Bên cạnh có một tên thiếu niên cười nhạo hắn mà nói:
-Ngươi? Cái con tiểu trùng nhà ngươi từ lúc đến đây chẳng làm được gì nên hồn. Ngươi sẽ không làm vướng tay chân đã là may mắn lắm rồi, có thể giúp được gì chứ.
Nghe vậy, hắn có chút không vui, trừng mắt nhìn đối phương một cái khiến tên kia bỗng giật mình, vội lui lại hai bước.
-Đủ rồi, tiểu Ngưu. Thực lực của Đại Hải đã được mấy người kiểm chứng, ít nhất cũng phải ngang bằng thậm chí là mạnh hơn Lâm lão đệ một chút.
Tên kia cùng với mấy kẻ chưa biết chuyện lập tức tóc gáy dựng đứng lên. Phải nói mấy tên này cũng không có ngu ngốc. Mặc dù thể trạng của Hải Long rất khủng bố nhưng từ khi đến hắn chưa từng tham gia liệp sát dã thú bao giờ, lại chỉ làm mấy việc vặt như bắt cá và hái thảo dược, hơn nữa mỗi khi bị khiêu khích thì hắn chỉ làm ngơ cho qua chuyện. Vì vậy người trong thôn không ai là không nghĩ hắn yếu đuối.
-Thôn trưởng, ta nghĩ có thêm ta đã đủ đội ngũ rồi chứ.
-Tất nhiên rồi, một mình ngươi có thể bù lại chỗ trống của bốn năm người. Mọi người chuẩn bị đi, chúng ta sẽ lập tức xuất phát.
Nói rồi Mộc Tượng ra hiệu cho đội ngũ khởi hành đến vị trí đã được xác định của con bạch hổ kia. Trên đường đi Hải Long trong lòng cứ thấy buồn bực, lại chỉ biết tự trách bản thân. Ban đầu khi thôn dân hỏi hắn ý nghĩa tên của hắn, hắn đã giải thích rằng hải giống như một con sông vô cùng rộng lớn, không thấy điểm cuối, còn long là một con … giun khổng lồ. Không ngờ từ đó về sau đều gọi hắn là con tiểu trùng khiến hắn cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Còn đang mải suy nghĩ thì đội ngũ đã tiến đến gần vị trí của con hổ lúc nào không hay. Mộc Tượng ra lệnh cho đám đội ngũ tản ra, leo lên cây ẩn nấp thân mình, dần tạo thành thế bao vây con dã thú kia lại. Con hổ kia cũng không đơn giản, nó đã sớm đánh hơi thấy có người ở gần, chỉ là với trí tuệ của dã thú thì nó còn thấy hưng phấn mà đi tìm kiếm những kẻ đang muốn mạng mình. Khi nó vừa cúi đầu xuống lấy cái mũi đánh hơi dưới đất, hắn liền phất tay. Mấy tên thiếu niên cầm theo mấy cây lao bằng gỗ lập tức nhắm chuẩn mục tiêu mà phóng ra. Lập tức bốn cây lao từ bốn hướng khác nhau từ trên trời lao xuống, lần lượt nhắm vào đầu và thân của con hổ. Mấy cây lao này kích thước cũng không phải nhỏ, đường kính đều đạt ba ngón tay chụm lại, xé gió lao tới đúng vị trí con hổ đang đứng, tạo nên những tiếng rít làm lòng người phát lạnh. Nam tử trong thôn này đều ngày ngày đi bắt cá, phải nói kỹ năng phóng lao đã đạt đến độ quỷ khóc thần sầu, bách phát bách trúng, phen này con hổ kia chắc không tránh khỏi tử thần vẫy gọi được rồi.
-Phập phập phập.
Chỉ thấy trên mặt mọi người chẳng có gì là vui mừng cả, chỉ có một vẻ ngưng trọng. Phía dưới, con hổ kia không hề bị lao đâm chết như trong tưởng tượng, mà chỉ có chân trái đằng sau có một vết máu nhỏ.
-Phản xạ kinh khủng quá.
Đây là suy nghĩ chung của mọi người. Phải nói tầm nhìn của dã thú đều đặt khá thấp, có thể né được những mũi lao nhanh như tên bắn từ trên trời đâm xuống thì đúng là phản xạ khiến người khác sợ hãi.
