Sáng hôm sau, ở nơi tập luyện của các đệ tử hạch tâm, Nam kiếm một chỗ lười biếng nằm xuống.
Đang nhắm mắt thư giãn, chợt có tiếng gọi:
- "Tại sao ngươi lại nằm ở đây? Không đi tập luyện sao?"
Hắn mở mắt ra, thấy Bỉ Bỉ Đông đang chăm chú nhìn mình, hắn nhớ lại nhiệm vụ kia, với lại mình cũng chưa tặng quà sinh nhật cho nàng, hắn có chút xấu hổ, ngồi dậy:
- "Việc tập luyện không có tác dụng với ta!"
Bỉ Bỉ Đông bĩu môi:
- "Hừ! Rõ ràng là ngươi lười biếng thì có, bảo sao ngươi tới bây giờ mới chỉ là hồn sư!"
Thấy bộ dáng của nàng, hắn bật cười:
- "Ha ha! Những kẻ ngoài kia chắc không ai nghĩ rằng Thánh Nữ lại là người đáng yêu và dễ gần như vậy!"
Bỉ Bỉ Đông nghe hắn khen mình mà xấu hổ tới đỏ mặt:
- "Ngươi...không được gọi ta là đáng yêu!"
- "Ha ha, được rồi, nàng tìm ta có chuyện gì không?"
- "Ta...ta chỉ đến đây để tu luyện thôi, cũng không phải tìm ngươi!"
- "Vậy sao? Vậy nàng mau đi đi, không cần để ý đến ta!"
Bỉ Bỉ Đông tức giận đến nghiến răng:
- "Ngươi đã trở thành đệ tử hạch tâm, vì sao lại lười biếng như vậy?"
- "Ta nói rồi, việc tập luyện không có ích gì với ta, vả lại ta cũng đã tới 20 cấp rồi, có tu luyện cũng không thể tăng thêm!"
Bỉ Bỉ Đông tròn mắt:
- "Ngươi đã tới 20 cấp? Sao không tìm hồn hoàn tiếp theo đi? Có cần ta trợ giúp không?"
Nam ánh mắt cổ quái:
- "Nàng hiện tại bao nhiêu cấp?"
Bỉ Bỉ Đông đắc ý:
- "54 cấp hồn Vương a!"
Nam một mặt kinh dị:
14 tuổi, 54 cấp Hồn Vương. Nếu không phải Đường Tam là Thiên Đạo chi tử thì so với nàng đến cái rắm cũng không bằng!
- "Vậy nàng có thắng được vạn năm hồn thú không?"
- "Cái này...nếu là 2 3 vạn năm thì chắc là có thể!"
Hắn buồn cười, búng trán nàng một cái:
- "Vậy mà đòi giúp ta!"
Bỉ Bỉ Đông ôm trán tức giận:
- "Ngươi sao có thể vô lễ như vậy, ta là Thánh Nữ của Vũ Hồn Điện đó nha!"
Nam nhìn nàng mà không nhịn được bật cười.
- "Không cho phép cười! Còn nữa, ngươi phải xin lỗi ta, nếu không đừng trách ta...ta...!"
Nam trêu tức:
- "Nàng sẽ thế nào?"
- "Ta...ta...sẽ...đáng ghét!" Nàng vốn là thiếu nữ lương thiện, nhất thời không nghĩ ra cách nào để trừng phạt hắn.
Phốc!
- "Thôi được rồi, không đùa nữa, nói đi, nàng tìm ta có chuyện gì?"
Bỉ Bỉ Đông chột dạ, không dám nhìn hắn:
- "Ta chỉ có chút tò mò về ngươi thôi!"
- "Hắc hắc! Từ từ rồi nàng cũng sẽ biết toàn bộ về ta, không cần gấp gáp như vậy!"
Bỉ Bỉ Đông đương nhiên không hiểu ẩn ý của câu nói này, cũng gật đầu, rồi ngồi xuống bên cạnh hắn
- "Nàng không đi tu luyện sao?"
- "Ta không cần phải tu luyện giống những đệ tử khác, có thể tự tu luyện một mình."
Nam gật gù, nàng là thiên tài trong các thiên tài, chỉ sợ tu luyện với những kẻ khác chỉ khiến cho bọn hắn không theo kịp mà thôi.
