Chương 46: Ngược Đái Mộc Bạch

Trận chiến diễn ra giống như nguyên tác, chỉ là không có chuyện hợp tác giữa bốn người.

Sau khi cắm một nén nhang xuống, Triệu Vô Cực hướng tới Ninh Vinh Vinh tấn công. Nhưng Chu Trúc Thanh lập tức ôm lấy nàng né tránh. Triệu Vô Cực cực kỳ chấn kinh:

- "Tốc độ này...Cho dù là Mẫn công hệ cũng không thể nhanh như vậy! Quả nhiên là quái vật!"

Hắn cười một tiếng xong tiếp tục tấn công hai người. Tuy nhiên Chu Trúc Thanh cùng lại liên tục né tránh được. Sau một hồi thấy không thể làm gì, hắn chuyển sang tấn công Đường Tam và Tiểu Vũ. Hai người chật vật chống trả, Đường Tam nghiến răng:

- "Mau tới giúp chúng ta, các ngươi không muốn thông qua sao?"

Đáp lại hắn Chu Trúc Thanh vẫn một gương mặt băng lãnh không quan tâm.

Thế là Tiểu Vũ nhanh chóng bị loại. Đường Tam phẫn nộ sử dụng đủ các loại thủ đoạn ám khí hèn hạ, cuối cùng hắn triệu hồi Hạo Thiên Chùy đập cái bốp vào mặt Triệu Vô Cực. Cùng lúc Triệu Vô Cực đánh bay hắn, nén nhang cũng vừa hết.

Triệu Vô Cực cười sảng khoái một tiếng:

- "Haha! Không hổ là quái vật! Các ngươi đều đã thông qua!"

Đường Tam mới thở phào một hơi, đồng thời căm tức nhìn Chu Trúc Thanh:

- "Vì sao ngươi không hỗ trợ ta?"

Nàng nhàn nhạt đáp lại:

- "Tại sao ta phải hỗ trợ ngươi? Cho dù không có ngươi ta cũng dễ dàng thông qua vòng này."

- "Ha ha! Nàng nói không sai, nàng là mẫn công hệ, tốc độ cực kỳ khủng bố, còn võ hồn của ta lại là Đại Lực Kim Cương Hùng, cực kỳ chậm chạp, chỉ cần nàng né tránh là ta đã khó có thể động tới rồi!" - Triệu Vô Cực lên tiếng giải vây, đồng thời thầm kinh hãi về tốc độ mà Chu Trúc Thanh biểu hiện lúc vừa rồi.

Đường Tam chỉ có thể thầm hừ lạnh: "Hừ! Cứ đắc ý tiếp đi. Ta là song sinh võ hồn thiên tài, sớm muộn cũng vượt qua ngươi!" Hắn sau khi lấy lại ám khí từ trong người Triệu Vô Cực liền ngất xỉu tại chỗ, được Áo Tư Tạp đỡ lấy.

Đái Mộc Bạch nhìn Chu Trúc Thanh mở miệng:

- "Được rồi! Các ngươi theo ta sắp xếp chỗ ở."

Nam được sắp xếp chỗ dành riêng cho lão sư. Đến tối hắn cảm nhận được khí tức khá mạnh ở gần, dĩ nhiên là Đường Hạo tới giáo huấn Triệu Vô Cực. Hắn liền khoác áo choàng đen ra bên ngoài xem kịch. Triệu Vô Cực vẫn như nguyên tác, ăn một trận hành hạ thảm thiết. Nam cũng không rảnh can thiệp làm gì.

Sáng hôm sau, hắn qua bên ký túc xá nữ thăm con mèo nhỏ Chu Trúc Thanh. Đường Tam lúc này cũng đang tới đó gặp Tiểu Vũ, thấy Nam hắn liền gọi lại:

- "Ngươi không biết quy định nam nhân không được tùy tiện tới ký túc xá nữ sao?"

Nam nhếch miệng cười:

- "Ta tới thăm muội muội của ta, ngươi có ý kiến?"

- "Ngươi..."

Nam không để ý tới hắn, gõ cửa gọi Chu Trúc Thanh. Nàng mở cửa ra, thấy Nam lập tức vui vẻ:

- "Tỷ ph..."

Nam làm động tác "suỵt", không nên bạo lộ quan hệ giữa hai người. Trúc Thanh lập tức hiểu ý ôm lấy cánh tay hắn cười nói:

- "Ca ca, ngươi tới rồi, chúng ta đi xem nơi này một lát!"

Hắn xoa xoa đầu nàng: "Ừm!"

Đường Tam thấy vậy cũng lớn tiếng gọi:

- "Tiểu Vũ, là ta, muội thế nào rồi?"

