Chương 1: Chương 1

“Bị cáo Trần Khánh, tội Giết người được thành lập, nhưng trong quá trình điều tra, bị cáo đã có sự ăn năn và thành khẩn. Chính vì vậy, tòa tuyên án 20 năm tù.”

Đó là một ngày tháng 6 đầy nắng, tại tòa án nhân dân quận, vụ án con trai chủ tịch tập đoàn G bị người khác sát hại, hôm nay được hạ màn. Bị cáo Trần Khánh, hung thủ trong vụ án này là được tòa tuyên án 20 năm tù, đó là cách anh phải trả cho tội ác của mình gây ra.

Tuy bản án đã được đưa ra, nhưng ông Tân – chủ tịch tập đoàn G không đồng tình với bản án mà tòa đưa ra chỉ kẻ giết con trai ông ta thành khẩn. Suốt quãng đường từ nơi xét xử ra xe thùng để đưa về nơi giam cầm, ông Tân không ngừng chửi rủa, hô hào cùng với người nhà của mình bằng những ngôn từ xúc phạm và miệt thị cả hai người mà Trần Khánh yêu thương những họ đã không còn trên đời – bố mẹ anh.

Nhưng với một chàng trai trẻ năm nay chỉ mới 20 tuổi như Trần Khánh thì bản án ấy đã khiến cho thanh xuân của một chàng trai sẽ chôn vùi trong 4 bức tường của nhà giam cô đơn và lạnh lẽo.

Sáng nay, bước vào bên trong chiếc thùng của chiếc xe tù, người mà Trần Khánh muốn nhìn thấy nhất bây giờ chính 4 đứa em của mình. Nhưng chúng không xuất hiện, mặc cho anh đã nhìn khắp mọi nơi bằng ánh mắt chờ đợi.

Gia đình Trần Khánh là một gia đình đặc biệt. Bố anh mất sớm sau khi mẹ anh vừa hạ sinh anh chưa được bao lâu. Không lâu sau, mẹ của anh tái hôn cùng với một người đàn ông khác gần nhà. Người đàn ông này cũng mất vợ từ sớm, và ông ta cũng dẫn theo hai người con riêng của mình, một gái một trai và cùng mẹ Trần Khánh tạo ra một gia đình cho riêng mình.

Phạm Chi và Phạm Toàn là hai đứa con cùng người vợ trước của bố dượng. Chi và Toàn thì đang theo học tiểu học, cách Khánh lần lượt 3 tuổi và 5 tuổi. Phạm Chi là một cô bé cứng đầu nhưng đầy bản lĩnh, sau khi mẹ mất, chính của bé đã vực dậy tinh thần cho bố của mình.

Còn Phạm Toàn là một cậu bé tinh nghịch nhưng sống nội tâm, không thích người khác xen vào cuộc sống của mình và chẳng thích thể hiện bất cứ cảm xúc gì của mình ra bên ngoài ngay cả khi đối diện với cái chết của mẹ mình.

Bố dượng và mẹ Trần Khánh cùng nhau tạo ra một gia đình nhỏ và kết tinh cho tình yêu muộn màng đó là hai sinh linh bé nhỏ. Phạm Thắng và Phạm Linh, hai người con chung của cả hai.

Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, cái ngày Phạm Linh hạ sinh cũng là ngày bố dượng của Trần Khánh qua đời khi đang trên đường vào bệnh viện sau khi bệnh viện báo rằng vợ ông đã hạ sinh một cô công chúa.

Sức khỏe yếu và phải nhận tin động trời ấy, mẹ của Trần Khánh cũng đã qua đời một tháng ngay sau đó, để lại đứa con gái bé nhỏ vừa chào đời cùng anh em Trần Khánh. Khi ấy chàng trai Phạm Khánh vừa tròn 15 tuổi.

Ngày hôm nay, cái ngày mà anh sẽ tạm biệt cuộc sống xô bồ ngoài này 20 năm, anh không thể nhìn thấy những đứa em của mình, những đứa em mà anh đã chăm sóc gần một năm nay một lần nữa.

