Chương 26: Chưa Đủ Nhập Môn

Từ hiệp hội tinh cầu trở về, Giang Phàm để cho ý thức của mình tiến nhập vào không gian giác tỉnh.

Hắn muốn kiểm tra tình huống của Lam Tinh.

Tại Vũ Quốc, bên trong thủ đô là thành Đại Hoang đang tiến hành nghi thức thịnh yến để chúc mừng!

Bọn hắn ăn mừng lần chinh phạt ngoại tinh đầu tiên đã đại công cáo thành!

Chúng tướng sĩ vừa múa vừa hát, vừa uống rượu vừa chơi đoán số, ai nấy đều hoan thanh tiếu ngữ!

Bên trong một mảnh vui sướng, Giang Phàm lại phát hiện Khải đang đứng bình tĩnh một mình ở trên đài cao.

Ánh mắt hắn nhìn lên bầu trời, trong mắt toát ra một tia mờ mịt chi sắc.

Khải đứng trên đài cao nhìn xuống đám tướng sĩ đang hoan thanh tiếu ngữ ăn mừng, nhưng trên mặt hắn chẳng những không có bao nhiêu cao hứng, mà ngược lại còn có một tia lo âu và mông lung!

Khải ngẩng đầu nhìn trời và tự lẩm bẩm:

"Phụ Thần, Siêu Phàm Giả mà Người nói tới thì con đã thấy được, và quả nhiên bọn hắn rất cường đại! Nếu bàn về võ lực cá nhân thì dũng sĩ cường đại nhất của Vũ Quốc chúng con đều hoàn toàn không phải là đối thủ của bọn hắn!”

“Hôm nay chúng con mặc dù đã thắng, nhưng vẫn là hy sinh tính mạng của mấy trăm tướng sĩ."

"Nếu có một ngày, dạng Siêu Phàm Giả cường đại này có số lượng càng ngày càng nhiều đến tận mấy trăm hay thậm chí mấy ngàn tên, vậy chúng con sẽ làm thế nào để ứng phó với bọn hắn đây?"

Khải thông tuệ hơn người, trước đây hắn có thể ý thức được viên Lam Tinh dưới chân hắn đang không ngừng trở nên lớn hơn.

Và hiện tại hắn cũng đã phát giác ra được, Siêu Phàm Giả là dạng người phi thường cường đại.

Dường như bọn hắn không phải là kẻ mà người bình thường có thể đối phó.

Giang Phàm mới vừa vào tới không gian giác tỉnh thì đã vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng này.

Hắn thao túng hơi nước trong không khí để tạo ra văn tự ở trước mặt Khải: "Phụ thân Hoang của ngươi năm đó cũng giống như ngươi vậy, hắn cũng có lòng sầu lo như thế!"

Khải kích động không thôi mà hô lên: "Phụ Thần!"

Giang Phàm tiếp tục biểu hiện văn tự:

"Phụ thân ngươi năm đó có cảnh ngộ muốn hỏng bét hơn nhiều so với ngươi bây giờ."

"Chắc ngươi cũng đã nghe kể qua bộ lạc Hoang từng bị bộ lạc Man áp bách, và đó là một đoạn thời kỳ gian nan nhất."

"Bộ lạc Man lúc đó mạnh hơn rất nhiều so với bộ lạc Hoang."

"Nhưng về sau tại sao kẻ chiến thắng cuối cùng lại là bộ lạc Hoang?"

Ánh mắt Khải sáng lên mà trả lời: "Đó chính là trí tuệ! Năm đó phụ hoàng đã dựa vào trí tuệ để đánh bại bộ lạc Man."

Nhưng Khải vẫn như cũ hơi nhíu mày mà nói ra: "Con đã nghe phụ thân kể qua chuyện này, nhưng mà. . . dù sao bộ lạc Man cũng chỉ là người bình thường, còn Siêu Phàm Giả thì trời sinh đã siêu việt thường nhân chúng con rồi! Con không biết nếu có một ngày chúng con gặp phải càng nhiều Siêu Phàm Giả mạnh hơn, vậy chúng con sẽ đánh thắng bọn hắn như thế nào đây? Chẳng lẽ lại bằng vào số lượng để áp chế bọn hắn nữa sao?"

