Chương 1 : Trùng Sinh Thành Cá Sắp Bị Làm Thịt
Người dịch : Ộp
..........................................................
Lại là một năm mùa xuân.
Vạn vật hồi sinh khiến cả thế giới trở nên sống động.
Bên cạnh rừng trúc, dòng sông rì rào, cỏ dại hai bên bừng lên sức sống.
Chu Nguyên thức dậy sau giấc ngủ của mình.
Vừa mở mắt ra, lập tức choáng váng.
Toàn bộ thân thể dường như được bao bọc trong nước nhưng lại có cảm giác rất dễ chịu.
Tựa như cảm giác đó vốn là như vậy.
Đập vào mắt hắn là những dòng nước không ngừng dâng trào.
Vây đuôi nhưng chu cá con lắc lư bên cạnh, bùn cát hiện lên thật rõ ràng.
‘’ Chuyện gì đang xảy ra vậy?’’
Chu Nguyên hơi sững sờ.
Cảm giác rõ ràng này khiến hắn biết được đây không phải là một giấc mơ
Đứng yên tại chỗ, để cho dòng nước chậm rãi đẩy mình, Chu Nguyên suy nghĩ nát óc vẫn không rõ ràng được chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng qua cảm nhận của chính mình, hắn hiểu rằng, mình bây giờ dường như trở thành một con cá…
‘’ Tại sao môi có chút đau đây?’’
‘’ Thứ gì trong miệng của ta vậy?’’
Chu Nguyên có chút lúng túng.
Mở miệng ra, cảm nhận một chút.
Có chút cứng rắn.
Vẫn rất tinh tế….
Nếu cảm giác đúng, thứ này có chút cong như cái móc câu…
‘’ Cầm thảo !’’
‘’ Lưỡi câu !’’
Sau khi phản ứng lại, Chu Nguyên cực kỳ hoảng sợ.
Bây giờ hắn là một con cá, một con cá bị mắc vào lưỡi câu có nghĩa là cuộc đời sắp kết thúc.
Thoát khỏi, nhất định phải thoát khỏi móc câu này!
Chu Nguyên bơi điên cồng, móc câu càng lúc càng siết chặt hơn, hắn cảm thấy miệng mình gần như bị xé rách!
Phía trên dây câu truyền tới lưỡi câu, truyền tới chỗ Chu Nguyên một lực rất lớn.
Khoảng khắc tiếp theo.
Hắn trực tiếp bay lên không trung.
Chu Nguyên biết rõ giờ phút nay, hắn thật sự trốn hông thoát.
Đã bị câu lên, còn có thể nói gì khác?
Chờ chết a!
Ở giữa không trung lắc lư.
Chu Nguyên di chuyển ánh mắt, nhìn thấy hai người đang ngồi bên bờ.
Một lão già tóc bạc phơ cầm gậy trúc.
Lão già tựa hồ bất phàm, trên thân lộ ra khí tức kinh người.
Bên cạnh lão già, một nữ hài đang ngồi xổm bên cạnh giỏ cá.
Khoảng cách rất gần.
Nhưng Chu Nguyên không thấy rõ lắm.
Treo lơ lửng trên không trung,Chu Nguyên hút lấy từng ngụm lớn, mang cá khẽ đóng rồi mở.
Hắn không bết loài cá cảm thấy thế nào, chỉ cảm thấy lúc này hắn vô cùng thoát nước.
‘’ Oa, lại một đầu, gia gia thật là lợi hại ୧ (๑ ̀◡ ́๑)૭’’
Nữ hài ở trên bờ vỗ tay nhỏ, rất vui vẻ.
Lão già tóc trắng nở một nụ cười âu yếm và khẽ nói:’’ Sau này gia gia sẽ dạy cháu câu cá.’’
‘’ Hừ!’’ Nữ hài gật đầu, tỏ vẻ mong đợi.
Chu Nguyên không biết tại sao chính mình có thể nghe được hai người này nói chuyện.
Đừng nói trước rằng Thần không thần kỳ.
Chủ yếu là bây giờ cuộc đời con cá của hắn sắp kết thúc.
‘’ Không được ta không thể bị khuất phục.’’
Trong khi lão già giơ lên cán câu để thu hồi lấy lưỡi câu.
Chu Nguyên dùng sức lắc người, đuôi cá uốn lượn, vỗ mạnh
‘’ Ba!’’
‘’ Lạch bạch!’’
Đuôi cá vỗ vào mặt lão già rất chuẩn xác.
Cùng lúc đó, dây câu bị đứt, Chu Nguyên rơi xuống bãi cỏ.
Trong lúc nhất thời.
Lão già ngơ ngác nhìn đoạn dây đứt cùng Chu Nguyên đang điên cuồng giãy dụa trên đồng cỏ.
Nhìn thấy vẻ mắt có chút sững sờ của lão già, Chu Nguyên đang nằm trên bãi cỏ có chút vui vẻ.
Đánh rắm lại như thế nào.
Cho dù hôm nay ngươi giết Chu Nguyên ta, ta Chu Nguyên cũng có thể yên ổn chết đi.
Bé gái nhìn lấy lão già, cười hắc hắc.
