược nhiều bệnh, phi thường tầm thường và cũng không có cho thấy thiên phú đặc thù gì.

Giang Phàm đã tự mình quan sát Hàn vài lần.

Thoạt nhìn thì Hàn rất phổ thông, bình thường không có gì lạ.

Giang Phàm tiếp tục lợi dụng hệ thống: "Hệ thống, thôi diễn xem Hàn có thiên phú là gì?"

Kết quả thôi diễn: Hàn vốn có thiên phú về phương diện y học.

Giang Phàm liền bừng tỉnh đại ngộ mà thốt lên: "Không ngờ lại là y học!"

Phương diện này sẽ không giống vói các Lĩnh Vực còn lại, và cũng không phải dễ dàng để phát hiện ra.

Nói thí dụ như âm nhạc, văn học, hội họa, hay thậm chí là số học, vật lý học,… các thiên tài đều sẽ dễ dàng biểu hiện ra ngoài ngay từ nhỏ, mà y học lại không quá dễ để thể hiện ra ngoài.

Giang Phàm suy nghĩ một chút nói: "Trong các hoàng tử thì chỉ có Hàn là có thiên phú, mà vừa vặn lại là phương diện y học. Đây chính là điểm yếu của Vũ Quốc!"

Giang Phàm làm ra quyết định rất nhanh.

Hắn đem kết quả truyền cho Khải đang ở trong Ngự Thư Phòng.

"Hàn sao?"

Chứng kiến Giang Phàm biểu hiện ra văn tự mà Khải cũng có chút kinh ngạc.

Thậm chí hắn còn nhớ không ra tuổi tác và tướng mạo của đứa con trai mình!

Giang Phàm lưu lại văn tự rồi lập tức rời đi: "Về sau ngươi hãy mang Hàn qua đây để ta tự mình giáo dục hắn!"

Khải vui mừng quá đỗi mà hô lên: "Tạ ơn Phụ Thần!"

Hắn biết rõ, nếu như Hàn chỉ là hạng người bình thường, hoặc là có thiên tư trung bình, vậy cho dù Hàn có được chọn là người thừa kế, nhưng Hàn cũng sẽ không có khả năng có được tư cách để cho Giang Phàm tự mình đến giáo dục.

. . .

Từ đó về sau, trong một gian phòng nằm bên cạnh Ngự Thư Phòng, Hàn đã thường ngày đi tới nơi này để tiếp thu sự giáo dục cách không của Giang Phàm.

Hàn có tính cách đôn hậu, hơi có chút bộ dáng của Đại Trí Giả Khờ.

Lúc này Hàn đã thấy đủ loại Thần Tích của "Phụ Thần" Giang Phàm.

Nhưng thân là hoàng tử nên Hàn cũng không có quá kinh ngạc.

Bởi vì Hàn biết Khải hay thường xuyên ở một mình trong phòng mà lầm bầm lầu bầu rất quái dị.

Có người đã chú ý tới và thêm lên kỹ thuật của Vũ Quốc bỗng chốc nổ lớn, do vậy trong cung liền có lời đồn đãi rằng, Khải chính là Thiên Mệnh Chi Tử!

Hắn đã nhận được sự quan tâm của thần linh trên trời, nên sẽ có thể giao lưu cùng với thần linh!

. . .

"Phụ Thần, đây là cồn do con chế tạo ra! Ngày hôm nay con đã cứu được tính mệnh của rất nhiều chiến sĩ đó ạ!"

Hàn đã mười tuổi, tay nâng lấy một cái chai chứa đựng dịch thể không rõ, khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn khó nén sự hưng phấn.

Đối với thời đại này mà nói, dù chỉ bị tổn thương hay cảm mạo thì cũng rất dễ dàng chết đi.

Bệnh nặng thì càng không cần phải nói, hầu như không cách nào cứu trị.

Nói thí dụ như trong chiến dịch tiến công tinh cầu Võ Giả lần trước, cuối cùng đã chết đi mấy trăm binh sĩ, nhưng chân chính tử trận ở trong chiến đấu thì vẫn chưa tới một trăm người.

Mà những người khác đều chết là do bị tổn thương nhiễm trùng rồi không cứu trị mà chết!

Giang Phàm liền tán thưởng một câu: "Làm được rất tốt!"