Tiểu Vũ cũng từ trong phòng bước ra, nhưng mà nàng thấy Nam đang ở cạnh đó lập tức run rẩy. Nam cũng liếc qua nàng một cái khiến sắc mặt nàng trắng bệch. Không dám tiếp tục di chuyển:

- "Tam...tam ca, ta không sao, ngươi đi trước đi ta còn một số việc cần sắp xếp chưa thể ra ngoài" Nói xong lập tức chạy vào bên trong đóng cửa lại.

Đường Tam thấy nàng gấp gáp như vậy cực kỳ khó hiểu, bất quá vẫn nói lớn theo:

- "Vậy khi khác ta lại tới."

Bên trong căn phòng, Ninh Vinh Vinh thấy Tiểu Vũ đang run rẩy thắc mắc:

- "Tiểu Vũ, Ngươi sao vậy?"

Nàng lắp ba lắp bắp:

- "Hắn...ca ca của Chu Trúc Thanh, hắn thật đáng sợ."

Ninh Vinh Vinh phì cười:

- "Phì! Ta thấy là ngươi nghĩ quá nhiều, hắn anh tuấn như vậy, hơn nữa trước đây ta còn chính mắt thấy hắn giúp đỡ người khác, làm gì đáng sợ như ngươi nói."

- "Ta là nói thật, hắn chỉ cần lườm một cái là ta đã cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài."

Ninh Vinh Vinh thấy nàng như vậy liền mở cửa thò đầu ra xem thử.

- "Hửm! Nha đầu ngươi xem gì vậy?"

Nàng đỏ mặt:

- "Không...không có gì!" Rồi lại chui vào bên trong.

- "Ngươi suy nghĩ nhiều, ta có thấy hắn đáng sợ chút nào đâu?"

Rồi nàng kể việc hắn từng giúp đỡ một nữ nô lệ cho Tiểu Vũ. Tiểu Vũ đương nhiên nghe xong tỏ vẻ nghi ngờ, hắn đáng sợ như thế làm sao có thể là người tốt?

Thế là hắn cùng Trúc Thanh đi dạo một vòng quanh Học Viện, gặp tên Mã Hồng Tuấn đang cãi nhau với bạn gái của hắn, Chu Trúc Thanh liền lên tiếng:

- "Ca ca, có nên giúp đỡ cô nương kia một chút không?"

Nam mỉm cười gật đầu:

- "Được!"

Rồi hắn bước lên:

- "Tên béo, nếu người ta đã không muốn ngươi còn không buông tay?"

Mã Hồng Tuấn xoay người lại, ánh mắt hắn lập tức sáng quắc khi thấy Chu Trúc Thanh, lân la chạy tới:

- "Tiểu muội muội thật xinh đẹp, có muốn trở thành bạn gái của ta không?"

Trúc Thanh nhíu mày, chưa kịp ra tay thì tên Đái Mộc Bạch đã lao tới cho Mã Hồng Tuấn một cước.

- "Tên mập ngươi ngậm miệng lại cho ta!"

Nam cười một cách châm biếm:

- "Ta biết ngươi Võ Hồn có tà hỏa cần giải quyết. Thôi thì như thường lệ cùng với tên huynh đệ này của ngươi đi câu lan không phải tốt hơn sao?"

Chu Trúc Thanh nghe vậy dùng ánh mắt ghê tởm nhìn hai tên này. Đái Mộc Bạch thì cực kỳ tức tối, tên khốn này lại dám đem chuyện này ra nói trước mặt nàng.

Mã Hồng Tuấn ôm mặt đứng dậy:

- "Đái lão đại, bọn hắn là ai vậy?"

- "Nàng là Chu Trúc Thanh, học viên mới của học viện chúng ta, còn hắn là lão sư mới của học viện."

- "Lão sư? Học Viện chúng ta khi nào tuyển lão sư? Hơn nữa hắn còn trẻ như vậy?"

- "Ta không biết, cái này ngươi nên đi hỏi viện trưởng."

Nam vẫy vẫy Trúc Thanh:

- "Được rồi Trúc Thanh, chúng ta đi ăn cơm."

Thế là nàng ngoan ngoãn chạy tới ôm tay hắn. Hai người đang định đi thì bị Đái Mộc Bạch chặn lại:

- "Ngươi thật sự là ca ca của nàng?"

Chu Trúc Thanh nhíu mày:

- "Liên quan gì tới ngươi, phiền ngươi tránh xa ta một chút, ta không thích ở gần những thứ dơ bẩn."

Đái Mộc Bạch nghe nàng nói mình là thứ dơ bẩn tức tới nghiến răng nhưng cũng chỉ có thể cười trừ lui ra, âm thầm ghi nhớ tìm cơ hội hàn gắn mối quan hệ với nàng.

