Chương 1: Thế Giới Giác Tỉnh Tỉnh Cầu

"Xem tin tức chưa? Mới vừa lên báo đó! Nữ thần trường Nhất Trung đã thành công giác tỉnh tinh cầu, đường kính đạt tới 33 km, chế tạo ra tân lịch sử ghi chép của Giang Thành chúng ta!"

"Vãi nồi, thiệt hay giả vậy?"

"Mạnh như vậy à? Không hổ là đệ nhất thiên tài của Giang Thành."

"Đường kính tinh cầu vượt qua 30 km, cái này chuyển hóa ra năng lượng cao cấp hẳn là không nói chơi đâu."

"Đâu chỉ vậy, coi như là chuyển hóa ra Linh Khí cũng có khả năng ấy chứ."

"Linh Khí á? Vậy coi như là tinh cầu tu tiên rồi!"

"Aiii, đừng nói tinh cầu tu tiên, tôi mà có thể chế tạo ra một cái Tinh cầu Võ Giả thì cũng đã thỏa mãn rồi."

. . .

Tại trường Thất Trung của Giang Thành, bên ngoài phòng giác tỉnh.

Một đám học sinh thanh xuân tràn đầy đang nhỏ giọng nghị luận liên tục.

Hôm nay là thời gian giác tỉnh tinh cầu nên thỉnh thoảng sẽ có các loại tin tức kinh người truyền đến.

Trên mặt mọi người đều biểu lộ vẻ mặt không đồng nhất.

Có kích động, có ước ao, có khẩn trương, có bình tĩnh. . .

Trong đoàn người ở ngoài, Giang Phàm mang sắc mặt bình tĩnh mà nhìn xem hết thảy.

Hắn xuyên việt đến nơi này đã hơn nửa năm nên cũng đã thành thói quen với cái thế giới kỳ dị này.

Ở nơi này chỉ cần tròn 18 tuổi thì sẽ có cơ hội giác tỉnh một cái tinh cầu và chuyển hóa ra năng lượng siêu phàm.

Sau đó ở trên tinh cầu chế tạo ra các loại văn minh Siêu Phàm.

Có người chuyển hóa ra năng lượng cảm giác, chế tạo văn minh thẻ bài, mỗi người trên tinh cầu đều là Tạp Tu.

Có người chuyển hóa ra năng lượng hồn lực, chế tạo văn minh Võ Hồn, mỗi người trên tinh cầu đều là Hồn Sư.

Có người chuyển hóa ra năng lượng Linh Khí, chế tạo văn minh Tu Tiên, mỗi người trên tinh cầu đều là Tu Tiên Giả!

. . .

Nếu giác tỉnh thành công, dù kém cỏi nhất cũng tương đương với sở hữu một tinh cầu thuộc về lãnh địa của mình, trở thành người trên người!

Mà giác tỉnh thất bại thì chung thân chỉ có thể là bình dân.

Đại khái sẽ làm công cho các Tinh Cầu Chủ, và sẽ không có cơ hội leo lên phía trên!

Có thể nói là một bước Thiên Đường và một bước Địa Ngục!

Đối với mọi người mà nói, thời gian này là đoạn thời gian trọng yếu nhất!

Rào rào rào. . .

Phòng giác tỉnh mở cửa, nhóm học sinh đầu tiên giác tỉnh lần lượt đi ra.

Sắc mặt bọn họ không đồng nhất.

Giác tỉnh thành công thì vẻ mặt hưng phấn, nhảy nhót không ngớt.

Giác tỉnh thất bại thì lại ủ rũ.

Có mấy nữ sinh thậm chí còn khóc ra tiếng tại chỗ.

Giáo viên trước cửa nhìn lướt qua đám người xếp hàng phía sau rồi cao giọng hô: "Nhóm đồng học giác tỉnh thứ hai chuẩn bị tiến vào."

Từng bạn học sinh phía ngoài bắt đầu đứng thẳng người.

