Chương 5: -

Một tiếng loảng xoảng làm vỡ bầu không khí yên lặng khi mẹ làm rơi nĩa xuống dĩa.

“Cái gì cơ? Reynolds! Arthur còn chưa được bốn tuổi! Không! Bên cạnh đó, anh bảo rằng nếu con chúng ta là cường hoá sư, anh sẽ dạy thằng bé được mà!” Mẹ nói trong tuyệt vọng thấy rõ.

“Anh, cũng như em, không hề mong đợi thằng bé sẽ là một thần đồng trong việc vận chuyển mana như thế này. Đã có ai từng nghe đến chuyện thức tỉnh lúc ba tuổi chưa?” Cha trả lời khá là bình tĩnh.

“Nhưng điều đó có nghĩa thằng bé phải rời nhà! Nó mới bốn tuổi thôi, Reynolds! Chúng ta không thể gửi con trai ra khỏi nhà khi nó còn nhỏ thế được!”

“Em không hiểu rồi. Khi anh kiểm tra cơ thể con trai trong lúc nó ngồi thiền, anh cảm thấy mọi chuyện đều là tự nhiên với nó. Alice em yêu, anh đang trì trệ sự phát triển của nó khi dạy nó những điều mà nó có thể làm thậm chí là trong lúc ngủ đấy.”

Và thế là họ cãi nhau.

Họ cứ thế suốt, hầu như chỉ lặp lại những ý trọng điểm; mẹ nói rằng tôi còn quá trẻ, cha nói rằng họ cần phải để tôi phát triển được tiềm năng blah blah.

Trong khi đó, tôi ngồi nghịch thức ăn, những trận pháo đậu đến từ Pháo Đài Mẹ trong khi những lát cà rốt từ phía Quốc gia cha tuyệt vọng cố thủ tại vùng đất của mình.

Cuối cùng, cha mẹ tôi bình tĩnh lại và cha hỏi tôi,

“Art, chuyện này là về con nên con cũng nên có tiếng nói. Con có muốn đến một thành phố lớn và có một giáo viên không?”

Tuyệt vời…

Tôi vỗ tay ủng hộ những cố gắng làm cho chuyện này công bằng nhưng mà mẹ có ý thức được rằng mẹ đang cố bắt một đứa trẻ 4 tuổi đưa ra quyết định sẽ làm thay đổi cả cuộc đời nó chứ?

Cố gắng kết thúc cuộc tranh luận này, tôi nói, “Con có thể ít nhất là gặp họ trước để xem con có cần hay không được không ạ?”

Im lặng

Tôi vừa dẫm lên bãi mìn à? Đáng ra tôi không nên nói quá chính xác và chuẩn mực tại độ tuổi này nhỉ? Hay họ tức giận vì tôi không chọn theo ý kiến của bất cứ ai?

Không có đủ tự tin để làm mặt lạnh, tôi nhìn xuống và đợi câu trả lời của họ.

Tạ ơn trời, những gì tôi sợ không phải là những gì họ nghĩ. Cuối cùng mẹ cũng nói, một cách nhỏ nhẹ, “Chúng ta sẽ kiểm tra lõi và kênh mana của con trước. Chúng ta sẽ biết phải làm gì sau đó.”

Trong khi cha gật đầu đồng tình, chúng tôi bắt đầu chuẩn bị cho ngày tiếp theo. Khi tôi nói những gì tôi làm tối qua, tôi c-h-o l-à nơi chúng tôi chuẩn bị đến là một thành phố hoặc thị trấn lân cận cách nơi đây một ngày đường để tôi có thể được kiểm tra bởi một pháp sư có chứng chỉ, nhưng tôi đã sai.

Chúng tôi đang chuẩn bị hành trang cho một chuyến đi dài ba tuần. Một chuyến đi trên một chiếc xe kéo bởi một cặp ngựa đi ngang qua cái Dãy Núi chết tiệt đến một thành phố tên là Xyrus.