Nữ hài tiến lên hai bước, vươn lấy bàn tay nhỏ bé muốn bắt lấy Chu Nguyên.
Nhưng Chu Nguyên trên da vảy trơn, như thế nào cũng không bắt được.
Chu Nguyên cũng muốn đánh mấy cái.
Nhưng không có chỗ để mượn lực, suy đi nghĩ lại, vẫn đành bỏ cuộc.
‘’ Để gia gia tới.’’
Lão già thả xuống cây gậy trúc.
Hai mắt nhìn chằm chằm Chu Nguyên, khóe miệng hơi nhếch lên.
Dù nhìn như thế nào đi nữa thì đây cũng là một khuôn mặt không có vẻ gì thân thiện.
Muốn xong đời.
Nhưng mà, Chu Nguyên giờ pguts này hông thấy uổng chút nào.
Hắn đã tát vào mặt đối phương một đuôi, rất đáng giá.
Hắn đã rất vui rồi.
Nữ hài nhìn xem lão già không chút sức lực tóm lấy Chu Nguyên bỏ vào giỏ cá, ánh mắt hơi sáng lên.
Giỏ cá đặt ở một bên bờ nước.
Trở lại trong nước, Chu Nguyên nhìn lấy mấy vị bằng hữu khác biệt chủng tộ, trong lòng có chút bi ai.
Nhưng bị bằng hữu tội nghiệp này thậm chí còn không biết ố phận tiếp theo của họ sẽ như thế nào.
Nào giống chính mình.
Ngay từ lúc bị câu lên, hắn đã biết mình sẽ đi về đâu trong tương lai.
Cá hấp, cá kho, cá kho dưa…nhiều vô kể
Nhưng càng hiểu rõ thì càng khó chịu.
Hắn đâu nghĩ rằng được một ngày nào đó mình có mặt trên bàn ăn theo cách này.
‘’ Ta còn trẻ, ta còn chưa muốn chết!’’
Chu Nguyên muốn khóc.
Không nên ngủ đêm qua.
Rõ ràng là ngủ say như vậy, vậy mà đến một nơi ma quỷ này!’’
Hắn không biết được con cá có chảy nước mắt hay không?
Nếu có….
Nước của con sông nhỏ này có sự cống hiến của hán.
[ Đinh.]
Tại thời điểm này.
Đột ngột.
Một giọng nói thanh thúy vang lên trong đầu Chu Nguyên.
Tâm trạng của hắn bỗng trở nên tuyệt vời.
Tiếng ‘’ Đinh’’ này đơn giản là âm thanh đẹp nhất mà hắn từng được nghe thấ.
[ Hệ thống đang kích hoạt…..]
[ Xác nhận ký chủ: Chu Nguyên.]
[ Đang quét thông tin cơ bản của kí chủ…]
[ Đang tạo ra mặt ngoài ký chủ….]
[ Chào mừng kí chủ sử dụng hệ thống Vô Hạn tiến hóa, trong suốt phần đời còn lại, cùng đồng hành và tiến lên phía trước.]
‘’ Hô….’’
Chu Nguyên tinh thần căng thẳng.
Hắn biết điều đó.
Tiếng ‘’ Đinh’’ này là một cơ duyên to lớn.
Sự tồn tại khó tưởng tượng nổi, hệ thống, lại khóa lại chính mình!
Chu Nguyên thấy trước mặt hiện ra một giao diện lớn, phía trên là từng hàng nhỏ.
[ Chu Nguyên]
Ăn quá nhiều cá có thể ảnh hưởng tới sức khỏe và tuổi thọ.
‘’ Mới vừa rồi còn nói, song hành cùng nhau tiến lên, cuối cùng ngươi lại cho ta xem cái này?’’
Chu Nguyên sững sờ.
Nhưng đánh giá của hệ thống rất đúng.
Đây là sự thật.
Không có nhiều xoắn xuýt.
Chu Nguyên bắt đầu nghiên cứu việc sử dụng hệ thống.
……..
Cạnh giỏ cá.
Nữ hài đưa bàn tay nhỏ bé của mình vào giỏ cá, dùng đầu ngón tay chọc chọc Chu Nguyên, lập tưc thu tay lại.
Thấy Chu Nguyên vẫnn không nhúc nhích, lại chọc chọc, lại thu tay lại.
‘’ Gia gia, nó nhìn rất ngốc a.’’
Nữ hài chỉ tay vào Chu Nguyên, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn về phía gia gia.
Lão già nghiêng đầu lếc nhìn Chu Nguyên.
Chu nguyên ở trong giỏ cá lặng lẽ bất động, không còn hoạt bát như lúc trước.
Cũng không phải sắp chết , ngược lại cho người ta cảm giác nó không phải là cá…
Khá kỳ lạ.
Nhưng chuyện xảy ra với Chu Nguyên hiến người ta cảm thấy rất có lý.
‘’ Chẳng lẽ là…’’
Lão già hơi nhướng mày.
Cẩn thận quan sát Chu Nguyên, lập tức hiểu rõ.
‘’ Không gian trong giỏ cá quá nhỏ, nó khó có thể di chuyển. đợi một chút chúng ta sẽ mang nó về và nuôi nó trong ao sen , được không?
Nữ hài nghĩ nghĩ, cao hứng gật đầu.