Chương 7: Thôn trưởng Mộc Tượng

- Nếu như a Vân không có bệnh trong người cần được bồi bổ thường xuyên thì ta đã chẳng làm ra bẫy cá này rồi. Thà là không có thứ công cụ này chứ ta tuyệt đối không để nó rơi vào tay những tên có dã tâm.

-Ta hiểu cảm giác của ngươi, ngươi cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, sức khỏe của Vân muội là trên hết. Nhưng tại sao hôm nay ngươi lại hẹn ta ra đây? Ngươi có thể giữ bí mật này như cũ mà.

-Có lẽ ta nói điều này ngươi sẽ không tin tưởng ta nhưng sắp tới trong thôn sẽ là thời gian xuất hiện rất nhiều cá. Nếu ta nói cho ngươi lượng cá sắp tới có thể bắt được sẽ cao gấp mười thậm chí hai mươi lần bây giờ thì sao?

Tim của Thiết Trụ bỗng đập thình thịch một hồi. Hắn ngạc nhiên quay sang nhìn đối phương một lúc lâu, ánh mắt lộ rõ vẻ khó tin.

-Không phải ngươi đang đùa ta đấy chứ, mười … mười đến hai mươi lần?

-Những chuyện quan trọng như thế này ta đã bao giờ lừa ngươi chưa? Cũng đừng hỏi tại sao ta biết được điều này, chuyện này ta không thể nói với ngươi được.

-Ta biết. Mỗi người đều có bí mật không thể nói với người khác. Nếu thực sự như lời ngươi nói thì ngươi tính như thế nào? Một một ngày có thể bắt được hai mươi đến sáu mươi con cá tuyệt không phải là con số nhỏ đâu.

-Chuyện này còn cần phải suy nghĩ sao, nhiều cá như vậy thì chỉ có thể mang ra chia sẻ cùng những người khác rồi. Ngươi nghĩ chúng ta còn có thể độc hưởng sao? Lãng phí như vậy thì chúng ta sẽ trở thành tội nhân mất.

-Vậy chúng ta sẽ chia sẻ phương pháp làm bẫy cá cho những người khác sao?

-Tiểu Thiết, sao ta cảm thấy ngươi hôm nay lại đần độn như vậy? Không phải ta vừa mới nói không thể làm như vậy sao?

Tên kia cũng không vì lời nói của hắn mà tức giận, quả thực sau những chuyện kinh thiên đã xảy ra ngày hôm nay hắn đã không còn giữ được suy tỉnh táo nữa rồi.

-Vậy còn cách nào chứ?

-Đơn giản thôi, chúng ta sẽ nói dối rằng mình có vận khí tốt, bắt được rất nhiều cá. Rồi mang chỗ cá đó bán lại giá rẻ cho các thôn dân, làm giảm bớt ảnh hưởng của những tên có tiền.

-Cũng đúng, tại sao ta không nghĩ đến nhỉ. Nhưng ta nghĩ chúng ta cũng cần bàn bạc thêm làm sao để không bị kẻ khác phát hiện ra.

-Điều này là đương nhiên. Còn nhớ bài tập cuối cùng của mỗi ngày là gì không?

-Dựng lều sao?

Hải Long gật gật đầu.

-Bắt đầu từ hôm nay mỗi ngày chúng ta sẽ đến đây vào ban đêm, sau khi thu hoạch cá sẽ ở lại bàn bạc một chút. Bây giờ thì đi dựng lều thôi.

Là một phần của bài tập hàng ngày, bọn hắn chỉ mất thời gian một chén trà (mười lăm phút) để dựng một căn lều tạm, dụng cụ đã được chuẩn bị từ trước. Phủ lá cây lên, hai người bắt đầu nhóm lửa rồi nướng cá, vừa ăn vừa bàn kế hoạch hành động. Sau khoảng một canh giờ (hai tiếng) mới dập lửa rồi ai về nhà nấy, mỗi người xách theo một con cá mang về.

