Chương 18: Triệu tập nhân thủ

Người lên tiếng vừa rồi là Thiết Trụ.

-Các người đi như vậy vẫn quá nguy hiểm. Ta không thể để các người đi được.

-Tiểu thiết, ngươi cũng đừng nói nữa. Nếu như Đại Hải hắn đã nói như vậy thì khẳng định tự mình đã có nắm chắc. Ta biết ngươi không muốn rời xa huynh đệ nhưng nếu hắn nhất quyết muốn quay trở lại ngoại giới thì ngươi cũng không có quyền ngăn cản.

Lâm thúc ở một bên khuyên bảo nhưng hắn vẫn nhất quyết không nghe.

-Mọi chuyện ta đều có thể thuận theo ý hắn nhưng riêng chuyện này thì không được. Đại Hải, cho dù ngươi có nắm chắc rời đi nhưng ngươi cũng chưa từng thử qua, làm sao biết sẽ không xảy ra chuyện được chứ. Vả lại Vân muội thân thể không tốt, đi lại còn bất tiện, ngươi dẫn nàng theo nếu như xảy ra bất trắc thì tính sao?

Lâm nghe vậy thì thầm than trong lòng. Hắn đã sớm nhìn ra tiểu tử này có ý với tiểu Vân. Tuy nhiên nàng một mặt rất khách khí với hắn, nhưng nếu như tinh ý thì có thể phát hiện ra nàng đối với hắn vẫn một mực bảo trì khoảng cách, rõ ràng là không có tình cảm với đối phương. Chuyện lần này hắn phản đối hai người kia rời đi mười phần thì có chín phần là vì Vân.

-Ngươi cũng đừng lo lắng, ta đối với đại trận bao vây nơi này hiểu rất rõ, sẽ không xảy ra sai lầm đâu.

-Hừ, ngươi nói thì hay lắm. Một đại nam nhân như ngươi tự nhiên sẽ không xảy ra sai lầm, nhưng ngươi dẫn theo một thiếu nữ yếu đuối đi theo là đạo lý gì chứ?

-Ta tự có tính toán của bản thân, dù sao a Vân cũng không phản đối chuyện này.

-Hừ, nàng một thân nữ tử chỉ có một người ca ca như ngươi để dựa vào, sao có thể phản đối chuyện này chứ. Ta không ngờ ngươi lại là người bất chấp an nguy của muội muội để đạt được mục đích của bản thân như vậy.

-Đủ rồi, chuyện huynh muội chúng ta cũng không cần một ngoại nhân như ngươi xen vào.

Hải Long đã có chút không kiên nhẫn được nữa rồi. Hắn trong lòng cũng đang vô cùng bất đắc dĩ. Tên này bình thường tuy thực lực chẳng ra sao nhưng đầu óc rất nhanh nhạy, biết tính toán, lại làm việc quyết đoán, không hiểu sao hôm nay hắn ta lại cứ lắm lời như nữ nhân vậy.

-Thiết Trụ đại ca, ca ca cũng không muốn cho ta đi cùng, chỉ là ta nhất quyết muốn đi theo mà thôi.

Nàng không gọi Thiết Trụ ca mà là đại ca, giọng điệu tuy uyển chuyển nhưng lại có mấy phần xa cách, hiển nhiên là đang không vui vì tên kia nói ca ca của nàng như vậy. Về phần người kia nghe thấy vậy lại càng khó chịu trong lòng.

-Vân muội, ta cũng chỉ là muốn tốt cho muội mà thôi. Đại Hải, ngươi vẫn còn một tháng nữa, ta hy vọng ngươi suy nghĩ cho thật kỹ, là tự mình rời đi hay là muốn dẫn theo Vân muội.

Nói rồi không chờ đối phương trả lời, hắn hướng tới cửa chính đạp một cước làm nó mở toang ra tạo thành một tiếng rầm, sau đó hừ một tiếng rồi rời đi. Hải Long vội vàng đuổi theo ra đến cửa, hô lớn một:

-Tiểu Thiết, ngươi đứng lại đó cho ta.

