Chương 2: Làm sao để dạy một con cá tu luyện?

Người dịch : ỘP

................................................................

Ao sen?

Nuôi?

Chu Nguyên đang suy nghĩ về hệ thông, bị lời nói nay làm cho sững sờ.

Ngẫm nghĩ kỹ lại, hắn cảm thấy kinh hãi.

  Là một con cá chép, nó trông bình thường và không có gì nổi bật.

  Chỉ điều này, nuôiđể làm gì?

  như các giống loài cá khác, chúng có vẻ ngoài ưa nhìn, chưa nói đến việc làm cảnh.

  Chu Nguyên có gì?

  Sau khi suy nghĩ thử, Chu Nguyên chỉ có một ý nghĩ.

  Vỗ béo, giết mổ và lên bàn ăn.

  Khoảnh khắc xuất hiện ý nghĩ.

  Cái chết dường như đang từng bước đến gần.

  Rùng mình và lạnh!

  "Ta rõ ràng khóa lại với hệ thống, không phải nên làm nhân vật chính sao?"

  " Đãi ngộ này có hợp lý không?"

  Chu Nguyên cảm giác được lúc hô hấp, mang cá có chút đau.

  Sau khi suy nghĩ, ao sen chính là một cái ao.

  không phải là dễ dàng để thoát ra.

  Vì vậy, sau khi suy nghĩ về nó một cách cẩn thận.

  Chu Nguyên quyết định thực hiện màn lật bụng cho lão già và nữ hài thấy .

  "Hởm?!"

  "Σ (⊙ ▽ ⊙" a, gia gia, nhìn xem, nó sắp chết rồi! "

  Nữ hài nhận thấy Chu Nguyên lật người cả thân hình run rẩy, bụng cá trắng nổi lên trên mặt nước.

  Như thể bộ dáng ợ ra rắm.

  Sắp chết.

  Giờ khắc hấp hối.

  "ÂN?"

  Lão già cúi đầu xem xét.

  Lão chỉ liếc mắt một cái liền nói: "Cũng vừa vặn nó chết rồi,chúng ta liền trở về đi, gia gia làm cho ngươi một món cá hấp."

  "\ (^ o ^) /"

  Nữ hài vui vẻ nhảy cẫng lên.

  Trông thực sự rất thèm.

  Chu Nguyên khi nghe lời này, cả thân cá đều không tốt lắm.

  Sau khi suy nghĩ kỹ, không tiếp tục giả vờ.

  Chính mình khó khăn lật trở lại, hoạt bát trong giỏ cá , phun nước vào những bằng hữu cùng chủng tộc ở bên cạnh.

  Nhìn vô cùng có sức sống.

  "Gia gia, hình như nó sống lại rồi, [? _ ??]"

  "Nó đang giả vờ chết," lão già giải thích.

  “Tại sao lại giả vờ chết?” nữ hài rất tò mò.

  “Bởi vì nó khác biệt, nó khác so với những con cá khác.’’ Lão già mỉm cười.

  "Khác biệt?"

  Nữ hài nhìn Chu Nguyên.

  Đưa tay chọc nhẹ rồi lại thụt tay lại như bị điện giật.

  Đôi mắt to đầy sự tò mò.

  Sự khác biệt là gì?

  Đã chạm đến điểm mù của kiến thức.

  Suy nghĩ một hồi cũng không nghĩ ra, dứt khoát liền không nghĩ.

  "Nào,gia gia dạy ngươi câu cá."

  "Ân."

  Nghe.

  Lắng nghe một cách cẩn thận.

  Giết cá cũng phải tru tâm.

  Dạy một người câu cá bên cạnh một con cá.

  Chu Nguyên vô cùng đau lòng.

 Chu Nguyên đem kiến thức này che giấu đi một.

  ...

  Chu Nguyên mệt mỏi.

  Cơ thể mệt mỏi, tam cũng mệt mỏi.

  Nghĩ ao sen sẽ không chạy trốn được, hắn vùng vẫy muốn nhảy ra khỏi giỏ cá.

  Nhưng điều khiến cá vô cùng tuyệt vọng là , mẹ nó hoàn toàn không thể nhảy ra ngoài!

  Xung quanh hắn ngày càng có nhiều đồng loại, cá trong giỏ ngày càng nhiều.

  Chu Nguyên cảm thấy mình khó thở.

  "Đi thôi, về nhà."

 Lão giả thu lấy gậy trúc, câu lên con cá cuối cùng.

  Thu thập một chút.

  Lão già cầm cây gậy trúc, một tay nhấc lấy giỏ cá.

  Nữ hài hoạt bát sau lưng lão già,cùng với lão già thảo luận ăn gì cho bữa trưa.

  Vốn là một khung cảnh lí tưởng .

  Nhưng góc quay chuyển đổi.

  Chu Nguyên suýt khóc.

  Cái giỏ đựng cá bằng tre, nó bị rò rỉ nước!

  ...

  Sự đau khổ luôn khiến loài cá cảm thấy thời gian trôi rất chậm.

  Không biết đã qua bao lâu, Chu Nguyên sững sờ nghe được cuộc đối thoại giữa hai người.

  Ao sen chắc đã đến.

  "Rầm rầm..."

  khoảnh khắc tiếp theo.

  Chu Nguyên và những con cá khác bị ném xuống ao sen.

  Trở lại dưới nước, tốt xấu dì thì hắn vẫn còn sống.

  Bình tĩnh.

  Nhìn theo bóng lưng của lão già rờiđi, nhìn con cá lão mang theo.