Trong suốt năm ngày tiếp theo hai người bọn hắn đều làm những công việc giống như vậy. Sáng ngày thứ sáu, khi bình minh vừa ló rạng, Hải Long đã ngồi trên một tảng đá lớn cạnh bờ sông. Phía bên cạnh tảng đá có hai túp lều, nhìn cũng khá chắc chắn. Đây là hắn và Thiết Trụ sau khi bàn bạc đã đưa ra phương án, cứ đến đêm hai người hắn sẽ đến hai túp lều tạm này để bắt cá và nghỉ ngơi, sáng ngày hôm sau lại quay về. Chọn vị trí này để dựng lều cũng là vì Hải Long hắn rất thích ngồi thiền ở trên tảng đá lớn này vào buổi sáng sớm. Lúc này Thiết Trụ cũng đã về nhà, nơi này cũng chỉ còn mình hắn. Bỗng từ xa có một thân ảnh tiến lại gần, đến khi đối phương tiến vào khoảng cách năm mươi trượng hắn mới nhìn rõ ràng. Đây là một đại hán trung niên khoảng tứ tuần, thân cao trên một thước bảy, vóc dáng vô cùng tráng kiện, hai hàng râu mép chỉnh tề, mái tóc đen cột lại ở sau lưng, quần áo sạch sẽ. Hắn bước đi vô cùng khoan thai, mỗi bước khoảng cách cũng đều nhau, trên người lại tỏa ra khí tức áp bách, chắc chắn cũng là người luyện võ. So sánh với các đại hán trong thôn thì hắn khác mọi người ở chỗ cơ bắp của hắn rất chắc chắn, là thành quả của việc tập luyện kèm theo ăn uống đầy đủ. Thấy rõ mặt hắn thì trong đầu Hải Long cũng hiện lên một ý nghĩ “thôn trưởng Mộc Tượng, cha của Hắc Hổ”.

-Chào buổi sáng thôn trưởng.

Hắn gật đầu, khẽ cúi mình cất tiếng chào đối phương trước, thể hiện sự tôn trọng với người lớn. Đối phương cũng mỉm cười nhẹ gật đầu đáp lại hắn.

-Đại Hải à, sáng sớm như vậy đã ra sông bắt cá rồi à? Đúng là chăm chỉ nha. Tiểu Vân nhà ngươi sức khỏe sao rồi?

-Đa tạ thôn trưởng quan tâm, xá muội tình trạng vẫn như thường ngày.

-Ài, đứa nhỏ tội nghiệp này, trong người có bệnh mà lại chẳng còn người thân nào cả. Cũng may có ngươi ở bên cạnh chiếu cố nàng ta, đúng là cát nhân tự có thiên tướng mà. (người tốt tự có trời giúp)

Nghe đến đây thì hắn hơi cúi đầu, bảo trì trầm mặc. Mộc Tượng có thể nói là một thôn trưởng vô cùng tốt. Hắn thường xuyên đi thăm các hộ dân trong làng, luôn giữ hòa khí giữa các thôn dân, nếu xảy ra tranh chấp thì hắn luôn là người đầu tiên đứng ra giảng hòa cho hai bên. Cũng chưa bao giờ thấy có ai đồn đại hắn có hành vi ỷ thế hiếp người cả. Hơn nữa, mỗi khi có dã thú hung mãnh từ ngoại giới bước vào trong địa phận của thung lũng hắn cũng đều tổ chức đội ngũ liệp sát dã thú. Trong mỗi lần đi săn, hắn đều chứng tỏ thực lực áp bách quần hùng, cũng thường xuyên là người bỏ nhiều công sức, chịu nhiều hiểm nguy nhất. Xong việc lại chỉ lấy một phần vừa đủ cho bản thân và gia đình, còn lại đều để cho những đội viên khác chia nhau. Tuy nhiên, mấy năm định cư tại nơi này cũng đủ cho Hải Long nhìn ra được một vài vấn đề ở tên kia. Thứ nhất, chức thôn trưởng của nhà hắn đều là cha truyền con nối. Theo các lão nhân trong thôn, tính cả hắn thì nhà hắn đã có ít nhất năm đời làm thôn trưởng, trở thành người có quyền lực lớn nhất và quan trọng nhất trong thôn rồi. Đây cũng không phải là vấn đề quá lớn vì vốn dĩ chức thôn trưởng được quy định từ xưa sẽ phải truyền cho dũng sĩ mạnh nhất của thôn lúc thôn trưởng cũ qua đời hoặc có ý định truyền lại chức vụ. Thế nhưng vốn dĩ gia đình thôn trưởng đã có lương thực hàng ngày vượt xa các gia đình khác. Dinh dưỡng đầy đủ cũng giúp cho con cái trong gia đình đó được phát triển tốt hơn so với phần còn lại. Hơn nữa theo như hắn được kể lại thì mỗi một đời thôn trưởng của gia đình tên kia đều nhượng lại chức thôn trưởng khi con của bọn hắn đang ở tuổi sung mãn nhất. Không thể nói là không có khả năng gia đình của hắn có tư tâm, muốn chiếm đoạt chức trưởng thôn lâu dài. Thứ hai, mặc dù luôn tỏ ra thân thiện với mọi người nhưng hắn lại chỉ có qua lại thân thiết với các hộ phú quý trong thôn, chứ chưa từng thấy hắn đến nhà của những người nghèo hoặc mời những người đó đến nhà dùng bữa. Thứ ba, cũng là điểm quan trọng nhất, đó là từ đời cha của Mộc Tượng, trong thôn bắt đầu tổ chức hình thức giống như thu thuế, đến đời hắn lên nhậm chức thì cũng không có bãi bỏ quy định này và hắn cũng không có vẻ gì giống như sẽ làm như vậy. Đặt ra thế giới bên ngoài, người như thế này luôn là những kẻ có dã tâm lớn, muốn thống trị tất cả những kẻ khác dưới chân mình. Chính vì nhưng điều này mà trong lòng hắn có một kết luận, đây là một ngụy quân tử mà chỉ khi có người dám phát sinh xung đột lợi ích với hắn thì mới có thể lộ ra bộ mặt thật. Nghĩ đến đây hắn lại cười nhạt, nghĩ thầm:

