Chương 17: Kế hoạch rời đi

Trong nhà của Hải Long, đám người ăn uống no say, tuy nhiên tiếng nói chuyện lại rất nhỏ, tiếng nói cười cũng không có, thậm chí tiếng cụng ly thường thấy khi nam nhân uống rượu cũng không hề có. Lúc này bên ngoài nhà của hắn cách khoảng năm mươi thước, sau một bụi cây có hai tên đang đứng núp, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bên trong. Hai tên này đều mặc đồ đen, quấn vải bịt mặt màu đen, bộ dạng thập phần lén lút, không cần nhìn cũng biết là được phái đến thám thính tình hình của Hải Long. Một tên trong đó không nhịn được buồn chán mà quay sang nói với tên kia:

-Tại sao chúng ta lại phải làm công việc giám sát buồn chán như vậy cơ chứ?

Tên kia tát một cái vào ót của hắn, khẽ nói:

-Suỵt. Ngươi bị đần hay sao? Không sợ bị tên kia phát hiện hay sao?

-Hừ, đã cách xa như vậy rồi còn sợ hắn phát hiện hay sao?

-Lỡ để hắn phát hiện ta sẽ đánh gãy chân ngươi, cho ngươi một mình ở lại đối mặt với hắn. Đừng quên hắn là kẻ đã dựa vào sức một người phế đi hai huynh đệ Thạch thúc và Thiết thúc.

Tên kia nghe thấy vậy liền cảm thấy tóc gáy dựng đứng, chuyện hồi sáng mặc dù hai người hắn không có chứng kiến tận mắt nhưng chỉ dựa vào lời của những kẻ có mặt thuật lại, cộng thêm việc nhìn thấy thảm trạng khủng khiếp của hai huynh đệ Thạch Thiết cũng khiến hắn sởn gai ốc. Hai tên thuộc thập đại tối cường dũng sĩ của thôn không động vào được một cọng tóc của đối phương đã bị đánh đến thừa sống thiếu chết, đổi lại là hắn thì chỉ một quyền của tên kia cũng đủ làm hắn đoàn tụ với tổ tiên rồi.

-Ta nói tại sao lại phải theo dõi tên kia cơ chứ? Chuyện này cũng quá nguy hiểm đi.

-Còn không phải thôn trưởng sợ tên kia sẽ trốn mất hay sao?

-Nơi này làm gì có chỗ để trốn chứ. Chúng ta ở đây không phải là làm chuyện thừa thãi hay sao?

-Cũng có thể thôn trưởng ông ta sợ rằng tên tiểu trùng kia sẽ cùng đồng bọn của hắn sẽ tụ họp lại bày mưu tính kế. Tóm lại ngươi đừng thắc mắc nhiều như vậy, lo mà ẩn nấp cho kỹ, ta không muốn nhắc lại lần nữa đâu.

Hai tên này đích thị là do Mộc Tượng phái tới thám thính tình hình. Chỉ cần huynh muội Hải Long rời đi thì phải bám theo, hoặc thấy có người ra vào nhà của hắn thì sau khi trở về phải bẩm báo lại. Thế nhưng điều bọn hắn không ngờ tới là trong nhà đang có một đám mười mấy người đang tổ chức tiệc rượu rất náo nhiệt. Bọn hắn đã đến đây từ trước khi trời tối, lại đóng kín hết các cửa lại, hoạt động cũng hạn chế tạo ra tiếng động nên hai người bọn hắn vẫn không biết chuyện gì đang diễn ra. Trong nhà, tiệc rượu qua đi, Hải Long và đám người ngồi xung quanh một chiếc bàn lớn nghị sự, còn Thiết Trụ thì lại vào trong nhà giúp Vân dọn dẹp dù nàng có ý từ chối. Ngồi ở chủ vị, Hải Long buông một câu làm chấn động cả đám:

-Mọi người nghe ta nói một chút, theo ta tính toán, sản lượng cá chúng ta bắt được trong đêm nay sẽ tăng gấp đôi mọi ngày, và trong một tháng tới sẽ từ từ tăng lên gấp tám lần bây giờ.