Giang Phàm cũng ở trong nhóm thứ hai này.

Rất nhanh sau đó, hắn theo dòng người tiến vào phòng giác tỉnh.

Bên trong phòng giác tỉnh, mỗi cá nhân đều có một vị trí.

Trên mặt mỗi người đều có chút ít khẩn trương hoặc nhiều hoặc ít.

Ở trước mỗi người bày lấy một viên Thủy Tinh Cầu trong suốt.

Tiếng của giáo viên phụ trách giác tỉnh vang lên: "Đây là Thủy Tinh Cầu chuyên môn dùng để giác tỉnh, bên trong chứa một phần bổn nguyên chi lực."

"Như thế này, các em đặt tay ở mặt trên Thủy Tinh Cầu, bổn nguyên chi lực sẽ từng chút một hội tụ vào bên trong cơ thể của các em."

"Trong lúc này các em có thể tiến hành giác tỉnh tinh cầu."

"Thế nhưng! Nếu như bổn nguyên chi lực tiêu hao hết sẽ không thể giác tỉnh Sinh Mệnh Tinh Cầu."

"Như vậy giác tỉnh sẽ kết thúc, tuyên cáo giác tỉnh thất bại!"

"Mời các vị đồng học phía dưới chuẩn bị sẵn sàng."

Giáo viên phụ trách giác tỉnh quét mắt nhìn đám người.

Mỗi cá nhân đều không hẹn mà cùng đưa tay phóng tới bên trên Thủy Tinh Cầu trước người, Giang Phàm cũng không ngoại lệ.

Hắn hít sâu một hơi, tay phải chậm rãi đưa về phía trước.

Nhẹ nhàng đụng vào bên trên Thủy Tinh Cầu.

Không phải do Giang Phàm không thèm để ý.

Dù sao giác tỉnh tinh cầu chỉ có một lần cơ hội.

Giác tỉnh ra tinh cầu lớn hay nhỏ sẽ quyết định tiềm lực của tinh cầu!

Tinh cầu càng lớn sẽ càng dễ dàng chuyển hóa ra năng lượng cấp cao.

Ví dụ như Ma Lực, Tinh Lực, Nguyên Khí,. . .

Thậm chí Linh Khí cũng đều có thể!

Tinh cầu nhỏ thì chỉ có thể chuyển hóa ra năng lượng cấp thấp.

Ví dụ như Chân Khí, Cương Khí, Cảm Giác,…

"Nếu muốn chuyển hóa ra năng lượng cao cấp thì đường kính tinh cầu ít nhất phải từ 15 km trở lên."

Giang Phàm thầm nghĩ trong lòng:

"Nếu như là 15 km trở xuống thì đại khái tỷ lệ là năng lượng cấp thấp, và chỉ có thể đi chế tạo văn minh tương tự như Võ Giả hoặc là Thẻ Bài mà thôi."

. . .

"Giác tỉnh tinh cầu bắt đầu!"

Theo tiếng hô của giáo viên phụ trách giác tỉnh, một cỗ năng lượng kỳ lạ từ bên trong Thủy Tinh Cầu chảy xuôi vào tay.

Nó đi qua bàn tay phải của Giang Phàm.

Sau đó từng chút một hội tụ vào trong thân thể hắn.

Một lát sau, Giang Phàm phát hiện trong não của mình đột nhiên nhiều hơn một cái không gian mê mẩn mông lung.

Trong cái không gian này là một mảnh Hỗn Độn, không có bất kỳ vật thể gì.

Trên dưới trái phải đều tạo cho người ta một loại cảm giác hư vô.

Phảng phất như dáng dấp của vũ trụ thuở sơ khai vậy.

Giang Phàm tự hỏi: "Đây chính là không gian giác tỉnh sao?"

Hắn biết, đợi lát nữa tinh cầu sẽ đản sinh ra ở trong cái không gian này.