Động tĩnh bất ngờ khiến hai tên hắc y nhân đang ẩn núp từ xa vội giật mình ẩn nấp, tuy chỉ khẽ động vào bụi cây tạo ra âm thanh loạt xoạt rất nhỏ nhưng cũng đủ khiến cho hai tai của Hải Long khẽ động. Hắn một bộ tức tối hừ hừ mà nói:

-Ngươi đến nhà ta ăn không uống không, lại ở lì không chịu về. Đuổi ngươi về thì ngươi liền lăn ra ngủ một mạch đến tối. Đúng là khốn kiếp mà.

Nói xong hắn lại đi vào nhà, đóng sầm cửa lại, miệng nở một nụ cười xảo trá. Lúc này hai tên mật thám bên ngoài ngây người nhìn nhau một hồi, tên vừa rồi kêu ca lại quay qua nói:

-Bọn hắn là vừa mới lén lút hành sự hay sao?

Tên kia lại tát cho hắn một cái vào ót mà mắng:

-Hừ, ngươi thấy kẻ nào lén lút hành sự mà lại hét lớn như vậy chưa?

-Vậy … vậy bọn hắn ở đó là đang làm gì cơ chứ?

-Ngươi bị điếc hay sao, không nghe thấy tên Hải Long kia vừa mới nói gì à? Tên Thiết Trụ kia qua nhà hắn ăn trực, rồi còn ngủ lại nữa. Hai tên này đúng là lớn mật, đã gây chuyện lớn như vậy rồi mà còn ung dung như vậy. Ta xem bọn hắn đúng là ngại mạng quá dài đây mà.

-Ồ, thì ra là vậy. Vậy chúng ta có thể trở về báo cáo tin tốt được chưa?

-Cũng được. Lần này mang được tin tốt về chắc cũng không thể thiếu chỗ tốt. Đi thôi.

Hai tên ngu ngốc kia quay trở về báo cáo cho Mộc Tượng. Tin tức này đúng là làm cho hắn cảm thấy vô cùng yên tâm, liền thông báo cho phụ thân của Thanh Y là Hắc Hùng, kêu hắn trong đêm triệu tập nhân thủ, ngay ngày mai sẽ đưa quân đến một mẻ hốt gọn đám người kia.

Cũng trong đêm, Hải Long phân phó đám người đi thu hoạch và phân phối cá như thường ngày, chỉ có điều mỗi người bên hắn khi đến nhà một hộ dân đều mang theo một lời mời đến tương trợ, còn nói là ý của đích thân Hải Long hắn. Khoảng thời gian này biết được hắn là người đứng đầu đám người vẫn luôn âm thầm giúp đỡ chính mình, mỗi người trong các hộ dân được trợ giúp lương thực đều thập phần sùng bái, cảm kích hắn. Lần này nghe nói hắn cần trợ giúp thì không một ai có gì dị nghị, tất cả đều đồng ý sẽ đến hiệp trợ.

Đến sáng sớm ngày hôm sau, Hải Long từ trong lều tạm đi ra. Lúc này trời vẫn còn có chút hơi tối, xung quanh lại còn có chút sương mù khiến cho mắt người rất khó nhìn rõ. Đám đồng bọn của hắn vẫn còn đang ngủ trong lều không hay biết gì, hắn nhẹ nhàng đi ra ngoài, trèo lên phiến đá bên cạnh mà đả tọa, chậm rãi thổ nạp thiên địa linh khí. Được thời gian khoảng một tuần hương, lúc này trời cũng đã sáng hơn một chút, sương sớm cũng tan đi không ít, hắn nhảy xuống, vặn người mấy cái rồi đi đến chỗ con sông lớn nước đang chảy siết, chầm chậm thả mình xuống nước. Kỳ lạ là thân hình vạm vỡ của hắn thả rơi xuống dòng nước lại không phát ra tiếng động lớn như trong tưởng tượng, mặt nước cũng không bị khuấy động mạnh. Thân hắn quỷ dị mà chìm xuống, giống như thả một cây kim vào trong hồ lớn vậy, cũng không bị dòng nước cuốn trôi đi mà từ từ chìm xuống dưới đáy sông rồi rất nhanh biến mất. Khi đám đồng bọn của hắn tỉnh dậy, rất nhanh đã phát hiện ra hắn không còn ở đây, một vài kẻ liền sinh ra tâm lý hoang mang. Bọn hắn cho rằng Hải Long đã một mình lén lút rời đi bỏ lại đám bọn hắn. Lâm thấy thế thì không khỏi tức giận, giáo huấn bọn hắn một hồi rồi ra hiệu đám người rời đi, mang theo cá đến phường thị giao dịch như mọi ngày.

