Tôi không biết liệu anh ta có muốn đánh bại đứa trẻ nào đó mà anh ta nghĩ rằng có một cái tôi lớn sau khi nghe kể rằng tôi là một thiên tài hay là anh ta thực sự đang cố gắng kiểm tra tôi, nhưng bởi nụ cười tự mãn trên khuôn mặt anh ta lúc nhìn xuống tỏ vẻ coi thường tôi (ngay cả khi đó chỉ là việc bình thường vì tôi quá lùn, nó vẫn khiến tôi bực mình), tôi cho là lý do đầu là đúng.
Nhặt thanh kiếm gỗ mà tôi nhận được như một món quà từ cha mẹ tôi lên, tôi đi bộ đến rìa trại nơi Adam đang đợi gần một khoảng trống nhỏ.
“Cháu biết cách củng cố vũ khí của mình đúng không?”
Đến lúc này, bố tôi đã cảm nhận được rằng Adam chỉ đang cố gắng thể hiện sự thống trị với đứa con bé bỏng của mình, nhưng ông chỉ xem, biết rằng anh ta sẽ không làm tổn thương tôi quá nhiều.
Rất cám ơn người cha thân yêu.
Mẹ tôi trông có vẻ lo lắng hơn một chút khi bà cứ liếc qua lại giữa tôi, Adam và bố, trong khi vẫn giữ chặt tay áo ông.
Ừm thì ít nhất mẹ cũng ở đây để chữa lành cho con nếu con bị đau phải không mẹ yêu?
Tôi tập trung ánh mắt vào Adam. Những hình ảnh về kiếp trước của tôi, đấu tay đôi với các vị vua khác trong khi đất nước tôi và những người thân yêu đang bị đe dọa, hiện lên trong đầu tôi. Mắt tôi nheo lại. Anh ta đang là đối thủ của tôi.
Tôi truyền mana vào chân và lao về phía trước với cả hai tay nắm chặt thanh kiếm gỗ bên phải…
Giữ vẻ ngoài tự mãn của mình, Adam chuẩn bị chặn cú chém ngang của tôi khi tôi khựng lại và sử dụng một di thuật đặc biệt tôi đã tự tạo ra trong thế giới cũ mà tôi đã sử dụng để đấu tay đôi. Gần như ngay lập tức, tôi chớp một chân theo đường chéo bên phải anh ta. Cái cơ thể chết tiệt này. Tôi không thể thực hiện hoàn hảo kỹ năng này vì sự khác biệt về chiều cao và cân nặng so với cơ thể cũ của tôi. Tôi vẫn chưa quen được với cơ thể nặng 40 poung, cao 110cm này. Trong khi tôi không đến được vị trí mà tôi đang nhắm đến, thật không may cho Adam, anh ta đã chuẩn bị cây gậy gỗ của mình để chặn cú swing ngang của tôi từ hướng khác và để lộ điểm yếu bên phải.
Cái nhìn tự mãn của anh ta biến mất và được thay thế bằng một ánh mắt ngạc nhiên với đôi mắt mở to, nhận ra điều gì sắp xảy ra.
Xoay thanh kiếm gỗ của tôi đến lồng ngực không phòng thủ của anh ta, tôi gia cố thanh kiếm gỗ của mình bằng mana vào phút cuối để bảo tồn mana của mình vì tôi biết chắc mình đang gặp bất lợi trước một cựu chiến binh như anh ta.
Vẻ mặt ngạc nhiên của Adam chỉ kéo dài một giây trước khi anh xoay chân phải với tốc độ gần như không phải của con người. Tôi kịp thời ngồi xổm để tránh cú vung lên của anh ta và chuyển tư thế của tôi từ một lực đẩy sang một cú xoay tròn và giáng một đòn vào mắt cá chân trái của anh ta bằng tất cả lực của tôi. Mắt cá chân của Adam đã lộ ra ngay lúc đó, khiến cho anh ta mất thăng bằng.
Hoặc là tôi nghĩ vậy.
Anh ta thực ra đã tách chân ra và quét tròn bằng hai chân ngay khi ở trên mặt đất.
Cơ thể này không thể nào chịu nổi một cú quét như vậy nên tôi nhảy lên để tránh chân của anh ta, từ góc nhìn ngoại vi của tôi, tôi nhìn thấy tia sáng màu nâu từ cây gậy gỗ của anh ta.
