Võ Hồn Điện.
Trên bàn ăn lúc này gồm có Nam, Bỉ Bỉ Đông, Chu Trúc Vân, Chu Trúc Thanh, Hồ Liệt Na. Các nàng đều chăm chú nhìn hắn đợi hắn lên tiếng trước. Con mèo nhỏ Chu Trúc Thanh vẫn ngồi trên đùi hắn như thường lệ, chỉ khác là hiện tại nàng đã 12 tuổi, trở thành một thiếu nữ xinh đẹp gợi cảm, bộ đồ bó sát, thân hình có lồi có lõm rất mê người.
Chu Trúc Vân thấy cảnh này có chút không tự nhiên:
- "Trúc Thanh, muội làm gì vậy? Lớn như vậy còn ngồi trong lòng hắn."
Chu Trúc Thanh cười nhí nhảnh:
- "Hì hì! Tỷ tỷ ghen sao, ta cũng không phải cướp mất tỷ phu a!"
Mấy nữ dùng ánh mắt hình viên đạn liếc hắn.
Hắn giả vờ ho khụ khụ mấy tiếng xong nhéo má Trúc Thanh:
- "Tỷ tỷ muội nói đúng, nữ nhân không được tùy tiện như vậy, nam nữ thụ thụ bất thân."
Nàng lắc đầu phản bác:
- "Ta đương nhiên biết, bất quá tỷ phu không phải người lạ, hơn nữa ta ngồi như vậy đã sớm quen."
Bỉ Bỉ Đông liếc xéo một cái:
- "Rồi rồi! Tiểu Nam, chàng gọi chúng ta tới đây là có việc gì?"
- "Ừm, ta đến nói các nàng một tiếng, ta dự định sẽ đưa Trúc Thanh tới Tác Thác Thành, Sử Lai Khắc học viện."
Mấy nữ một mặt hỏi chấm:
- "Làm gì? Ở Vũ Hồn Điện tu luyện không tốt sao?"
Hắn lắc đầu cười:
- "Không phải, Đông Nhi, ta muốn đưa Trúc Thanh tới đó bởi vì đám người Ngọc Tiểu Cương cũng sắp gia nhập!"
Mấy nữ lúc này mới hiểu ra, Chu Trúc Vân lại lên tiếng:
- "Vậy là phu quân muốn tới để ngược bọn hắn sao? Thế thì vì sao phải đem theo muội muội?"
Hắn cười cười:
- "Trúc Vân, Trúc Thanh, hai người nhớ tên Đái Mộc Bạch không?"
Hai nữ càng khó hiểu:
- "Tại sao đột nhiên lại nhắc tới hắn? Hắn mặc dù trước đây là hôn phu của muội muội nhưng bây giờ cũng không có quan hệ a!"
- "Điều đó là đương nhiên, bất quá ta muốn nói là chuyện khác. Đái Mộc Bạch là một kẻ cực kỳ rác rưởi hèn nhát, hắn vì sợ chết nên đã bỏ mặc Trúc Thanh để chạy trốn đến Sử Lai Khắc học viện. Không những thế, ở đó hắn còn ngày ngày cùng với một tên bạn thân của mình thường xuyên đi câu lan hưởng thụ."
Mấy nữ nghe xong vẻ chán ghét nồng đậm hiện lên trên gương mặt.
- "Các nàng biết nếu không có ta chuyện gì sẽ xảy ra không?"
Mấy nữ tò mò nhìn hắn:
- "Chuyện gì?"
Hắn vuốt vuốt mái tóc đen nhánh của Trúc Thanh:
- "Chính là con mẻo nhỏ ngốc nghếch này sẽ tự mình đi tìm hắn, cuối cùng còn tha thứ cho những việc hắn đã làm."
- "Cái gì? Không được!" Mấy nữ hét toáng lên.
Hắn dở khóc dở cười:
- "Bình tĩnh, ta nói nếu là không có ta mà thôi!"
Các nàng nghe vậy mới thở phào một hơi, Chu Trúc Thanh đánh vào ngực hắn cái bụp:
- "Tỷ phu đáng ghét, ta mới không có ngu ngốc như vậy!"
Mặc dù ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng nàng lại đang tự mắng chính mình, đồng thời thầm ghi hận Đái Mộc Bạch.
- "Được rồi phu quân, chàng đến nơi đó nhớ ngược bọn hắn thật nặng vào, bọn thiếp rất mong chờ đây."
- "Hắc hắc! Các lão bà yên tâm!"
Hồ Liệt Na nghe hắn gọi lão bà gương mặt hơi phiếm hồng, lập tức lên tiếng đánh trống lảng:
- "Sư công, chuyện này cũng đâu có liên quan gì tới ta, sư công gọi ta tới đây làm gì?"
