Ngọc Tiểu Cương bắt đầu nói một cách tự tin:
- "Từ khi thức tỉnh ra võ hồn bị đột biến, ta đã bị toàn bộ gia tộc xem là phế vật. Thậm chí ta còn bị đuổi khỏi tông môn. Nhưng ta chưa từng từ bỏ, cho dù không thể phát triển trên con đường tu luyện, nhưng ta tìm thấy được con đường thích hợp cho mình, đó chính là lý luận. Mặc dù gặp phải rất nhiều khó khăn nhưng ta chưa bao giờ hối hận khi chọn con đường này. Ta tin chắc rằng đến một ngày, thế giới sẽ thấy được những giá trị mà ta đã đem lại cho Hồn Sư!"
Bỉ Bỉ Đông nghe xong hắn nói mà càng thêm tán thưởng, đồng thời cảm thấy kẻ này có một chút đáng thương nhưng cũng rất đáng khâm phục.
- "Quyển sách này là những tinh hoa ta đã nghiên cứu và đúc kết trong hơn mười mấy năm, tin chắc với kiến thức của Giáo Hoàng Bệ Hạ và Thánh Nữ sẽ nhìn thấy được giá trị của nó!"
Lúc này giọng nói hắn hùng hồn.
- "Đầu tiên, ta khẳng định một điều:
KHÔNG CÓ PHẾ VÕ HỒN, CHỈ CÓ PHẾ HỒN SƯ!!!"
Nghe giọng của hắn, Thiên Tầm Tật gật gù, ngay cả Bỉ Bỉ Đông cũng bị hắn làm cho chấn kinh. Quả nhiên hắn thực sự không đơn giản.
Nhưng đang trong lúc cao trào.
- "Phụt!" Nam cười phụt ra một tiếng.
Ngọc Tiểu Cương bị hắn làm cho tụt hứng tức giận:
- "Ngươi cười cái gì?"
Ngay cả Bỉ Bỉ Đông ánh mắt cũng có chút khó chịu nhìn Nam.
- "Xin lỗi, ta không nhịn được, ngươi vừa nói cái gì cơ?"
Ngọc Tiểu Cương liền trở lại bộ dáng tự tin:
- "Ta nói: không có phế võ hồn, chỉ có phế hồn sư!"
- "Phụt!"
- "Vậy ta hỏi ngươi một chút, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?"
- "Hừ! Ta đã hơn 20 tuổi! Tuy nhiên đã bắt đầu nghiên cứu lý luận từ năm 4 tuổi!"
- "Vậy cho ta hỏi thêm là ngươi hồn lực hiện tại cấp mấy?"
Ngọc Tiểu Cương vẫn một bộ dáng tự tin:
- "Ngươi lúc nãy không nghe rõ sao? Ta vì võ hồn bị đột biến nên rất khó tu luyện, hiện tại mới chỉ cấp 9!"
- "Ha Ha Ha! 20 tuổi 9 cấp, Vậy ngươi vừa nói cái gì? Không có phế võ hồn, chỉ có phế hồn sư?. Lại còn là nghiên cứu và đúc kết trong hơn mười mấy năm.
Đây là lần đầu tiên ta gặp một kẻ dùng mười mấy năm cuộc đời chỉ để chứng minh mình là phế vật! Thật đúng cười chết ta!!!"
Ngọc Tiểu Cương lúc này sắc mặt vô cùng khó coi:
- "Ngươi...." Hắn cứng họng, không biết phản bác như thế nào.
- "Không phải lúc nãy ngươi nói rất ngưỡng mộ tài năng của ta sao?"
- "Ha ha! Ngươi nghĩ ta là đồ ngốc, thực sự ngưỡng mộ ngươi?"
Thiên Tầm Tật lúc này mới bừng tỉnh, trong lòng tức giận, vậy mà lúc đầu còn gật gù đồng ý với Ngọc Tiểu Cương, hắn bắt đầu cảm thấy tên Ngọc Tiểu Cương này đang đùa giỡn với mình.
Bỉ Bỉ Đông mặc dù biết Nam không nói gì sai, nhưng trong lòng vẫn có chút khó chịu. Cho dù hắn sai thì ngươi cũng không nên khiến hắn mất mặt như vậy. Với lại những gì hắn đã kiên trì thực hiện thì một chút sai lầm này có đáng là bao.
Bỉ Bỉ Đông vốn là như vậy, nàng hiện tại vẫn chỉ là một thiếu nữ với tấm lòng lương thiện, khoan dung đến vô bờ.
Thấy Ngọc Tiểu Cương bị mất mặt như vậy, nàng liền lên tiếng:
- "Không sao, ta đoán ngươi kết luận điều này chỉ là trong lúc cao hứng nên mới phạm phải một chút sai lầm mà thôi, ta tin những nội dung phía sau mới là những điều đáng chú ý!"
Ngọc Tiểu Cương cảm kích nhìn nàng:
- "Đa tạ Thánh Nữ!"