Không có thời gian để sử dụng thanh kiếm để chặn cú vung, tôi đẩy thanh kiếm của mình ra, canh thời gian để thanh gỗ của Adam và phần cuối tay cầm của tôi sẽ chạm nhau.
Định luật thứ ba của Newton đột nhiên xuất hiện trong tâm trí tôi.
Mỗi lực tác động bao giờ cũng có một phản lực cùng độ lớn.
Và chúa ơi phản lực này thật là đau đớn. Trong khi tôi chặn đòn thành công, cơ thể 4 tuổi của tôi không thể chịu được sức mạnh của cú đánh và tôi đã bay trước khi trượt một cách duyên dáng trên mặt đất như một tảng đá phẳng trên hồ.
Rất may, tôi đã củng cố toàn bộ cơ thể của mình trước khi ra đòn nếu không thì tôi toi rồi.
Vừa rên rỉ, tôi vừa ngồi dậy và xoa cái đầu đau nhói của tôi. Tôi nhìn lên, và thấy bảy khuôn mặt sững sờ nhìn chằm chằm vào tôi.
Mẹ là người đầu tiên hoàn hồn, lắc đầu nguầy nguậy. Mẹ lao về phía tôi và ngay lập tức lầm bầm một câu thần chú trị thương quanh người tôi.
“Art yêu quý, con có ổn không? Con cảm thấy thế nào?"
“Con ổn mà, mẹ đừng lo.”
Giọng Adam cắt ngang, “Chưa từng dạy thằng bé cách đánh nhau cái khỉ ấy! Cậu dạy con quái vật nhỏ này thế nào vậy?”
“Tôi có dạy nó đâu,” cha cố gắng lẩm bẩm.
Cha lắc đầu nguầy nguậy để cố gắng bình tĩnh lại và đến bên cạnh tôi rồi hỏi tôi có ổn không. Tôi chỉ gật đầu.
Cha bế tôi lên và nhẹ nhàng đặt tôi xuống chỗ tôi ngồi trước đó rồi ngồi xổm xuống trước mặt tôi để mắt cha và mắt tôi ngang tầm nhau.
“Art, con học cách chiến đấu như thế từ đâu vậy?”
Quyết định giả vờ không biết gì, tôi nói, với khuôn mặt ngây thơ nhất của mình, “Con học được bằng cách đọc sách và xem cha.”
Tôi không nghĩ việc nói “Này cha, con là Vua Duelist đại diện cho đất nước của con từ một thế giới nơi các vấn đề ngoại giao và quốc tế được giải quyết trong các trận chiến. Con tình cờ được tái sinh thành con trai của cha… Bất ngờ chưa,” sẽ làm cha cảm thấy tự hào hay bất ngờ.
“Xin lỗi vì đã làm khó cháu, anh bạn nhỏ. Chú không nghĩ mình cần phải dùng nhiều sức như thế để thoát khỏi cháu.”
Nhìn thấy Adam thành thật xin lỗi đã cho tôi một ấn tượng tốt hơn về chú ấy. Tôi đoán chú ấy không thực sự là một thằng ngốc.
Tôi nghe thấy một giọng nói yếu ớt từ phía tôi. “Phong cách chiến đấu của cháu… thật là mới lạ. Làm sao cháu bước đi như thế được sau khi hụt chân?
Ồ! Hai câu hoàn chỉnh! Đó là thứ dài nhất mà Jasmine từng nói trong suốt chuyến đi này.
Tôi cảm thấy rất vinh dự.
"Cảm ơn cô ạ?"
Tôi sắp xếp lại suy nghĩ của mình trước khi cố gắng giải thích theo các bước tôi đã làm.
“Thực ra nó là một kỹ thuật khá đơn giản. Vì cháu bị hụt về phía chú Krencsh, cháu để chân trái lên như bước cuối cùng trước khi lùi. Rồi cháu bỗng dưng truyền mana vào chân phải, đẩy người về sau, và cùng lúc đó cháu đưa chân trái ra đằng sau chân phải, hướng về phía cháu muốn đi, rồi lại truyền mana vào chân trái, nhưng nhiều hơn lần trước để không tự đẩy mình về sau thay vì về phía cháu muốn đi.”
Hình như tôi lỡ nói hơi nhiều.
Tôi nhìn xung quanh và thấy Adam, Helen, và thậm chí cả cha tôi hướng về phía sân tập, cố gắng kiểm tra những gì tôi vừa giải thích.