Hắn cười cười, xoa đầu nàng:
- "Tiểu Hồ Ly ngươi cũng ngốc nghếch không kém, nếu không có ta ngươi sớm muộn cũng trở thành nạn nhân của tên Đường Tam kia."
Nàng bĩu môi tỏ vẻ không tin tưởng. Nàng còn lâu mới ngu ngốc như vậy.
- "Ha ha! Được rồi, cứ quyết định như thế đi, ngày mai ta sẽ đưa Trúc Thanh đi."
- "Ừm! Phu quân ngươi cẩn thận một chút."
Hôm sau, hắn cùng Chu Trúc Thanh tiến về Tác Thác Thành, Sử Lai Khắc học viện. Hôm nay cũng là lúc mà đám người Đường Tam Tiểu Vũ gia nhập học viện. Đường Tam bộ dáng lôi thôi gầy yếu hơn nhiều so với nguyên tác. Bởi vì không nhận được trợ cấp hồn sư nên hắn chỉ có thể làm thợ rèn kiếm sống, một tháng một ngân hồn tệ. Hơn nữa còn phải dành tiền để lấy lòng Tiểu Vũ. Cũng may hắn từ nhỏ húp cháo trắng đã quen nên mới sống được tới giờ. Thấy Đường Tam, đám người lập tức bàn tán xôn xao:
"Người này trông thật dị hợm!"
"Oa oa mẫu thân, hắn thật gớm ghiếc, ta không muốn học nữa."
"Ngoan, chúng ta trở về thôi, nếu để con học cùng với kẻ này thì chắc đêm nào cũng phải gặp ác mộng mất!"
"Ta thấy hắn đâu đến nỗi thế, ngươi xem con mắt hắn lé sang hai bên trông cũng rất hài hước a."
Tuy nhiên cũng có không ít kẻ hiểu chuyện, lên tiếng tỏ vẻ đồng cảm:
"Haiz, thật đúng là một thiếu niên bất hạnh."
Đường Tam sắc mặt đen như đít nồi. Trong lòng hận không thể lấy ám khí ra cho mỗi tên một phát. Còn Tiểu Vũ đứng bên cạnh có chút buồn cười, nhất là đến đoạn có kẻ nói mắt hắn lé sang hai bên, nàng nhìn lại một cái quả thật suýt chút nữa đã phụt cười ra. Cố gắng nén nhịn lên tiếng an ủi hắn:
- "Ca, ngươi đừng để ý, bọn họ không có ý xấu."
Hắn giả vờ gật gật đầu, trong lòng chửi bới: "Cmn! Không có ý xấu, sỉ nhục ta một cách công khai như vậy muội còn nói không có ý xấu?"
Vậy là cũng nhờ Đường Tam mà số người đến đăng ký bỏ về một nửa, tiết kiệm được không ít thời gian.
Đến lượt Đường Tam tới bàn đăng ký, tên lão sư có chút tức tối khi mà vì hắn mà doanh thu bị giảm đi không ít.
- "Ngươi tên là gì? Bao nhiêu tuổi? Hồn lực mấy cấp?"
- "Đường Tam, 12 tuổi, 29 cấp hồn lực, võ hồn Lam Ngân Thảo."
Tên lão sư trong mắt lóe lên sự kinh ngạc, dùng tay kiểm tra niên cốt của hắn, gật gù:
- "Rất tốt! Ngươi đủ điều kiện gia nhập, đứng sang một bên đi!"
"Người tiếp theo!"
Thế là Tiểu Vũ tiếp nối, vẻ vui mừng trong mắt tên lão sư không che giấu chút nào. "Không ngờ năm nay có tới hai quái vật gia nhập học viện."
Nam cùng Trúc Thanh đứng từ xa quan sát, ánh mắt hắn chăm chú nhìn thiếu nữ áo xanh, hiển nhiên nàng là Ninh Vinh Vinh, hiện tại cũng đã 12 tuổi, trổ mã tương đối tốt.
Ninh Vinh Vinh đi tới, nhìn thấy Đường Tam nàng liền ôm bụng cười nắc nẻ:
- "Ha ha! Ngươi là ai vậy, cười chết ta, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy người trông mắc cười như vậy!"
Nam bất đắc dĩ lắc đầu. Cô nương này mặc dù lương thiện nhưng lại rất không hiểu chuyện.
Đường Tam sắc mặt cực kỳ khó coi, gân guốc nổi lên dữ tợn. Ninh Vinh Vinh nhìn gương mặt đỏ bừng của hắn có chút sợ hãi, không dám cười nữa.
Cuối cùng cũng tới lượt Nam và Trúc Thanh.
Đái Mộc Bạch nhìn thấy nàng lập tức kinh ngạc, đồng thời trong mắt lóe lên vẻ tham lam. Chu Trúc Thanh cũng nhận ra hắn, vẻ chán ghét nồng đậm trong mắt không che giấu chút nào.