Nam lắc đầu cười bất đắc dĩ. Hắn đương nhiên hiểu sự thiện lương của nàng. Vì vậy để tránh mang đến cho nàng sự chán ghét hắn cũng không nói gì thêm.
Ngọc Tiểu Cương lấy lại sự tự tin, tiếp tục ngẩng cao đầu:
- "Những gì mà ta nghiên cứu được rất nhiều, nhưng để tránh mất thời gian quý báu của Bệ Hạ và Thánh Nữ, ta xin được đưa ra một vài điểm nổi bật.
Đầu tiên...
Thứ hai...
...
"
Nam lúc này mặc dù nghe tên này nói ngu ngốc nhưng cũng không phản bác. Còn Thiên Tầm Tật thì gật gù, hắn cảm thấy lý luận của Ngọc Tiểu Cương không tệ, mặc dù mới chỉ là những điều cơ bản nhưng rất ít nơi có thể làm cụ thể như vậy. Có thể phát triển mạnh hơn! Hắn liền nói tán thưởng một câu:
- "Không tệ!"
Bỉ Bỉ Đông nàng chỉ là một thiếu nữ 14 tuổi, cũng chưa biết nhiều về hồn sư. Nên nghe một cách say sưa. Sau khi nghe xong ánh mắt còn có chút ngưỡng mộ nhìn về phía Ngọc Tiểu Cương.
Ngọc Tiểu Cương trong lòng đang vô cùng đắc ý, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh chắp tay:
- "Đa tạ Giáo Hoàng Bệ Hạ, thực ra hôm nay ta đến đây còn một mục đích khác. Đó chính là được gia nhập vào Vũ Hồn Điện, từ đó tiếp tục phát triển con đường lý luận của mình.
Bỉ Bỉ Đông mắt sáng lên:
- "Sư phụ, người mau đồng ý, ta tin hắn thực sực sẽ giúp ích rất nhiều cho chúng ta!"
Thiên Tầm Tật cũng gật đầu:
- "Tốt! Ta đồng ý cho ngươi gia nhập, ngoài ra ta sẽ cho ngươi quyền được tham khảo những tài liệu bên trong thư viện của Vũ Hồn Điện!"
Ngọc Tiểu Cương mừng rỡ như điên:
- "Đa tạ Giáo Hoàng Bệ Hạ, đa tạ Thánh Nữ Điện Hạ!"
Bỉ Bỉ Đông thấy vậy cũng vui mừng cho hắn.
Thiên Tầm Tật phất tay:
- "Được rồi! Ngươi lui ra đi!"
Ngọc Tiểu Cương nghe vậy liền quay người rời khỏi, không quên liếc nhìn Bỉ Bỉ Đông thêm một lần. Hắn bắt đầu cảm thấy ngoài những ghi chép của Vũ Hồn Điện ra, còn một thứ khác đáng để nhắm tới.
Phía dưới lúc này chỉ còn lại mình Nam. Thiên Tầm Tật nhìn hắn:
- "Còn ngươi, thứ mà ngươi nói sẽ không làm ta thất vọng là gì?"
Nam nhếch miệng cười:
- "Ta muốn gia nhập Vũ Hồn Điện!"
Thiên Tầm Tật nghe xong tức giận:
- "Ngươi dám đùa giỡn với ta sao?" Vừa nói hắn vừa bộc phát khí thế Phong Hào Đấu La ép về phía Nam. Hắn vốn đã cực kỳ chướng mắt Nam. Từ đầu tới cuối cách nói chuyện của hắn không có chút cung kính nào, thậm chí còn là kiêu ngạo. Phải biết giáo hoàng là đại diện cho sự sùng bái của toàn bộ hồn sư trên đại lục, ấy vậy mà tên này mới chỉ là hồn sư mà dám nói chuyện một cách ngang hàng với mình.
Bỉ Bỉ Đông một bên cũng có chút tức giận, nhưng thấy Thiên Tầm Tật như vậy lại lo lắng cho Nam nhiều hơn, nàng sợ hắn sẽ bị sư phụ giết chết.
Nhưng đáp lại, Nam vẫn cứ đứng như thế, ngay cả một chút khó chịu cũng không có.
Thiên Tầm Tật lúc này ánh mắt co rụt lại, lúc nãy hắn chỉ bộc phát một chút khí thế mà thôi nên thấy Nam không chịu ảnh hưởng chỉ có chút bất ngờ. Nhưng lần này, toàn bộ khí thế của hắn đã bộc phát ra, nhưng vẫn không thể làm gì được Nam. Trong lòng hắn lúc này đang bắt đầu xuất hiện ý niệm giết chết kẻ này.
Bỉ Bỉ Đông cũng che miệng tỏ vẻ không thể tin nổi. Vì sao hắn làm được như vậy? Phải biết nàng ở trên này mà cũng cảm nhận được sự chèn ép a! Nhất thời có chút tò mò của thiếu nữ mới lớn.