Một quyển sách tôi từng đọc bỗng hiện lên trong đầu tôi. Tôi hồi tưởng bản thân đọc về một thành phố bay xây dựng bởi một tổ chức của những pháp sư ưu tú với mục đích tạo ra một Học Viện Ma Thuật uy tín hàng đầu. Thành phố này được xây dựng xung quanh học viện, cả thành phố và học viện được đặt tên theo người đứng đầu tổ chức, Xyrus.

Làm sao có thể giữ cho một mảnh đất, dài hàng trăm cây số, lơ lửng? Từ tính à? Vậy vùng đất phía dưới thành phố sẽ bị ảnh hưởng. Liệu thành phố có sở hữu mảnh đất bên dưới không nhỉ?

Dù sao thì!

Cuộc hành trình này sẽ dài đây. Những lúc như thế này tôi ước sao những trang thiết bị vận chuyển hiện đại tồn tại. Để có thể đến được thành phố, chúng tôi sẽ phải đến một trong những cánh cổng tức thời tại Dãy Núi, nếu không thì, sẽ mất hàng tháng để di chuyển qua các thị trấn để đến cánh cổng bên dưới thành phố lơ lửng kế bên biên giới của Vương quốc của Sapin và Darv.

Một lý do vì sao cha muốn chúng tôi đi là bởi vì những thành viên nhóm cũ của cha đang ở đây và cũng đang có ý định đến thành phố Xyrus. Đi bây giờ, với họ, tức là chúng tôi có ba cường hoá sư và hai pháp sư đi cùng với mẹ tôi là một pháp sư Trị liệu hiếm có và cha tôi, một cường hoá sư cấp B. Mặc dù trong khu vực núi không có quái mana, vẫn có một vài mối nguy hại từ các toán cướp và động vật hoang dã.

Trong khi mẹ và cha đóng gói những thứ cần thiết, tôi thu dọn cây kiếm gỗ của tôi và hai quyển sách (Bách khoa toàn thư về Dicathen và Nền tảng vận chuyển mana) cho chuyến đi.

Tới giữa sáng, chúng tôi đã sẵn sàng lên đường.

Kéo chặt ba lô, với những quyển sách của tôi và thức ăn vặt, vào lưng và đính chặt cây kiếm gỗ lên hông, tôi nắm tay mẹ và theo cha mẹ đến gặp nhóm cũ của họ.

Mặc dù đã được nghe kể về họ rất nhiều lần từ cha, tôi chưa từng đến nhà trong lúc họ giúp kiến thiết lại nhà nên đây đích thực là lần đầu tôi gặp họ.

Những thứ tôi nghe được từ cha về nhóm Twin Horns gồm có:

Helen Shard: Cường hoá sư nữ chuyên về bắn cung ma thuật.

Adam Krensh: Cường hoá sư nam với vũ khí chính là thương.

Jasmine Flamesworth: Nữ ma pháp sư thiên về tốc độ với dao găm kép.

Angela Rose: Nữ ma pháp sư thiên về phong hệ ma pháp.

Durden Walker: Nam ma pháp sư thiên về thổ hệ ma pháp.

Chúng tôi đến hang động mà họ đang ở tại Ashber và nhìn thấy họ đứng ở đằng trước, gần những cái chuồng ngựa.

Cha tôi, ôm chầm lấy họ, nói rằng, “Các cậu, đến và gặp con trai tớ nào, đây là Arthur! Lại đây Art, giới thiệu bản thân đi con.”

Gập nhẹ người, tôi nhìn họ, bắt đầu giới thiệu bản thân.

“Xin chào mọi người. Cha cháu đã kể cháu nghe rất nhiều điều tuyệt vời về những thành viên của nhóm Twin Horns. Rất cảm ơn mọi người vì đã cùng nhà cháu đi đến Xyrus. Sự an toàn của chúng cháu xin phó thác cho mọi người ạ.”

“HAHAHA, gì đây chứ? Lễ phép như thế này! Cậu có chắc thằng nhóc là con cậu không đấy, Rey?”