- "Đông Nhi, ta có thể gọi nàng như thế không?"
Nàng nghe hắn gọi như vậy có chút xấu hổ, nhưng cũng gật đầu đồng ý.
Hắn thực sự rất đặc biệt. Những người khác khi gặp nàng cho dù là Phong Hào Đấu La cũng phải cung kính gọi một tiếng Thánh Nữ hay Điện Hạ. Nhưng hắn thì khác, từ đầu tới giờ, hắn chưa từng tỏ ra một chút vướng bận, thoải mái đối xử với nàng như một người bạn. Hay nói đúng hơn là hắn chưa từng xem nàng là Thánh Nữ cao cao tại thượng, mà chỉ xem nàng là một thiếu nữ hồn nhiên đáng yêu.
Nàng lúc nói chuyện với hắn cũng cảm thấy rất dễ chịu, thậm chí đôi lúc còn quên mất mình là Thánh Nữ, quên luôn cả việc giữ hình tượng của bản thân.
- "Tốt, Đông Nhi, nàng mỗi ngày đều chỉ ở bên trong Vũ Hồn Điện tu luyện thôi sao?"
Bỉ Bỉ Đông gật đầu, ánh mắt có có chút buồn:
- "Đúng vậy, ta là Thánh Nữ, làm sao có thể tùy tiện xuất hiện ở bên ngoài?"
- "Vậy nàng không buồn chán sao?"
- "Không sao, ta sớm đã quen. Những người khác cũng vì e ngại thân phận của ta nên ta không có nhiều bạn ở đây."
Nam nhìn nàng có chút thương xót. Đồng thời cũng hiểu vì sao trong nguyên tác Ngọc Tiểu Cương lại dễ dàng lừa gạt trái tim của nàng như vậy.
- "Vậy Đông Nhi có muốn làm bạn với ta không?"
Nàng nghe thế mắt sáng lên:
- "Đương nhiên ta muốn! Ngươi thực sự nguyện ý trở thành bạn của ta sao?"
Hắn chỉ cười, nắm lấy tay nàng:
- "Đi, ta dẫn nàng ra bên ngoài chơi!"
- "Cái này...."
Thấy nàng vẫn còn chần chừ, hắn mỉm cười:
- "Cho dù nàng là Thánh Nữ đi chăng nữa thì cũng là con người bằng xương bằng thịt, vì sao phải tự tạo cho mình một lớp ngụy trang?"
Bỉ Bỉ Đông bừng tỉnh, gật đầu kiên định:
- "Được! Vậy ta sẽ đi cùng ngươi."
- "Ha ha! Tốt! Chúng ta đi thôi."
- "Nhưng mà...bên ngoài ngươi phải gọi ta là Thánh Nữ điện hạ, không được gọi Đông Nhi!"
- "Ta biết rồi."
Vậy là hắn cùng Bỉ Bỉ Đông rời khỏi Vũ Hồn Điện, đi dạo khắp Vũ Hồn Thành.
Có không ít kẻ nhận ra nàng:
- "Trời ạ! Đây không phải Thánh Nữ Điện Hạ sao? Tại sao nàng lại ở đây?"
- "Còn tên kia là ai? Có vẻ như là người hầu của nàng!"
Hắn dẫn nàng đi khắp Vũ Hồn Thành, chơi các loại trò chơi khác nhau, chơi chán lại kiếm nơi mua đồ ăn vặt.
Hình tượng Thánh Nữ của nàng cũng thay đổi không ít trong mắt người dân.
- "Thì ra Thánh Nữ lại hoà đồng và thân thiện như vậy!"
Đến lúc mặt trời sắp lặn xuống.
- "Tiểu Nam, cảm ơn ngươi, hôm nay ta thật sự rất vui!" Nàng cũng đã đổi cách xưng hô với hắn.
- "Sau này nếu nàng muốn ra bên ngoài có thể tới tìm ta."
Bỉ Bỉ Đông gật đầu:
- "Bây giờ trời sắp tối rồi, chúng ta trở về Vũ Hồn Điện thôi, ta sợ lão sư sẽ lo lắng."
Nhưng Nam lại nắm lấy tay nàng:
- "Khoan đã! Nàng theo ta đến đây một chút!"