Mấy người ở đây não hải chợt trống rỗng, trong đầu bọn họ như có tiếng ong ong, hết thảy những điều mà hắn nói sau đó đã không ai nghe rõ ràng nữa rồi. Hai người Thiết Trụ vừa mới dọn dẹp xong, hắn vội chạy từ trong nhà ra chỗ Hải Long, lay lay vai hắn, lắp bắp mà nói:

-Huynh đệ, ta … ta … ta không có nghe lầm chứ? Có phải ngươi vừa mới nói là gấp tám lần hay không?

Còn chưa đợi đối phương trả lời, hắn đã quay ra tát một cái thật mạnh vào con trai của Lâm ngồi bên cạnh khiến đối phương choáng váng một hồi, liền đỏ mặt giận giữ, cố đè ép thanh âm mà nói:

-Thiết Trụ ca ngươi làm gì vậy? Tại sao lại đánh ta chứ?

Tên này lại trực tiếp bỏ qua hắn mà tự quay ra lẩm bẩm một mình

-Không hề có cảm giác gì chân thật hết, quả nhiên là ta đang mơ. Ài, chuyện tốt như vậy sao có thể là sự thực chứ.

-Khốn kiếp, ngươi tát ta thì làm sao có thể có cảm giác được chứ. Lại đây, để ta cho ngươi chút cảm giác chân thật.

Nói rồi hắn cũng vung một cái tát nhắm thẳng đến đối phương, thế nhưng người kia lại nhanh nhẹn mà cúi đầu né tránh khiến hắn đánh hụt.

-Quả nhiên vẫn không có cảm giác, lão thiên bất công.

Tên kia lại một bộ thở dài tự mình lẩm bẩm khiến cho mấy người đứng bên cạnh phải cố gắng mới không phát tiếng cười to.

-Đủ rồi, hai người các ngươi đừng ồn ào nữa. Đại Hải, ngươi nói điều này có mấy phần nắm chắc?

-Tất nhiên là mười phần. Những chuyện như thế này ta chưa từng đùa qua, có thể hỏi tiểu Thiết.

Thiết Trụ lúc này cũng nghiêm mặt lại mà nói:

-Đúng vậy, quả thực Đại Hải hắn sẽ không sai trong chuyện này đâu.

Tất nhiên hắn sẽ không sai rồi, mấy giọt máu mà hắn phun ra khi tu luyện diễn thủy phách thể quyết chính là nguyên nhân mà hắn có thể khẳng định như vậy. Còn nhớ lúc sáng hắn chỉ ngâm mình trong nước một giờ đồng hồ đã bắt được hơn mười con cá, như vậy sản lượng cá một ngày cao gấp đôi bình thường đúng là không sai. Theo hắn dự tính thì sau một tháng tu luyện công pháp này số cá thu được sẽ là gấp tám lần bây giờ. Điều này ban đầu không nằm trong kế hoạch của hắn. Vốn dĩ hắn dự định sẽ đợi ba tháng đến khi khôi phục hoàn toàn thân thể rồi lại dành ba tháng tu luyện luyện thể quyết của bản thân, đến lúc đó bản thân sẽ có lực lượng áp đảo tên Mộc Tượng kia. Thế nhưng sau một tràng đánh đập tàn nhẫn ngày hôm nay thì cục diện đối chọi ngầm của đám người bọn hắn với đám Mộc Tượng chắc chắn sẽ trở thành thù địch. Chính vì vậy hắn cần trong thời gian ngắn nhất mà đạt được sức mạnh để đánh bại được tên kia, mà diễn thủy phách thể quyết không nghi ngờ gì chính là con đường ngắn nhất giúp hắn đạt mục tiêu. Việc tu luyện công pháp này đòi hỏi cần phải băng hóa toàn bộ thủy nguyên tố trong cơ thể, sau khi phá vỡ trạng thái đó sẽ lưu lại hàn độc. Đến bây giờ hắn vẫn thấy thân thể có chút thống khổ vì bị hàn độc dày vò. Nếu tình trạng này cứ kéo dài, không những nhục thể của hắn không được cường hóa mà bản thân hắn còn phải chịu ám thương, nếu như không may thì bản thân còn có thể bị hóa thành băng điêu (tượng băng) trong lúc tu luyện, đây chính là trăm hại mà không có một lợi trong lời hắn nói lúc trước. Tuy nhiên trong suốt bữa tiệc tối hắn vẫn đang suy nghĩ vấn đề này, cuối cùng đã cho ra được một giải pháp. Mỗi ngày sau khi hắn tu luyện diễn thủy phách thể quyết hắn sẽ phục dụng một lượng lớn dược thảo hỏa thuộc tính, như vậy có thể trung hòa hàn độc. Hắn còn đang miên man suy nghĩ thì một giọng nói vang lên làm mọi người vô cùng kinh ngạc.