Người vừa trả lời là người dùng thương, Adam. Nhìn chú ấy kỹ hơn thì, trông như dạng năng động, hoạt ngôn. Với ngoại hình khá tốt, với mái tóc đỏ sáng được cột bừa đằng sau, trông như ngọn lửa, và một vài sợi tóc mái rũ xuống từ cột tóc, chú ấy gợi tôi nhớ về một vài dạng kẻ lang thang. Ánh mắt chú ấy sáng và trông như lúc nào cũng cười. Điều đầu tiên tôi chú ý là vết sẹo giữa mũi chú ấy, kéo dài đến hai má.

Tôi cảm thấy bản thân để ý quá mức.

“Awww… Thằng bé thật là tuyệt nhỉ? Cậu nên mừng rằng thằng bé trông không giống cậu đấy Reynolds”

Cô ấy tách ánh nhìn tôi ra khỏi thứ như một cái bẫy vừa ch ánh nhìn của tôi ra khỏi thứ giống như một cái bẫy bọt chết chóc trước khi làm tôi nghẹt thở bởi cặp bưởi to bự kia, tôi nhìn người phụ nữ vừa cố ám sát tôi. Chúa ơi cô ấy đẹp thật. Ý tôi là, mặc dù không đẹp bằng mẹ, cô ấy toả ra loại ảnh hưởng như một “công chúa hoàng gia” với mái tóc dài vàng óng xoăn lại tại đuôi tóc và đôi mắt xanh lục rạng rỡ to tròn.

Ngay khi đôi bàn tay tôi đang chuẩn bị thõng xuống và mặt tôi sắp chạm vào cái đồi núi trập trùng kia, một bàn tay mạnh mẽ bế thốc tôi lên và lôi ra khỏi người phụ nữ xinh đẹp kia.

“Angela, cậu làm thằng nhóc đau đấy.”

Và thế là tôi bị treo lên, như một con mèo bị mẹ quắp cổ, không thể di chuyển.

Tôi nhìn vào người to lớn.

Chú ấy chắc chắn phải cao hơn hai mét và đeo một cây gậy đằng sau lưng, chú đặt tôi xuống đất và nhẹ nhàng chỉnh lại trang phục cho tôi.

Một người khổng lồ lịch lãm!

Chú ấy có thể cõng tôi trên đường đi không nhỉ? Tôi nhìn chú ấy, mắt mở to và gần như là long lanh. Tôi cảm thấy an toàn trong vòng tay chú ấy.

Chú ấy có đôi mắt xếch vừa hẹp vừa dài, làm cho khuôn mặt trông khá là ngây thơ, nếu so sánh với thân hình đồ sộ đó. Mái tóc đen rối trên đầu làm cho chú ấy trông y như một chú chó lông xù.

Phủi bụi trên quần áo, tôi quay lại nhìn người phụ nữ có vẻ trẻ nhất ở đây. Tóc đen dài, một nửa cột bằng dây ruy băng và cô ấy có đôi mắt màu đỏ, nửa mở và đôi môi mỏng làm cô ấy trông rất là cộc cằn.

“mhm” cô ấy gật đầu nhẹ và quay đi.

Ah…một người phụ nữ ít nói. Quyến rũ làm sao.

Vừa nhìn cô ấy đi đến chuồng ngựa, tôi bỗng thấy hai con dao găm treo ở phần lưng dưới gần đùi của cô ấy.