Nam cùng Trúc Thanh tới thực đường của học viện, những người khác cũng có mặt đầy đủ ở đây. Mã Hồng Tuấn đăm đăm thèm thuồng nhìn ba nữ Trúc Thanh, Đái Mộc Bạch đánh vào tay hắn:

- "Ngươi thành thật một chút cho ta, tốt nhất là áp chế tà hỏa lại!"

- "Hắc hắc, lão đại, ngươi có ý thì cũng nên chừa cho anh em một chút chứ."

- "Im miệng!" Đái Mộc Bạch đánh hắn một cái rồi nhìn trộm hướng Chu Trúc Thanh.

Chu Trúc Thanh một chút cũng không để ý, chỉ chăm chăm ôm lấy tay Nam. Tiểu Vũ thấy hắn, gương mặt vẫn toát lên vài phần sợ sệt. Ninh Vinh Vinh thì vui vẻ chạy tới ngồi cạnh hắn:

- "Ca ca, ta có thể ngồi đây không?"

Hắn gật gật đầu. Mã Hồng Tuấn thấy bên cạnh Nam là hai mỹ nữ vô cùng ghen tỵ.

Mấy tên lần lượt giới thiệu, đến lượt Nam hắn cũng gật đầu:

- "Ta là Hoàng Nam, lão sư mới của học viện, cũng là ca ca của Trúc Thanh. Ta tới đây chủ yếu là vì muội muội nên các ngươi không cần để ý."

- "Hai người không phải huynh muội ruột?" - Mã Hồng Tuấn nghe họ của Nam tỏ vẻ bất ngờ lên tiếng.

- "Không sai, bất quá quan hệ chúng ta còn thân thiết hơn cả ruột thịt!"

Đái Mộc Bạch lúc này mới hiểu ra, sắc mặt đen lại, trong lòng phẫn nộ tới cực điểm. Vị hôn thê của mình lại thân mật với một nam tử không biết ở đâu đến, hắn cảm giác đầu mình đang chuyển dần sang màu xanh biếc. Nhìn Chu Trúc Thanh vẫn ôm khư khư lấy tay Nam, hắn căm tức gằn một tiếng:

- "Chu Trúc Thanh, đừng quên thân phận của ngươi!"

Nam nghe được hắn đe doạ nàng, hàn khí loé lên. Chu Trúc Thanh cũng nhíu mày, buông tay Nam ra đứng dậy, không thèm dùng tới Võ Hồn, sút thẳng một cước vào mặt Đái Mộc Bạch khiến hắn ngã lăn quay ra đất, gãy mấy cái răng, mồm be bét máu.

Âm thanh băng lãnh từ miệng nàng phát ra:

- "Đái Mộc Bạch, ta nhắc lại lần cuối cùng, từ nay trở đi tránh xa ta một chút, nói chuyện với loại cặn bã như ngươi chỉ khiến ta cảm thấy ghê tởm."

Đái Mộc Bạch ôm mặt, chỉ tay vào nàng:

- "Chu Trúc Thanh, ngươi dám..."

Đáp lại, nàng tiếp tục cho hắn một cước vào bụng văng ra đập vào góc tường khiến hắn điên cuồng thổ huyết. Đám người hít một ngụm khí lạnh, nữ nhân này cũng quá mức bạo lực đi.

Xong việc nàng lại về chỗ, ôm lấy tay Nam vui vẻ. Hắn cười cười xoa đầu nàng như con mèo nhỏ.

Đái Mộc Bạch thấy cảnh này hai mắt đỏ ngầu như máu, xong hắn được Mã Hồng Tuấn đỡ dậy đưa về phòng:

- "Haizz, lão đại, ta thấy ngươi vẫn nên tiếp tục cùng ta ra bên ngoài kiếm nữ nhân a."

- "Ngươi câm miệng!"

Đái Mộc Bạch trong lòng điên gào thét: "Aaa...Tiện nhân, sớm muộn ta cũng bắt ngươi cùng tên tình nhân kia trả giá"

Nam thấy không khí im lặng liền lên tiếng:

- "Được rồi! Ăn cơm đi."

Mấy người nghe hắn nói vậy mới bắt đầu cầm đũa.

Chu Trúc Thanh vừa bỏ một miếng vào trong miệng lập tức phun ra:

- "Phi! Ca, thứ này thật khó ăn."

Hắn buồn cười xoa đầu nàng:

- "Con mèo nhỏ này, ăn ngon mặc đẹp quen rồi đúng không?"

- "Không phải, chỉ là thứ này quá khó ăn, ca ca nấu ăn vẫn là tuyệt nhất!"

- "Được rồi được rồi, nếu không ăn thì bỏ đi, ca ca cũng không ăn nổi, lát nữa nấu cho ngươi!"

Trúc Thanh vui vẻ chụt vào má hắn một cái:

- "Chụt! Vẫn là ca ca tốt nhất!"