Rồi hắn dẫn nàng tới một ngọn đồi, nhìn về phía mặt trời lặn.
- "Đây là việc ngươi nói, ngắm hoàng hôn sao?"
- "Đúng vậy, nàng đã bao giờ làm điều này chưa?"
Bỉ Bỉ Đông lắc đầu có chút xấu hổ.
- "Ha ha, ta cũng không biết diễn tả nó thế nào. Cái này phụ thuộc vào mỗi người. Có người rất yêu thích nó, mỗi ngày đều ngâm nhìn mặt trời lặn, có người thì chỉ xem nó đúng một lần."
Bỉ Bỉ Đông nghe hắn nói vậy cũng nghiêm túc nhìn về hướng mặt trời.
Một lúc sau, nàng cảm thấy hơi mất kiên nhẫn:
- "Tiểu Nam, ta thấy nó chẳng có gì đặc biệt cả!"
Nam buồn cười:
- "Ta cũng vậy!"
Bỉ Bỉ Đông trợn mắt:
- "Vậy ngươi dẫn ta đến đây làm gì?"
- "Ha ha! Có những điều nhàm chán nhưng vẫn nên làm ít nhất một lần trong đời, nàng không cảm thấy như vậy sao?"
Bỉ Bỉ Đông cảm thấy cũng có lý, tiếp tục nhìn về phía mặt trời.
Một lúc sau, nàng cảm thấy có chút buồn ngủ. Dù sao hôm nay đã chơi rất nhiều. Liền kiếm chuyện hỏi hắn:
- "Tiểu Nam, vì sao ngươi lại có thể hấp thu được Vạn Năm hồn hoàn? Không phải ngươi mới chỉ là Hồn Sư thôi sao?"
Nam quay sang nhìn nàng mỉm cười.
Bỉ Bỉ Đông lúc này nhận ra mình có chút đi quá giới hạn, đây là bí mật của hắn, làm sao có thể hỏi đơn giản như vậy
- "Xin lỗi...ta chỉ..."
Nhưng hắn lại cười lớn:
- "Ha ha! Không sao, cái này cũng không tính là bí mật gì, ta có thể cho nàng biết!"
Nàng nghe hắn nói vậy liền mừng rỡ:
- "Thật sự!"
Hắn mỉm cười gật đầu, sau đó lại hỏi nàng:
- "Ta hỏi nàng, thông thường hồn sư làm sao để tăng niên hạn hồn hoàn có thể hấp thu!"
- "Việc này đương nhiên là tập luyện, tăng cường sức chịu đựng của cơ thể rồi!"
- "Không sai, niên hạn tối đa của hồn hoàn có thể hấp thu phụ thuộc vào cường độ của cơ thể.
Đồng nghĩa với việc chỉ cần tăng cường sức chịu đựng của cơ thể sẽ tăng được niên hạn hồn hoàn tối đa."
Bỉ Bỉ Đông gật gù, điều này nàng đương nhiên hiểu.
Hắn tiếp tục:
- "Sức chống chịu của cơ thể lại phun thuộc vào rất nhiều thứ như tuổi, cấp độ hay là việc khổ luyện. Trong đó khổ luyện là yếu tố có thể thay đổi."
Bỉ Bỉ Đông như bừng tỉnh:
- "Tức là ngươi chỉ cần chăm chỉ tập luyện cơ thể đến một mức nào đó là có thể hấp thu vạn năm hồn hoàn sao?"
Hắn lắc đầu cười:
- "Đương nhiên không phải, mặc dù tập luyện có thể tăng cường sức chịu đựng nhưng nó cũng có giới hạn. Bất quá giới hạn này không giống nhau ở mỗi người. Vì vậy sẽ không có một mức hấp thu cố định nào cả!"
- "Tức là ta chỉ cần chăm chỉ luyện tập là có thể hấp thu hồn hoàn vượt niên hạn sao?"
Hắn gật đầu:
- "Đúng là như vậy. Tuy nhiên việc này lại vô cùng khắc nghiệt và khó khăn, hiệu quả cũng cực kỳ chậm chạp.