Thiên Tầm Tật cố gắng lấy lại bình tĩnh:
- "Ngươi là kẻ nào? Vì sao không bị ảnh hưởng bởi khí thế của ta?"
Nam lắc đầu:
- "Cái này là bí mật của ta!" Rồi hắn chỉ về phía Bỉ Bỉ Đông:
- "Hiện tại ở Vũ Hồn Điện chỉ có nàng mới có tư cách được biết, tuy nhiên chưa đến thời điểm!"
Bỉ Bỉ Đông trong đầu toàn dấu hỏi??? Ta?? Ta đâu có quen biết gì ngươi, đừng tưởng mình đẹp trai là muốn nói gì thì nói!!
Thiên Tầm Tật cố gắng áp chế phẫn nộ:
- "Tốt! Dựa vào những gì ngươi biểu hiện ta có thể cho ngươi một cơ hội gia nhập Vũ Hồn Điện. Tuy nhiên ngươi đến tuổi này mà mới chỉ đạt tới Hồn Sư, vậy lí do gì mà ta phải nhận ngươi?"
Nam nhếch miệng cười:
- "Lý do sao?"
"Võ hồn phụ thể!" Lần này hắn đã áp chế khí thế của Võ Hồn. Một chiếc hồn hoàn màu đen hiện ra. Hắn đương nhiên không thể bộc lộ ra Hồn Hoàn màu Hoàng Kim được.
Thiên Tầm Tật và Bỉ Bỉ Đông trợn tròn mắt:
- "Làm...làm sao có thể? Hồn Hoàn thứ nhất lại là Vạn năm!!!"
- "Không sai được!!! Cảm giác này chính xác là Vạn Năm hồn hoàn!"
Nam sau khi thu hồi võ hồn:
- "Thế nào? Ta đủ tư cách để gia nhập Vũ Hồn Điện chứ?"
Thiên Tầm Tật ánh mắt lóe lên vẻ tham lam, biết chắc cho dù hỏi hắn cũng không trả lời, liền cười lớn:
- "Ha ha! Tốt, ta đồng ý cho ngươi gia nhập. Nhưng với điều kiện: Không được phép phản bội Vũ Hồn Điện, nếu không cho dù ngươi có trốn đến tận chân trời góc bể cũng không thể thoát chết!"
Nam khoát tay:
- "Việc này Giáo Hoàng Bệ Hạ không cần lo lắng!"
- "Được rồi! Ngươi bây giờ sẽ là đệ tử hạch tâm, sẽ được tu luyện cùng những thiên tài thế hệ này của Võ hồn điện, bao gồm cả Thánh Nữ!"
Bỉ Bỉ Đông lúc này cảm giác tò mò càng thêm mãnh liệt. Nhất là lúc nãy tên Ngọc Tiểu Cương nói cái gì mà Hồn Hoàn thứ nhất không thể vượt quá mấy trăm năm gì đấy. Bây giờ Nam để lộ ra hồn hoàn thứ nhất là Vạn Năm hồn hoàn làm cho hứng thú của nàng với nghiên cứu của Ngọc Tiểu Cương giảm đi không ít.
Sau khi Nam rời đi, Thiên Tầm Tật phân phó:
- "Đông Nhi, con cố gắng tiếp cận hắn, đồng thời khám phá ra bí mật của hắn là gì! Điều này rất có ích cho sự phát triển của Võ Hồn Điện!"
Bỉ Bỉ Đông đương nhiên cũng có hứng thú với Nam, lập tức gật đầu đồng ý:
- "Sư phụ, Ta biết rồi!"
- "Tốt! Con trở về nghỉ ngơi trước đi!"
Sau khi nàng rời khỏi, Thiên Tầm Tật vẻ tham lam trong mắt càng thêm nồng nặc:
- "Nếu ngươi không ngoãn ngoãn giao ra bí mật của mình, thì đừng trách ta ra tay độc ác!"
Nam được sắp xếp ở một căn phòng khá sang trọng, hắn bắt đầu nghĩ tới những việc tiếp theo phải làm:
- "Haizzz, Hiện tại cốt truyện chính vẫn chưa bắt đầu, bất quá ta vẫn phải hành sự cẩn thận, nếu không để cốt truyện bị loạn sẽ rất khó kiểm soát!"
Kim Nhi nhảy ra:
- "Đúng vậy phu quân, sau khi xử lý xong những chuyện cần thiết thì phu quân nên rời khỏi đây, để cho cốt truyện diễn ra một cách tự nhiên!"
Nam nghĩ nghĩ gật gù, nhưng có chút không nỡ:
- "Vậy ta phải bỏ lại Đông Nhi sao?"
Kim Nhi bĩu môi:
- "Nếu phu quân muốn nó hoàn hảo thì nhất định phải làm như vậy! Huống hồ chỉ là mấy chục năm ngắn ngủi có đáng là gì?"
- "Ta hiểu rồi!"