Thành viên cuối cùng của Twin Horns là Helen Shard. Cô ấy vỗ nhẹ đầu tôi và cười hiền từ nhìn tôi. Nếu cần một từ để miêu tả cô Helen thì đó sẽ là sắc bén. Mắt sắc, mũi nhỏ, sắc, môi đỏ và mỏng, và ngực lép, gần như giống hệt con trai với đôi vài dài và tóc cột đằng sau lưng. Tôi không cách nào dứt ra khỏi sức hút của cô ấy. Bên trong cô ấy như toả ra một loại khí thế “chúng ta có thể làm mọi thứ chừng nào chúng ta có niềm tin” làm cho cô ấy như toả sáng. Quần áo màu da nhẹ nhàng ôm lấy cơ t… ý tôi là n.g.ự.c, và cây cung với tên của cô ấy đeo ở sau lưng, tôi cứ có cảm giác trông cô ấy như một elf(yêu tinh), nhưng ngay lập tức vứt bỏ suy nghĩ đó khi nhìn thấy đôi tai tròn trịa của cô ấy.

Tôi nhảy lên xe ngựa đằng sau bằng cách dùng ít mana củng cố lại đôi chân. Gần đây, tôi khá tốt trong việc dùng mana củng cố lại cơ thể. Mặc dù vẫn chưa có cơ hội kiểm tra xem tôi thực sự có thể làm những gì, phòng trường hợp tôi lỡ quá tay và làm cha mẹ thót tim, càng ngày việc vận chuyển mana từ lõi ra các kênh mana càng trở nên tự nhiên.

Sau khi nhóm chúng tôi hoàn tất việc vận chuyển nhu yếu phẩm lên hai xe ngựa, chúng tôi buộc hai xe ngựa vào thứ mà tôi nghĩ là những con ngựa. Thì ra, thế giới này có loại quái mana thuần hoá được gọi là Skitter dùng cho việc vận chuyển. Những con linh dương khổng lồ với những mũi nhọn sau lưng và móng vuốt quyền năng được gọi là những con quái vật hạng D dễ sử dụng hơn, và cũng tốn nhiều tiền, hơn là những con ngựa dùng để di chuyển qua những nơi có địa hình núi.

Giờ thì bắt đầu hành trình nào!

Khi màn đêm buông xuống, trông ngọn núi rộng lớn này cứ như là được tăng gấp đôi kích thước. Tôi tự hỏi núi Grand này sẽ to như thế nào khi chúng tôi đi đến chân núi. Thật là hứng thú.

Chúng tôi cắm trại tại nơi có nhiều tảng đá nhỏ. Gần đó có nhiền những nhánh củi khô rơi rụng khắp nơi dùng để nhóm lửa trại.

Điều duy nhất mà tôi ghét về cơ thể này là tôi cần phải ngủ đủ giấc. Tôi hầu như ngủ gần hết lúc di chuyển và vẫn còn hơi buồn ngủ sau khi bị đánh thức một vài giờ trước đây.

Sau khi dựng một số lều xung quanh ngọn lửa, cha và mẹ bắt đầu nói chuyện với nhóm Twin Horns về những chuyện quá khứ trong lưc cô Helen ngồi xuống bên cạnh tôi và lơ đãng nói, “Cô nghe cha con nói rằng con là thiên tài nhỉ… Con thực sự đã thức tỉnh à?”

Không biết phải trả lời như thế nào, tôi chỉ nói sự thật. “Vâng ạ.”

Cô ấy bắt đầu hỏi tôi cảm thấy như thế nào sau khi thức tỉnh và rằng lõi mana của tôi màu gì. Đến lúc này, một vài đôi tai tò mò đã bắt đầu nghe ngóng khi chú Adam nói, “Nè Reynolds, tớ thử thằng bé chút được không?”

Cả cha và mẹ có vẻ hơi khựng lại ban đầu, nhưng sau đó họ tin tưởng bạn của mình, cha chỉ nói “Được rồi, nhưng cẩn thận đấy. Tớ vẫn chưa có cơ hội dạy nó đàng hoàng. Chúng tớ chỉ mới làm vài bước rèn sức nhẹ nhàng và tập luyện một ít mana.”

Adam đứng dậy khỏi cái ghế gỗ tạm bợ của mình và nhìn xung quanh cho đến khi tìm thấy một cái cành cây nhỏ mà chú ta cảm thấy thoả mãn.

“Lại đây nào nhóc. Haha, để xem chú mày như thế nào nào!”