15 năm sau.

“Phạm nhân Trần Khánh, anh được ân xá vì cải tạo. Mong rằng sau khi ra tù, anh sẽ trở thành người có ích cho xã hội.”

Hôm nay là một ngày đặc biệt, ngày mà anh được ân xá, trở về cuộc sống thường ngày sớm trước 5 năm. 15 năm qua, nhờ cải tạo tốt mà anh được quản giáo chú ý và nhờ vào vài món nghề nấu ăn được mẹ truyền lại nên anh được sắp xếp làm việc tại bếp ăn của nhà tù.

Trở về buồng của mình với nụ cười rạng rỡ, Trần Khánh nhận ngay một xô nước lạnh ngắt đến từ những thành viên khác trong nhà giam. Sau đó anh được tất cả những người trong buồng giam tiến tới và mỗi người một cái đập tay lên lưng của anh.

“Đây là quà tạm biệt của tụi tao dành cho mày, nhớ ra tù sống cho tốt đó nha thằng nhóc.”

“Dạ, em cảm ơn mấy anh suốt thời gian qua đã bảo bọc em. Em sẽ làm người tốt sau khi ra tù.”

Ở một góc phòng, một người đàn ông tầm 40-50 tuổi từ từ bước đến, vỗ lên vai Trần Khánh cùng cái nhìn ấm áp. Người đó là anh Đẩu, người được Trần Khánh xem là người anh thân thiết nhất khi ở tù và cũng là người bảo vệ anh trước những thứ cám dỗ bên trong tù.

“Nè, tao đã báo thằng em tao ngoài đó. Nó có cái nhà hàng, mày ra tìm đến nó, bảo rằng là em anh Đẩu là nó tự khắc sắp xếp công việc cho mày.”

Trần Khánh lau người, mặc bộ quần áo lên người rồi cúi đầu chào những người anh em suốt 15 năm qua của mình rồi rời đi. Bước ra khỏi cánh cửa nhà giam, Trần Khánh như đã gỡ được sức nặng đã đè nén anh nhiều năm qua.

Men theo con đường quen thuộc năm xưa dẫn về nhà với tâm trạng hồi hộp và mừng rỡ vì sắp được gặp những người em của mình sau bao nhiêu năm dài xa cách. Vừa đi, anh vừa nhẩm trong miệng tên tuổi, sở thích và những kỉ niệm của anh cùng với mấy đứa em của mình.

Xa xa, căn nhà năm xưa hiện ra trước mắt. Căn nhà vẫn vậy, vẫn là một căn nhà 3 tầng khang trang nhưng đã được “mặc” cho một tấm áo mới và xung quanh cũng đã thay đổi rất nhiều thứ sau từng ấy năm.

“Nhà họ Phạm.”

Tấm bảng ở trước ghi dòng chữ “nhà họ Phạm” cũng đủ cho Trần Khánh được biết rằng, anh tìm không sai căn nhà năm xưa và các em của anh bây giờ vẫn còn đang sống tại đây sau từng ấy năm dài đằng đẵng.

“Kinh coong.”

Trần Khánh bấm chuông, chỉnh trang lại trang phục của mình một cách cẩn thận rồi chờ đợi người bên trong mở cửa cho mình. Nhưng bấm đến hồi chuông thứ hai thì cánh cửa vẫn không có động tĩnh gì.

Trần Khánh tính bỏ đi vì nghĩ rằng có thể bây giờ không có ai ở nhà cả. Nhưng vừa quay đi thì tiếng mở cửa khiến anh chú ý. Từ bên trong nhà, một cô gái trạc từng 15 tuổi bước ra với bộ đồ học sinh vẫn còn mặc trên người.

“Xin hỏi là anh tìm ai vậy ạ? Anh chị của em không ai ở nhà cả.”