Khi tôi quay lại đối mặt với Jasmine, tôi chỉ thấy lưng cô ấy khi cô ấy vội vã đi đến chỗ sân tập lúc nãy.
Mẹ ngồi cạnh tôi, vỗ nhẹ vào đầu tôi với một nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt giống như đang cố nói cho tôi rằng, “Con đã làm rất tốt.” Angela cũng đến chỗ tôi, vùi mặt tôi, hoặc là cả đầu, vào cái ngọn núi trù phú của cô ấy, “Vừa dễ thương lại vừa tài năng! Sao cháu không ra đời sớm hơn để người chị này có thể làm thịt cháu chứ?”
Mặt tôi đỏ lựng, tôi tránh xa khỏi cặp ngực mà tôi cho là có lực hấp dẫn riêng của chúng. Thật là những …. vũ khí nguy hiểm.
Thiên thần hộ mệnh của tôi, Durden, tỏ ra bình tĩnh hơn rất nhiều với tất cả những chuyện này và chỉ cho tôi một ngón tay cái đưa lên. Chú ấy rất tuyệt.
Đêm trôi qua với bốn kẻ ngốc dành hầu hết thời gian để luyện tập di thuật trong khi tôi ngủ trong lều với mẹ.
Một vài ngày trôi qua, chúng tôi cuối cùng cũng đến được chân dãy núi Grand, nơi có vẻ ngoài giống y như tên của nó
Trên đường đi, chỉ có Helen có thể bỏ qua lòng tự tôn một bên để hỏi tôi về di thuật. Tôi nói về nó một cách chậm rãi, giải thích thời gian của khoảng giữa chân phải và chân trái là bao lâu và làm thế nào để cân bằng chính xác đầu ra của mana vào cả hai chân để có thể đi bất cứ đâu mình muốn. Toàn bộ thời gian, tôi gần như có thể thấy tai của ba tên ngốc kia ngày càng lớn hơn khi họ cố gắng hút thông tin mà tôi truyền đạt cô ấy, gật gù trong lúc ghi chú trong đầu.
Người đầu tiên thành công là Jasmine. Cô ấy giống kiểu người lạnh lùng, thiên tài. Tôi đoán đó là sự thật.
Một ngày nọ, cô ấy kéo tôi sang một bên, đỏ mặt, trong lúc tôi đang đọc và viết bài học ở phía sau xe ngựa với mẹ và cô ấy nhờ tôi xem cho cô ấy.
Chúng tôi phải dừng lại một chút để những chiếc xe ngựa không bỏ chúng tôi lại phía sau. Sau khi thể hiện thành công di thuật với tôi, tôi đã vỗ tay và nói “Thật tuyệt vời! Cô học nhanh quá!”
Đấy là một trong những kỹ thuật cơ bản nhất tôi tự tạo ra, nhưng chắc là tôi sẽ không nói với cô ấy điều đó.
Cô ấy đáp ngắn gọn, “Chẳng là gì cả” nhưng phần môi trên cô ấy hơi cong lên một chút, và mũi của cô ấy cũng hơi giật lại cho thấy điều ngược lại.
Haha, cô ấy đang hạnh phúc.
Ngay khi chúng tôi đến chân dãy núi Grand, cả bốn tên ngốc kia cuối cùng cũng học được kỹ thuật đó, chuyển đổi nó một chút để phù hợp với phong cách chiến đấu của họ.
Bước tiếp theo của cuộc hành trình là lên núi. May thay, có một lối mòn rộng bằng hai chiếc xe ngựa xung quanh núi, nó dẫn đến một cánh cổng dịch chuyển trên đỉnh núi.
Xe ngựa phía trước có chú Durden, lái xe ngựa phía trước, cùng với cha bên cạnh làm bạn với chú ấy. Chiếc xe ngựa này chở hầu hết hàng hoá của chúng tôi. Helen đang ngồi trên óc chiếc xe ngựa thứ hai, chiếc tôi đang ngồi đây, dò xét xem có điều gì bất thường. Angela ngồi sau xe ngựa với mẹ tôi và tôi, Adam đi bộ phía sau, để bảo vệ. Trong khi Jasmine đang chỉ đạo hướng đi, tôi để ý cách cô ấy quay đầu ra sau và nhìn tôi, giống như đang cố jiii với tôi. Chẳng nhẽ cô ấy đang mong chờ tôi sẽ làm một vài kỹ thuật nữa hay sao? Mỗi lần tôi chạm ánh mắt cô ấy, cô ấy nhanh chóng quay đầu ra sau.