-Gào!
Con hổ gầm lên giận dữ, ngẩng đầu lên nhìn, lập tức xác định được thân ảnh của mấy người bọn hắn. Nó nhún chân nhảy lên thẳng tới vị trí của một tên gần đó, chính là tên gọi tiểu Ngưu vừa rồi. Tuy nhiên hắn trông chẳng có vẻ gì là lo lắng cả. Cái miệng đầy những chiếc răng sắc nhọn gớm ghiếc cũng chỉ dừng lại cách hắn một thước rồi hạ độ cao rơi xuống. Hắn còn nhìn chằm chằm vào ánh mắt của nó như thể hiện sự khiêu khích vậy. Con hổ lại gầm lên một tiếng, lùi lại hai bước tiếp tục nhảy lên. Nhưng lần này nó nhắm đến một thân cây bên cạnh, khi chạm vào thì móng vuốt của nó đâm vào thân cây, rồi dùng sức tiếp tục nhảy sang cái cây mà tên Ngưu đang đứng. Lần này thì nó hoàn toàn có thể chạm tới đối phương. Thế nhưng hắn cũng không hoảng, chỉ nghe thấy phía bên kia có tiếng quát.
-Lâm lão đệ!
Lâm thúc là người đang đứng trên cành cây gần hắn nhất, lập tức lao tới tay phải tung một quyền giáng thẳng vào bên thân của con hổ khiến nó đau đớn bay sang một bên rơi xuống đất. Mộc Tượng lại phất tay một cái, mấy tên trung niên nhân giống như đã được huấn luyện từ trước lần lượt lao xuống mặt đất, lại một lần nữa bao vây lấy con thú đang nằm ở dưới. Chỉ liếc mắt thì Hải Long đã nhận ra những kẻ lao xuống đều có thực lực nổi bật cùng với kinh nghiệm dày dặn. Những tên thiếu niên thì vẫn ở trên cây quan sát. Thế nhưng hắn chẳng lại giống mấy tên kia, cũng đồng thời lao xuống phía dưới. Con hổ bị đánh rớt xuống đất có vẻ còn hơi choáng váng, loạng choạng bò dậy, ánh mắt quét qua đám người tràn đầy thù hận. Nó lại nhún hai chân, nhanh như chớp lao về phía kẻ vừa tặng cho mình một đòn đau điếng, lại há cái miệng to như cái chậu máu muốn cắn xé đối phương ra làm hai. Thế nhưng nó đã đưa ra một lựa chọn sai lầm, ở đây ngoại trừ Mộc Tượng thì Lâm chính là kẻ có thực lực mạnh nhất, tất nhiên đó là còn chưa kể đến Hải Long. Lúc con hổ chỉ còn cách hắn ba tấc hắn chợt hạ thấp thân mình rồi tung một cú móc hàm chuẩn xác đến cằm của con hổ khiến nó bị lộn một vòng. Còn đang ở trên không trung thì lại bị đối phương tung một cước đá bay thẳng về phía đối diện. Đứng đối diện là một đại hán hơi có phần thấp bé. Hắn cũng không dám so chiêu với con dã thú, vội tung một chưởng sết sức vào bụng nó, khiến nó bay sang một hướng khác. cứ thế mỗi khi con hổ bị đánh văng sang một góc thì lại bị tên gần đó nhất đánh sang góc khác. Nhìn bọn hắn lúc này chẳng khác gì đang chơi trò chuyền bóng, nhưng là bóng da hổ. Sau vài lần qua lại thì nó bị đá đến chỗ của Mộc Tượng. Tên này thực lực hơn người, không sợ hãi vội đá nó đi mà tặng cho nó hai cái tát vào hai bên mặt làm cho con nó hai mắt nổ đom đóm. Sau đó không biết do vô tình hay cố ý mà vứt nó về phía Hải Long, rồi thân hình cũng như tên bắn lao về hướng nó rồi quát lên:
-Để ta kết liễu nó.