Ở một nơi khác, Hải Long lúc này bỗng từ dưới đáy sông lao thẳng lên bờ. Quang cảnh xung quanh hắn đã không còn là bãi đá trống nữa mà là một mảng cây cối dày đặc, rõ ràng là hắn đang ở sâu trong khu rừng bên ngoài thôn. Phải biết từ địa phương mà bọn hắn dựng lều tạm đến đây là một khoảng cách rất lớn, nếu một mạch chạy nhanh hết sức từ đó đến đây cũng phải mất nửa giờ, vậy mà hắn chỉ dùng một nửa thời gian đó. Hắn chọn nơi này để dừng lại cũng là vì phía rừng rậm nơi đây khá gần với thôn làng, lại rất gần nơi ở của đám phú hào trong thôn. Nếu như trèo lên những thân cây cao nhất ở đây thì không những có thể ẩn dấu hành tung mà còn có thể quan sát được đại khái động tĩnh của đám Mộc Tượng. Nghĩ đến là làm, hắn chọn một thân cây to và rậm rạp nhất, chỉ vài hơi thở liền leo lên đến cành gần với ngọn nhất, ẩn nấp thân mình bắt đầu giám sát. Còn chưa ổn định thân mình thì hai tai hắn khẽ động, hắn liền nín thở ngoái đầu nhìn lại khu vực dưới đất ở đằng sau mình. Chỉ thấy bên dưới là một đầu lão hổ vô cùng to lớn, thân dài có hơn hai thước, thân mình vô cùng to lớn, mỗi bước chân đều để lại trên mặt đất dấu vết rất sâu. Khắp người nó chi chít các vết sẹo lớn nhỏ, là một đầu lão hổ đã trải qua vô số lần sinh tử chiến. Dạng dã thú này là đáng sợ nhất vì chúng đã được tôi luyện trong chiến đấu, dã tính và sát khí là thứ mà chúng không thiếu nhất.

Hải Long thấy nó chỉ đang nhàn nhã mà đi lại xung quanh, cái mũi liên tục áp sát mặt đất để đánh hơi nhưng vẫn không có động tĩnh gì, cũng không có ý định trêu trọc nó. Quan sát con hổ này một lúc, hắn đã bắt đầu thấy tẻ nhạt. Vừa mới quay đầu lại nhìn về phía trong thôn, hắn giật mình sửng sốt khi thấy được một đám người rất đông từ lúc nào đã đứng trước cửa nhà Mộc Tượng rồi, phải có đến hơn ba mươi tên nam tử, đa số đều là trung niên, chỉ có mấy tên thiếu niên mà thôi. Đám người này đã chiếm hết thủ hạ trong nhà của hắn rồi, trong đó còn có một đội ngũ nhỏ do một trung niên nam tử đứng đầu. Tên này lưng hùm vai gấu, làn da có đôi phần ngăm đen, cũng là một thân đầy cơ bắp giống như khuôn mẫu của Lâm và Mộc Tượng. Hắn là một trong ngũ đại hổ tướng dưới trướng của hắc, phụ thân của tên hoàn khố công tử bị hắn phế ngày hôm trước Thanh Y, tên gọi Hắc Hùng. Ánh mắt của hắn toát lên sát khí vô cùng lạnh lẽo mặc dù còn chưa đối diện địch nhân, đủ để thấy hắn là một tên có tính khí vô cùng nóng nảy. Hắn lúc này đã không kiên nhẫn được mà quay qua nhìn Mộc Tượng thúc giục:

-Lão đại, chúng ta có thể xuất phát hay chưa? Ta nóng lòng muốn tiễn đưa tên tiểu súc sinh kia xuống hoàng tuyền lắm rồi.