  Người bạn này, hẳn là chuẩn bị lên bàn ăn.

  Quay đầu nhìn một chút ao sen.

  Khó có thể nhìn rõ.

  Cảm thấy tất cả đều hoa sen.

  Nhìn một chút, hoa sen đầy ao!

  Nhìn những chồi cỏ bên bờ.

  Chu Nguyên cảm thấy không ổn.

  Hai loại thực vật này rõ ràng là không cùng mùa.

  Còn có một vấn đề.

  Tại sao cánh của những bông sen này lại có nhiều màu sắc?

  Có chút khác lạ.

  Nhưng bây giờ không phải là lúc để xem xét những điều này.

  Chu Nguyên thấy trong ao sen có loại cảm giác rất đặc biệt.

  Như thể nước trong ao sen có thể gột rửa những mệt mỏi trên người hắn.

  Nó làm cho hắn cảm thấy rằng sức mạnh như vô tận.

  Lung lay cơ thể.

  Chu Nguyên chìm xuống nước bùn.

  Hắn tiếp tục nghiên cứu hệ thống.

  Bây giờ hệ thống là át chủ bài lớn nhất của hắn.

  Sau khi nghiên cứu một hồi, Chu Nguyên đã hiểu ra được.

  Ở kiếp trước, Chu Nguyên vẫn là ưa thích đọc tiểu thuyết .

  Hệ thống thú này, mò mẫm, nghiên cứu một chút liền đã hiểu.

  Và tên hệ thống cũng rất trực quan thể hiện chức năng lớn nhất của hệ thống.

  Treo máy và tiến hóa.

  Chu Nguyên đã hiểu rõ tất cả, bắt đầu thử.

  "Treo máy."

  [Nhắc nhở: Ngài đã mở chức năng tre máy, do không có nền tảng hay tâm pháp nào nên ngài đang hấp thụ linh khí của trời đất với hiệu quả cực kỳ chậm. 】

  [Nhắc nhở: Ở trạng thái treo máy,ngài không thể tùy ý di chuyển, nếu không trạng thái treo máy sẽ bị chấm dứt. Đồng thời, trạng thái treo máy có chức năng cảnh báo sớm, sẽ tự động kết thúc trạng thái treo máy khi nguy hiểm đến. 】

  [Nhắc nhở: Tốc độ tăng trưởng tích phân hiện tại cực kỳ chậm; tốc độ tăng điểm tiến hóa hiện tại gần như không có gì. 】

  Chu Nguyên cảm thấy khá ổn.

  Đồng thời, một vài lời nhắc từ hệ thống cho hắn hiểu mình đang ở thế giới nào.

  Một thế giới có thể có thiên địa linh khí, không thể đơn giản.

  Phải có một nhóm đại lão phi thiên độn địa.

  Hắn nghiêm túc nghi ngờ, lão tổ tông bắt được hắn nhất định không phải nhân vật đơn giản.

  Có thể thấy được khí chất rất cao của đối phương.

  Gioongs như khó có thể trêu vào.

  "Chỉ cần ta cố gắng treo máy, lúc bỏ chạy sẽ không có vấn đề gì, đúng không?"

  Chu Nguyên nghĩ thầm.

  Không biết đã qua bao lâu, trước mắt chợt lóe lên một ít chữ nhỏ.

  【Tích phân +1】

  Trong lòng nghĩ thầm, Chu Nguyên tính toán.

  Lúc hắn đọc những con số, cũng hong xảy ra hản ứng gì.

  Cũng không biết nó mất bao lâu.

  Vài chữ nhỏ lóe lên trước mắt Chu Nguyên.

  【Tích phân +1】

  Khá lắm.

  Tăng trưởng thực sự là cực kỳ chậm.

  ...

  Nhà tranh.

  Lão già gắp đồ ăn cho nữ hài với vẻ mặt hiền hậu.

  Nụ cười trên khuôn mặt lão già rất hòa ái khi nhìn nữ hài ăn một cách ngon lành.

  Tại thời điểm này.

  Lão già đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía ao sen.

  "Con cá này..."

  "Rất có thiên phú a..."

  Lão già hơi suy tư.

  “Gia gia, người cái gì?” Nữ hài ngẩng đầu, mơ hồ nhìn lấy lão.

  “Con cá giả chết đó có chút đặc biệt.” lão già mỉm cười, lau hạt cơm trên khóe miệng nữ hài.

  "Đặc biệt? Tại sao lại đặc biệt?" Nữ hài thấy chút khó hiểu.

  Lão nhân trầm tư một hồi, sau đó nói: "Nó vốn đã có trí tuệ, hiện tại đang tích cực hấp thu linh khí. Tuy rằng rất chậm, nhưng cũng có chút tác dụng."

  Đôi mắt nữ hài hơi lấp lánh.

  " Gia gia! Liệu nó có thể nói chuyện sau khi nó trở nên mạnh mẽ hơn không?" Nữ hài tròn mắt nhìn lão già.

  Ông già gật đầu.

  “Vậy thì nó có thông minh không?” Nữ hài hỏi đầy mong đợi.

  Lão già nhớ lại một lúc rồi đáp: "Đương nhiên, xét theo biểu hiện của nó, hẳn là có thể hiểu được ý người, rất thông minh."

  “Gia gia,ta muốn dạy nó tu luyện!” Nữ hài từ trên ghế đẩu đứng lên, mặt đỏ bừng vì hưng phấn.

  " Cháu nói gì?"

  Lão già sững sờ.

  Dạy một con cá tu luyện?

  Làm thế nào cơ chứ ?