- Chờ đã, Đại Hải ca, mới vừa rồi huynh nói gì? Một tháng sau huynh và Vân tỉ sẽ rời khỏi thôn sao?

Là tiểu Phong lên tiếng. Với hắn thì việc có thêm nhiều cá hơn cũng không có nhiều ý nghĩa, nhưng vừa rồi Hải Long có nói đến việc rời đi thì hắn lại vô cùng để ý. Những người khác do quá chấn động nên không nghe được điều này. Bây giờ thấy hắn nói vậy thì sự kinh ngạc còn lớn hơn vừa rồi rất nhiều. Lâm trợn mắt há mồm mà nhìn Hải Long, khó khăn mới thốt ra được một câu

-Đại Hải, ngươi … ngươi và tiểu Vân định rời đi sao? Khoan hẵng nói đến việc ngươi muốn nhanh chóng quay trở lại thế giới bên ngoài, từ trước đến nay những người cố gắng rời khỏi nơi này chưa từng có người nào thành công. Không phải Lâm thúc nghi ngờ bản lĩnh của ngươi, chỉ là cho dù có là thôn trưởng cũng không dám chắc có thể rời khỏi nơi này thành công.

Lâm thúc là chân tâm thật ý lo lắng cho hắn. Đoạn thời gian này Hải Long đã giúp cho thân nhân và bằng hữu của hắn có cuộc sống tốt hơn rất nhiều. Hắn trong lòng vô cùng cảm kích, cũng dần hình thành tình cảm giống như thân nhân đối với hai huynh muội người kia, đã sớm coi bọn chúng như hài tử của mình vậy.

-Lâm thúc, thúc không cần quá lo lắng. Có thể mọi người không tin nhưng ta nắm chắc có thể bình an rời khỏi nơi này.

-Ngươi có thể nói cho ta biết đó là phương pháp gì hay không?

-Thực ra ta biết tình trạng bị phong bế của thôn xuất phát từ đâu. Nơi này bốn bề bị một đại trận phòng hộ tự nhiên phong kín.

-Đại trận phòng hộ tự nhiên là cái gì?

Một đám người vô cùng hiếu kỳ mà nhìn hắn khiến hắn giật mình sửng sốt. Cũng phải, đám người này chỉ là phàm nhân mà thôi. Hắn đành trả lời cho qua

-Là một loại năng lượng do thiên nhiên hình thành, có tác dụng mê hoặc những người muốn từ trong xông ra, khiến họ mất phương hướng rồi vĩnh viễn lạc bên trong. Tuy nhiên nó lại không ngăn cấm những sinh vật từ bên ngoài tiến vào trong, giống như ta cùng với đám dã thú vậy.

Lâm kinh ngạc mà nói:

-Nếu như nói thứ đó thần kỳ như vậy thì làm sao ngươi có thể thoát ra được?

-Ta đã nhìn thấu cấu trúc của đại trận này. Với kiến thức của ta thì khẳng định có thể an toàn rời đi.

Lời này của hắn cũng thuyết phục được mọi người. Thứ nhất, hắn không phải kẻ thích nói láo. Thứ hai, kiến thức của hắn thực sự đã tạo ra rất nhiều kỳ tích, mặc dù nếu đem ra ngoại giới thì chỉ là trò chơi của hài đồng (trẻ con). Thứ ba, thực lực của hắn nếu so sánh với người cùng tuổi thì đúng là thiên xoa địa viễn (cách xa như trời với đất), thậm chí so với hầu hết trung niên nhân tuổi đang sung sức nhất cũng đều áp đảo.

-Ta hiểu, vậy Lâm thúc cũng không muốn nói nhiều. Mong rằng các ngươi sẽ thuận lợi rời đi.

Bỗng nhiên có tiếng nói mang theo sự tức giận cắt ngang bọn hắn.

-Không được! Các người không được đi.