Ví dụ như một hồn sư đạt đến 10 cấp mà chưa hấp thu hồn hoàn, cho dù hắn kiên trì khổ luyện thêm vài năm cũng chỉ có thể hấp thu hồn hoàn tối đa tới 8 9 trăm năm mà thôi. Thay vào đó hắn ngay lập tức hấp thu hồn hoàn, tiếp tục tu luyện thì có lẽ sau vài năm đã đột phá tới Đại Hồn Sư rồi, việc này có hiệu quả và đơn giản hơn nhiều so với việc khổ luyện kia."
Bỉ Bỉ Đông nghe xong dùng ánh mắt sùng bái nhìn hắn:
- "Tiểu Nam, sao ngươi lại biết nhiều vậy?"
- "Ha ha! Cái này đều là những điều rất đơn giản mà thôi, nàng chỉ cần bỏ một chút thời gian tìm hiểu, đồng thời cảm nhận cơ thể bản thân trong quá trình tu luyện là có thể nhận ra."
- "Thì ra là vậy!"
Hắn dùng tay đỡ lấy đầu ngả lưng xuống:
- "Có rất nhiều điều thú vị, sau này từ từ ta sẽ kể cho nàng!"
Bỉ Bỉ Đông hưng phấn:
- "Được! Ngươi nhớ phải giữ lời!
Còn bây giờ ngươi đứng lên đi, chúng ta phải trở về!"
- "Haiz! Một chút nữa đi, bây giờ ta có chút mệt!"
- "Đáng ghét!" Nàng khẽ gắt một câu, rồi cũng ngã lưng xuống bên cạnh hắn.
Hai người tiếp tục trò truyện. Một lát sau, không gian trở nên yên tĩnh, hắn liền ngồi dậy thì thấy nàng đã ngủ quên từ lúc nào.
Hắn lắc đầu cười bất đắc dĩ, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc màu hồng bồng bềnh của nàng:
- "Thật sự không đề phòng ta chút nào sao?"
Rồi hắn cúi xuống đặt lên môi nàng một nụ hôn thật nhẹ.
[Keng! Nhiệm vụ hoàn thành, nhận được một viên hồn hoàn hệ thống!]
Bỉ Bỉ Đông lúc này cảm thấy có gì đó không đúng, mở mắt ra thì thấy hắn đang âu yếm nhìn mình. Nàng có chút xấu hổ:
- "Sao...ngươi lại nhìn ta như vậy?"
- "Không có gì, chúng ta trở về thôi!" Hắn mỉm cười trả lời
Bỉ Bỉ Đông gật đầu đứng dậy. Hắn lại nắm lấy tay nàng:
- "Đông Nhi, mặc dù sinh nhật của nàng là hôm qua nhưn ta vẫn có thứ này muốn tặng nàng."
Nghe hắn muốn tặng quà sinh nhật cho mình, nàng đỏ mặt:
- "Không...không cần đâu, nếu ngươi thực sự muốn thì năm sau có thể tặng cho ta."
Nàng và hắn mới quen biết chưa lâu, làm sao có thể nhận quà một cách tùy tiện như vậy?
Hắn liền lấy ra hồn hoàn hệ thống, đặt vào tay nàng:
- "Nếu nàng thật sự xem ta là bạn thì nhận lấy, ta hứa lần sau sẽ tặng đúng vào sinh nhật của nàng."
Thấy vậy nàng cũng không từ chối hắn nữa, nhận lấy viên hồn hoàn, cũng không biết nó là thứ gì.
- "Hứa với ta, không được để cho người khác biết ta tặng nàng thứ này, kể cả lão sư của nàng!'
Bỉ Bỉ Đông nghe vậy có chút sợ hãi:
- "Tiểu Nam...thứ này là gì vậy?"
- "Cái này là một hồn hoàn đặc biệt, khi nàng hấp thu nó sẽ trở thành hồn hoàn phù hợp nhất cùng với niên hạn đạt tới cực hạn mà nàng có thể chịu được."
Bỉ Bỉ Đông chấn kinh:
- "Cái gì! Không được, quá quý giá, ta không thể nhận!"
- "Đồ ta đã tặng nàng làm sao có thể lấy lại, nàng nếu không thích thì vứt đi!"
- "Ta....được rồi, ta sẽ nhận nó."
Nam hài lòng gật đầu:
- "Chúng ta trở về thôi!"