- "Báo danh đi!"
- "Chu Trúc Thanh, 12 tuổi, 39 cấp hồn lực, võ hồn U Minh Linh Miêu!"
Lão già kinh hãi thốt lên:
- "Cái gì! Mau...mau truyền hồn lực vào đây."
Xong hắn run rẩy lấy quả cầu trắc thì hồn lực, đưa cho nàng. Con số 39 hiện lên tròn trĩnh.
- "Yêu nghiệt....thực sự là yêu nghiệt!"
Đường Tam cũng dùng ánh mắt không thể tin nổi. Hắn từ trước tới nay luôn cho rằng mình mới là thiên tài đỉnh cấp nhất thế giới. Ấy vậy mà bây giờ lại gặp một người bằng tuổi mình mà hồn lực còn hơn tận 10 cấp khiến hắn khó có thể chấp nhận sự thật này. Trong lòng ghen ghét cực điểm, bàn tay nắm chặt tới rướm máu.
Nam cũng để ý tới điều này, trong lòng thầm cười lạnh: "Ha ha! Trong nguyên tác ngươi luôn lấy tư thái thượng đẳng so với kẻ khác. Cho dù là khi chiến thắng, hay là nhận được hồn hoàn, hồn cốt cũng chưa từng biểu hiện lấy một chút vui mừng. Luôn bày ra một bộ dáng bình tĩnh tự tin, như kiểu mọi thứ đều tầm thường đối với ngươi. Bây giờ phải nhận đả kích rồi đúng không? Yên tâm, sắp tới số lượng chuyện khiến ngươi phải hoài nghi nhân sinh chắc chắn không ít.
Đái Mộc Bạch cũng run rẩy kịch liệt. Làm sao có thể? Hồn lực của nàng thậm chí còn cao hơn cả ta. Xong hắn nghĩ tới hôn ước giữa mình và nàng, khoé miệng nhếch lên cười bẩn thỉu. Chắc chắn là nàng tới tìm ta.
Tiếp theo Nam đến trước mặt lão già.
- "Là hắn..." Đường Tam, Tiểu Vũ cùng Ninh Vinh Vinh thốt lên, đồng thời trong mắt Tiểu Vũ xuất hiện một tia sợ sệt. Còn Ninh Vinh Vinh lại là một tia sùng bái, hắn chính là người đã làm chuyện mà ngay cả phụ thân của nàng cũng không dám a.
Lão già không để ý điều này
- "Ngươi báo danh đi!"
Nam lắc đầu:
- "Ta chỉ là đưa muội muội tới đây báo danh, đồng thời đăng ký trở thành lão sư của học viện!"
- "Nàng là muội muội ngươi?"
Đái Mộc Bạch một mặt hỏi chấm??? Chu Trúc Thanh từ khi nào có ca ca?
- "Không sai!"
- "Rất tiếc! Chúng ta không có nhu cầu tuyển lão sư, ngươi có thể rời đi!"
Nam khẽ nhếch miệng:
- "Ồ! Vậy sao? Nếu vậy thật đáng tiếc. Trúc Thanh, đi thôi!"
Chu Trúc Thanh ngoan ngoãn tới gần Nam. Đái Mộc Bạch thấy nàng nghe lời như vậy liền dùng ánh mắt căm tức nhìn hắn. Lão già cũng hoảng hốt:
- "Khoan đã, nàng đủ điều kiện gia nhập học viện, ngươi vì sao lại muốn để nàng rời đi?"
- "Điều đó không quan trọng, nếu không có ta thì muội ấy cũng sẽ không ở lại!" Nam vừa nói vừa tiếp tục kéo Trúc Thanh đi.
Tên lão sư cực kỳ gấp gáp, yêu nghiệt như Chu Trúc Thanh mà để vuột mất thực sự tổn thất vô cùng lớn:
- "Từ từ đã, vị tiểu huynh đệ có gì từ từ nói!"
"Ngươi trở thành lão sư cũng không phải không thể, bất quá ngươi có gì?"
Nam nhếch miệng cười, lấy ra một túi Kim Hồn Tệ to tổ bố:
- "Toàn bộ thứ này sẽ tài trợ cho học viện."
Lão già chưa kịp trả lời thì một nam tử trung niên từ đâu đã lao tới cầm lấy túi Kim Hồn Tệ mở ra đếm đếm.
- "Dĩ nhiên là được, tiểu huynh đệ từ nay sẽ là lão sư của Sử Lai Khắc Học Viện chúng ta!"
Còn ai ngoài Phất Lan Đức. Lão già thấy viện trưởng nói vậy cũng không còn ý kiến gì. Sau khi đám người vào trong, Phất Lan Đức nói thầm với lão già:
- "Không cần lo lắng, nếu hắn không đủ khả năng thì cứ để hắn ăn không ngồi rồi trong học viện cũng được. Chỉ cần có được tiền cùng với thiếu nữ thiên tài kia là đủ."