Tiểu Vũ, Ninh Vinh Vinh tròn xoe mắt nhìn cảnh này, bộ dạng này của nàng thực sự là nữ nhân bạo lực vừa rồi sao?

- "Vinh Vinh, ngươi nhìn ta như thế làn gì?"

- "Không...không có gì."

Đường Tam thì sắc mặt cực kỳ âm trầm, hắn cảm giác khoảng cách giữa mình và Chu Trúc Thanh thực quá lớn, phải biết hắn còn chưa thắng nổi Đái Mộc Bạch, ấy vậy mà Đái Mộc Bạch hắn dưới tay nàng còn không có cả cơ hội phản kháng. "Ta thực sự có thể vượt qua nàng sao? Không, không kẻ nào có thể siêu việt ta, ta là người xuyên không, song sinh võ hồn thiên tài, đã được định sẵn sớm muộn sẽ vượt trên tất cả."

Hắn không còn tâm trạng ăn uống, trong đầu lúc này chỉ muốn điên cuồng tu luyện. Lập tức buông bát đũa đứng dậy trở về phòng.

- "Ca, ngươi đi đâu vậy?" - Tiểu Vũ thắc mắc

- "Tiểu Vũ, muội ăn tiếp đi, ta no rồi, muốn trở về phòng tu luyện!"

- "Vậy được rồi."

Trong phòng lúc này chỉ còn Nam cùng ba nữ Trúc Thanh, Vinh Vinh, Tiểu Vũ. Tiểu Vũ thi thoảng đưa mắt nhìn hắn, có chút sợ hãi, chỉ muốn nhanh chóng ăn xong để rời đi.

Nam xoa đầu Chu Trúc Thanh:

- "Được rồi, con mèo nhỏ, để ta đi nấu chút gì đó cho ngươi!"

- "Ừm! Ca mau lên, ta đói rồi!" - Nàng xoa xoa bụng.

Hắn phì cười, đi tới chỗ bếp, cũng chỉ có một vài nguyên liệu cơ bản. Chỉ chưa đến mười phút sau, hắn bưng tới hai đĩa cơm rang thơm phức tới trước mặt Chu Trúc Thanh và Ninh Vinh Vinh.

Ninh Vinh Vinh đỏ mặt:

- "Ta...ta cũng có sao?"

Hắn cười cười:

- "Thế nào? Nha đầu ngươi không muốn sao."

- "Vinh Vinh, ngươi cũng ăn đi, phải may mắn lắm mới được ăn đồ ăn ca ca ta nấu đấy."

Chu Trúc Thanh nói với nàng một câu xong bắt đầu ăn:

- "Nhồm nhoàm, đồ ăn của ca ca vẫn là tuyệt nhất!"

Ninh Vinh Vinh cũng nói một tiếng cảm ơn rồi bắt đầu ăn. Ngay thìa đầu tiên vào miệng, mắt nàng đã sáng rực, bắt đầu xúc liên tục.

Tiểu Vũ ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt mà chảy nước miếng, nhưng chỉ dám cúi mặt vào bát cơm của mình tiếp tục ăn.

Nam cũng đưa một đĩa cơm đến trước mặt nàng:

- "Con thỏ ngươi cũng thử xem."

Tiểu Vũ nghe hắn gọi mình là con thỏ lập tức sợ hãi nhìn hắn:

- "Ta...ta..."

- "Sao vậy? Ta thấy ngươi có vẻ sợ hãi khi gặp ta?"

- "Không...không có..."

Hắn lắc đầu cười:

- "Được rồi, mau ăn đi!"

Nàng nhìn đĩa cơm trước mặt mình nuốt nước miếng cái ực, cầm lấy thìa:

- "Cảm ơn..."

Sau khi ăn một miếng, nàng cảm nhận như cả cơ ghể bay bổng giữa không trung, đây là thứ ngon nhất mà nàng được ăn, kể cả cà rốt cũng không bằng. Không nhịn được mà tiếp tục ăn miếng thứ hai thứ ba.

Một lát sau, ba cô nương đã ăn no căng, phù một tiếng.

- "Trúc Thanh, vậy là ngày nào ngươi cũng được ăn ngon như này sao?" Ninh Vinh Vinh giọng có chút ghen tỵ.

- "Đâu có, bất quá ca ca cũng rất hay nấu ăn a."

- "Ngươi thật may mắn!"

Tiểu Vũ cũng gật gật đầu đồng ý xong nhìn trộm Nam, gương mặt đã thoải mái hơn rất nhiều, cảm giác hắn cũng không quá đáng sợ như vậy. Có lẽ là nàng bị ám ảnh bởi lần đầu gặp hắn thôi.

Đúng lúc này thì có tiếng chuông tập trung, Nam cùng ba nữ ra đi ra tới thao trường...