Hải Long cũng không dám chính diện đón đỡ, hắn vội nghiêng người qua một bên để thân thể con hổ bay qua người hắn. Thế nhưng điều hắn không ngờ tới đó là tên kia rõ ràng thân thủ bất phàm nhưng khi lao tới thì hai chân lại va vào nhau, khiến cả người hắn bị chệch sang một hướng khác, lại tình cờ thay quyền đầu của hắn lại nhắm đến đúng mặt của mình mà lao đến. Lúc này hắn đã có chút lúng túng, giơ hai tay chéo nhau chắn trước mặt.
-Bộp.
Thân thể hắn như đạn pháo bắn ra đằng sau đến mười mấy thước mới ngừng lại được, trực tiếp ngã lăn ra đất, hai tay run lên không ngừng. Chỉ chờ có thế, con hổ đáng thương chỉ cách hắn mười thước cặp mắt đỏ ngầu bỗng bắn ra tinh quang kinh người. Như cảm thấy được tử vong đang đến gần, nó dốc hết toàn lực vào một đòn này, quyết kéo theo một cái đệm lưng.
-Đại Hải cẩn thận!
Lâm và Mộc Tượng đồng thời hô lên, tuy nhiên người thực sự quan tâm hắn chỉ có Lâm, còn tên kia thì khóe miệng khẽ kéo lên một cái không ai có thể nhận ra. Lúc hai tiếng hô phát ra thì đã muộn, con hổ đã chỉ cách con mồi của nó hơn một thước, lại nhìn dáng vẻ xiêu xiêu vẹo vẹo của đối phương, coi như kết cục đã định.
-Phập!
Một tên thiếu niên hơi gầy gò đang đứng trên cây không mở mắt ra nhìn. Hắn đã có mấy lần chứng kiến dã thú bị liệp sát, nhưng thấy người trong thôn bị phản sát thì chắc chắn đây là lần đầu tiên. Dù không ưa gì đối phương nhưng đây nói gì cũng là đồng loại, không khỏi có một cảm giác âm thầm bi ai.
-Gừ gừ.
Một tiếng hổ gầm lại vang lên, nhưng hắn lại có cảm giác không đúng, trong tiếng gầm này dường như mang theo vài phần đau đớn. Mở mắt ra thì một màn hắn tưởng tượng cũng không phát sinh mà trái lại, dường như con bạch hổ kia đã vồ hụt đối phương và đang bị hắn nắm chân sau. Lực đạo lớn đến mức chân của nó co chặt, cảm giác như xương cốt cũng bị đứt đoạn, khiến nó rên lên đau đớn không ngừng.
-Hừ, nếu như trong hai ta chỉ có một kẻ có thể sống, vậy thì xin lỗi rồi.
Nói rồi, Hải Long nắm chân nó liên tục quật nó mấy cái xuống đất. Lực đạo của hắn vô cùng lớn, động tác không hề bị trì trệ do sức nặng của đối phương, cảm giác như một tên khổng lồ đang quật một kẻ gầy gò đã bị thương sắp chết trong phim hành động Mỹ vậy. Thấy con hổ vẫn còn một hơi, hai mắt hắn đảo qua đảo lại mấy lần, lại không vội tung một đòn chí mạng ngay.
-Mẹ kiếp, nếu không phải lão tử mạng lớn thì hôm nay đã nằm trong bụng của con súc sinh nhà ngươi rồi. Mau cút đi cho ta.
Lời hắn nói với con dã thú kia nhưng hai mắt lại lén đảo sang nhìn vào thôn trưởng đang đứng gần đó. Nghe thấy vậy những người khác cũng không quá lấy làm ngạc nhiên. Mấy ngày hôm nay ở trong thôn hắn đã biểu hiện tự tin và hòa đồng hơn rất nhiều, đôi khi cũng buông lời lẽ khinh cuồng giống mấy tên thiếu niên khác. Ban đầu mọi người còn có chút ngạc nhiên nhưng dần dần thì cũng đã có chút miễn dịch với thay đổi này. Nói rồi hắn cầm chân con hổ xoay mạnh người hai vòng tạo lực rồi ném nó lên cao.
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại làm cho nó bay lên đúng chỗ cành cây mà Hắc Hổ đang đứng
Tên này chắc chắn cũng không phải là kẻ hiền lành gì, hắn biết mình không đấu lại thằng cha nên trước tiên hạ thủ với thằng con kiếm lời, đúng là có thù tất báo.