Không thể không nói, lần trước chiến đấu cùng với đám Võ Giả kia đã làm cho Khải thấy được sức mạnh của Siêu Phàm Giả, cho nên trong lòng hắn cũng sinh ra một tia dao động.

Loại người cường đại như vậy mà nếu bọn Khải không dựa vào ưu thế địa lý của sơn cốc, vậy coi như đối phương không địch lại thì nhất định cũng sẽ có thể đào tẩu!

Siêu Phàm Giả là những kẻ mà hầu như người bình thường không có năng lực để đối kháng.

Giang Phàm lại ngưng tụ hơi nước nói ra: "Những tên Võ Giả kia xác thực rất cường đại! Bọn hắn có lực lượng và tốc độ còn đáng sợ hơn so với mãnh thú! Nhưng, Võ Giả nhanh nhất trong chúng có nhanh hơn mũi tên hay không?"

Khải trả lời: "Không có! Nhưng cung tiễn của chúng con cũng không có uy hiếp gì đối với bọn hắn."

Võ Giả có năng lực cảnh giác và năng lực phản ứng đều quá mạnh mẽ.

Dù là một đợt tiễn đạo thì cũng rất khó để bắn trúng mấy cây.

Dừng một chút rồi Khải lại nói: "Con biết trước mắt kỹ thuật cung tiễn của chúng con chỉ mới vừa cất bước, nên cũng không có đầy đủ lực sát thương. Mà coi như kỹ thuật cung tiễn của chúng con đã đạt tới sự hoàn mỹ, nhưng phỏng chừng cũng khó để có một chút uy hiếp đối với những Siêu Phàm Giả cường đại."

Giang Phàm gợi ý: "Suy nghĩ của ngươi đã bị cố hóa! Ngươi thực sự nhận thức vũ khí của người bình thường sẽ không cách nào sinh ra uy hiếp đối với Siêu Phàm Giả sao? Nếu có loại vũ khí nhanh bằng tốc độ âm thanh thì ngươi còn cho rằng những tên Võ Giả kia có thể trốn được nữa không?"

Khải giật mình kêu lên: "Tốc độ bằng với âm thanh sao?"

Tốc độ âm thanh gần như là chớp mắt đã tới!

Khải lập tức trả lời: "Nếu như vũ khí của chúng con có tốc độ âm thanh, vậy những tên Siêu Phàm Giả kia tuyệt đối sẽ tránh không thoát! Nhưng vũ khí có tốc độ âm thanh là điều có thể làm được sao?"

Giang Phàm biểu hiện từng chữ lại từng chữ để dẫn dắt Khải ra khỏi nghi vấn: "Vì sao lại không có khả năng? Ngươi cảm thấy không có khả năng đó là vì ngươi không nhìn ra bản chất của tốc độ! Nếu như học thức cũng phân đẳng cấp, như vậy ngươi bây giờ liền nhập môn cũng không được tính!"

Chứng kiến Giang Phàm biểu hiện mấy văn tự này mà ánh mắt Khải nhất thời đỏ lên và tự nhủ: "Ngay cả nhập môn mà con cũng không được tính sao?"

Hắn nắm chặt hai tay làm thân thể hơi lay động.

Khải cảm thấy có chút khó mà tin nổi.

Cũng không phải Khải là dạng người tự ngạo, nhưng hắn biết, kỹ thuật hiện nay của Vũ Quốc có hơn phân nửa đều bắt nguồn từ hắn!

Về phương diện kỹ thuật này, toàn bộ Vũ Quốc đều không có ai mạnh hơn hắn, và đây chính là niềm kiêu ngạo của hắn!