-Sớm muộn sẽ có một ngày ta gỡ xuống lớp mặt nạ giả tạo của nhà ngươi.

-Đại Hải, Đại Hải.

-Thôn trưởng, người vừa mới nói gì nhỉ? Xin lỗi ta có chút mất tập trung.

-Không sao, chỉ là tán gẫu vài câu thôi. À đúng rồi, ta nghe nói mấy ngày trước tên con trai không ra gì của ta có xảy ra chút xung đột với ngươi. Chuyện này có thật không vậy.

Cuối cùng cũng nói đến chính sự rồi. Hắn trong lòng khinh bỉ nhưng vẫn bình thản nói ra.

-Xác thực có chuyện này. Quý công tử và ta quả thật có chút khúc mắc, kết quả lại do bồng bột mà so chiêu, kết quả là lưỡng bại câu thương, đôi bên đều tổn hại.

-Chuyện này ngươi cũng đừng để tâm. Tên tiểu tử nhà ta ta hiểu rất rõ, nhất định là hắn gây sự với ngươi trước, đây cũng coi như ta làm cha không dạy tốt con trai mình. Ta xin thay mặt hắn nhận lỗi với ngươi.

-Thôn trưởng người khách khí rồi. Mâu thuẫn giữa những người trẻ bọn ta cũng là chuyện bình thường. Ngài là người bận rộn, xin cứ đi xử lý công vụ trước đi.

-Nếu ngươi đã nói vậy thì ta đi đây. Nếu có chuyện thì ngươi có thể trực tiếp tìm ta.

-Được. Ngài đi thong thả.

Trước khi rời đi, đối phương quay lại nhìn hắn, trong mắt có hàn quang mãnh liệt, chỉ thoáng hiện trong giây lát nhưng làm sao có thể thoát khỏi con mắt tinh tường của hắn được. Nhìn bóng lưng kia đi xa dần, hắn lại lẩm bẩm mấy câu.

-Hừ, xin lỗi cái rắm. Có kẻ nào đi xin lỗi người ta mà không có thành ý như ngươi không, còn tỏa ra lãnh ý lúc nhìn ta nữa. Tên già chết tiệt, tưởng ta sợ ngươi chắc?

Còn chưa chửi rủa cho đã hắn bỗng nghe thấy có tiếng la thất thanh từ xa vọng lại.

-Dã thú. Là dã thú. Dã thú xuất hiện rồi. Là một đầu bạch hổ trưởng thành, vô cùng to lớn.

Nghe thấy tiếng la đó, trong đầu hắn suy nghĩ cấp tốc xoay chuyển một hồi. Sau đó hắn phi thân cấp tốc chạy về phía cửa thôn. Lúc đến nơi thì đã tụ tập một đám đại hán cùng với thiếu niên nam tử. Không khó để nhận ra trong đám hơn mười người có cả cái tên Hắc Hổ cùng với đám tiểu đệ mấy ngày trước bị hắn dạy dỗ một trận, còn cả Lâm thúc nữa. Đứng đầu bọn hắn chính là người vừa mới gặp hắn, thôn trưởng. Hắn đang đứng trược mặt đám người kia, đang giảng giải cái gì đó.

-Các vị, xin hãy nghe cho kỹ. Lần này đầu bạch hổ kia là một con hổ trưởng thành, nhất định vô cùng nguy hiểm. Ta kiến nghị chúng ta đợi thêm hai ba trợ thủ nữa rồi mới ra xuất phát.

Hắn vội chạy lại gần hô lên:

-Có ta, thôn trưởng. Ta xin nguyện ý gia nhập.