Cũng không sai biệt lắm so với nguyên tác.
Đám người đến trước mặt Triệu Vô Cực, hắn cười lớn:
- "Haha! Năm nay có không ít tiểu quái vật, vòng cuối cùng chính là các ngươi phải cầm cự trước ta trong vòng một nén nhang chỉ cần một người có thể cầm cự được, toàn bộ các ngươi đều sẽ thông qua!"
Ngoài Nam và Trúc Thanh ra, những người còn lại đều sắc mặt ngưng trọng.
Đường Tam liền bước ra:
- "Các ngươi mau lại đây, chúng ta thương lượng đối sách!"
Thế là Tiểu Vũ, Ninh Vinh Vinh liền lại gần hắn, chỉ có Chu Trúc Thanh vẫn đứng bên cạnh Nam. Đường Tam sắc mặt khó coi, cho rằng nàng vì hồn lực cao hơn mà xem thường mình:
- "Cô rốt cuộc có ý gì? Không muốn tham gia khảo nghiệm sao?"
Chu Trúc Thanh bộ dáng lạnh lùng, nhàn nhạt nói:
- "Vô vị! Trước thực lực tuyệt đối, mọi chiêu trò đều trở nên vô nghĩa!"
Nam cười cười hài hước, Trúc Thanh làm không tệ. Thương lượng? Thương lượng cái gì? Thương lượng để làm sao những người khác làm nền cho ngươi tỏa sáng sao? Trong nguyên tác, bất kể là trận đấu nào, chỉ cần có mặt ngươi thì tất cả những người khác đều làm nền. Nếu ngươi muốn thể hiện vì sao không tự đi một mình? Dĩ nhiên là đi cùng người khác cho hắn cảm giác siêu việt thượng đẳng hơn chứ sao. Đường Tam vốn là một tên vô cùng tự phụ, ngoài mặt thì luôn tỏ ra bình tĩnh nhưng chưa bao giờ ngừng việc khoe khoang chính mình. Điển hình như việc hấp thu được vạn năm hồn hoàn thứ tư vậy nếu là người thường sẽ phải che giấu bởi vì đạo lý hoài bích có tội, nhưng Đường Tam thì khác lập tức mang ra khoe không chút che giấu nào. Rồi đến khi tham gia đại hội hồn sư, không có một trận nào mà thiếu bản mặt của hắn, mà mỗi trận đấu hắn đều là người trụ lại cuối cùng.
Lời của Trúc Thanh lọt vào tai Triệu Vô cực khiến hắn lập tức cười lớn:
- "Haha nói rất hay, nha đầu ngươi thực sự rất thú vị!"
Ninh Vinh Vinh cảm thấy có lý, chạy tới chỗ Nam:
- "Vị ca ca này, ngươi nhớ ta không?"
Nam mỉm cười:
- "Ngươi là tiểu nha đầu trước đây ở Thiên Đấu Thành?"
Nàng vui mừng gật đầu:
- "Đúng vậy, chính là ta, ta tên Ninh Vinh Vinh!"
- "Ừm, nha đầu ngươi không tệ, mới chừng tuổi này đã đạt tới 27 cấp!"
- "Hì hì! Vẫn không thể bằng được muội muội của huynh a!"
Đường Tam thấy không ai để ý tới mình sắc mặt cực kỳ khó coi. Hắn cho rằng mình luôn phải là tâm điểm của sự chú ý mới đúng, rốt cuộc là vì sao?
- "Được rồi, mặc dù nha đầu ngươi nói không sai nhưng đây chỉ là một khảo nghiệm, các ngươi chỉ cần một người trụ được một nén nhang là tất cả đều thông qua. Ta đã là 76 cấp Hồn Thánh, tránh để mang tiếng hiếp nhỏ thì các ngươi cùng lên đi.
Trúc Thanh tiếp tục lạnh nhạt:
- "Tùy các ngươi."
Rồi nàng kéo tay Ninh Vinh Vinh:
- "Ta là Chu Trúc Thanh, chúng ta hợp tác, cô thấy thế nào?"
Ninh Vinh Vinh gật đầu cái rụp:
- "Đương nhiên là được!"
Đường Tam tức tới nghiến răng, hắn cảm nhận lời nói của mình không có chút trọng lượng nào ở đây.
Đái Mộc Bạch thì đang định bước lại gần Chu Trúc Thanh cho nàng một chút thông tin về Triệu Vô Cực liền bị nàng một mặt ghét bỏ xua đuổi:
- "Phiền ngươi tránh xa ta một chút!"
Hắn cho rằng nàng đang giận mình chuyện đi câu lan nên chỉ gãi gãi đầu lùi lại.