Kukuku…Cô ấy cứ như đứa trẻ năm tuổi vậy.
Nói về tuổi tác thì, tôi vừa lên bốn ngay trong chuyến hành trình lên chân dãy núi Grand. Tôi đã không hề hay biết khi mẹ chuẩn bị bánh kem và ngay khi mẹ đặt nó lên(và cả chuyện nó ăn được!), nhưng mà tôi không hề than phiền gì cả, tôi cười toét miệng và cảm ơn mẹ cùng mọi người. Trong khi mọi người ôm tôi và vỗ vào lưng, Jasmine làm tôi bất ngờ khi đưa cho tôi một con dao ngắn, chỉ nói, “quà.”
Aww cô ấy có để tâm! Tôi như muốn khóc vậy.
Cuộc hành trình lên núi của chúng tôi khá là sôi động. Tôi dành phần lớn thời gian đọc quyển sách vận chuyển mana của tôi, cố gắng tìm bất kỳ điểm khác biệt nào giữa mana và ki. Đến tận bây giờ, hai thứ vẫn khá giống nhau trừ chuyện, trong một vài trường hợp đặc biệt, cách sử dụng mana của một cường hoá sư có thể dùng đến các nguyên tố. Càng đọc, tôi càng để ý thấy rằng với những người mới bắt đầu có khả năng học những thứ này, nó không khác lắm như việc bạn có thể thấy việc các pháp sư niệm chú khác hơn so với chất lượng của từng loại nguyên tố riêng biệt.
Ví dụ, một cường hoá sư, cứ cho là người đó tương thích tiềm ẩn với nguyên tố hoả, sẽ có lượng mana chứa đựng hiệu quả bùng cháy trong lúc sử dụng. Thuỷ sẽ có một loại hiệu quả trơn tru, linh hoạt. Thổ sẽ có loại hiệu quả vững chắc và mạnh mẽ. Cuối cùng, Phong sẽ có loại hiệu quả sắc bén.
Thật kỳ lạ. Ở thế giới cũ của tôi, những loại hiệu quả này ở ki không liên quan gì đến các nguyên tố mà liên quan đến cách bạn vận dụng ki của mình. Tạo hình cho ki thành những điểm và góc cạnh sẽ làm nó có “hiệu quả phong”, trong khi truyền mana vào một điểm và làm nổ nó ngay phút cuối sẽ tạo ra “hiệu quả hoả” và vài cái nữa. Chắc chắn là, các học viên sẽ có quyền ưu tiên và tốt hơn ở một mặt so với các mặt khác nhưng tôi nghĩ là điều đấy hơi hiếm có. Chỉ có cách sử dụng đơn giản nhất của ki cho phép cường hoá cơ thể và vũ khí.
Tôi sẽ phải thử với mana trong tương lai. Mắc kẹt với cơ thể con nít 4 tuổi này và lúc nào cũng có người lớn ngờ hoặc giám sát làm việc tập luyện trở nên khó hơn nhiều lần.
Tôi đọc mãi cho đến lúc bất thình lình nghe thấy tiếng cô Helen.
“LŨ CƯỚP! CHUẨN BỊ CHIẾN ĐẤU!” Cô ấy la lên, nối tiếp đó là một loạt các tiếng bước chân bước đến từ phía bên trái và sau lưng chúng tôi.
“Hãy khuất phục, hỡi năng lượng gió hãy làm theo lời ta. Ta yêu cầu và kêu gọi ngươi đến bảo vệ. Tường gió!” Bỗng dưng tôi cảm thấy một luồng gió tạo thành một cái lốc xoáy xung quanh mẹ, Angela và tôi. Rồi nó biến thành một quả cầu bao bọc chúng tôi.
Angela đang cầm trên tay đũa phép và đang tập trung giữ lớp tường chắn hoạt động trong khi lũ cướp đánh vào tường chắn, và chúng bị hất đi hướng khác.
Mẹ ôm tôi vào lòng, cố che chở tôi bằng cơ thể trước bất kỳ thứ gì có thể xuyên qua. Lớp tường chắn có vẻ khá là vững chắc nhờ vào cô Angela.
Vài phút sau, tấm bạt che cỗ xe ngựa bị xé thành từng mảnh vụn và tôi đã có thể nhìn rõ hơn mọi chuyện đang xảy ra bên ngoài.
Chúng tôi đang bị bao vây.