Và tới đây, cảm xúc trong lòng anh bỗng dưng dâng trào, vì trước mắt anh bây giờ chính là Phạm Linh, đứa em gái nhỏ bé của mình. Không hỏi tên cũng biết được vì cô bé ấy thừa hưởng nét đẹp của mẹ mình, giống mẹ đến mức bất ngờ. Điều đó khiến cho những giọt nước mắt trên gương mặt gầy gò của Trần Khánh đã bắt đầu rơi.

“Dạ, anh là ai vậy ạ? Anh đến đây tìm ai ạ?” – cô bé lễ phép.

“À, anh quên mất, anh chị của em có đang ở nhà không? Em ở nhà một mình à.”

Trần Khánh lau vội hai hàng nước mắt rồi từ từ hỏi Linh, giọng anh ấp úng lắm, anh không biết phải nói cho con bé biết mình chính là anh trai của con bé, người đã xa con bé 15 năm qua.

Nhưng.

“Linh, mau nhanh đi vào trong nhà, đóng cửa lại.”

Từ đầu ngõ, tiếng hét lớn của một người phụ nữ ngoài 30 gân cổ lên và hét lớn về phía này khiến cho Trần Khánh có chút giật mình còn Phạm Linh thì nhanh chóng đóng cửa lại ngay lập tức mà không dám hó hé tiếng nào.

Cô gái ấy từ từ đi tới, một tay cầm cái giỏ đi chợ với đồ đạc lỉnh kỉnh, một tay cô gái ấy xách chiếc nồi cơm điện vừa mua về. Nhưng vừa thấy Trần Khánh, chẳng nói chẳng rằng, cô gái ấy liên tỏ ra khó chịu nhưng đi qua một cách lạnh lùng mà không thèm nhìn về phía Trần Khánh lấy một cái dù chỉ là nửa con mắt.

“Phạm Chi, là em đó sao? Để anh xách vào nhà giúp em.”

Cô gái ấy là “cô em gái” của Trần Khánh – Phạm Chi nhưng trong mắt của Chi chỉ có sự xa lạ với Khánh và cả sự tức giận, hận thù, tất cả đều dồn vào bên trong đôi mắt nhỏ bé của Phạm Chi. Nhưng điều mà Khánh không ngờ rằng, Chi hất tay Khánh ra và nhìn vào mặt anh với thái độ tức giận, có chút hỗn xược.

“Anh là ai? Anh có tin tôi sẽ báo công an bắt một kẻ giết người như anh lại hay không? Tôi không quen anh, cả những đứa em tôi cũng vậy, anh mau rời khỏi đây đi.”

Nói xong, Chi bước vào nhà một cách nhanh chóng và không ngoảnh đầu lại. Nhưng những lời nói ấy của cô, đặc biệt là “kẻ giết người” khiến cho Khánh như chết đứng và tay chân anh bắt đầu run rẩy, đến nỗi chân anh cũng đứng không vững nữa.

Linh đứng phía sau cửa, nghe được những điều mà chị mình dành cho người đàn ông kia, nhìn thấy cảnh anh ta gục ngã xuống thềm nhà của mình liền chạy ra đỡ người đàn ông ấy dậy rồi từ từ nói vào tai hắn.

“Chị em hung dữ có tiếng ở khu này, anh đừng để ý nha. Anh mau đi đi, không là chị em sẽ lấy nước tạt anh như những người ăn xin khác đó.”

Nói xong, cô bé phủi phủi vết bụi trên áo của Khánh rồi dúi vào tay anh tờ tiền 200 nghìn mới cứng cùng với lời dặn dò hãy sử dụng số tiền này kĩ càng rồi chào tạm biệt trước khi bước vào trong nhà.

Trần Khánh đứng đấy một hồi lâu, cầm chặt tờ 200 nghìn trong tay mà lòng anh buồn vui lẫn lộn. Đúng ra anh phải vui mới đúng chứ, nhưng tại sao lòng anh lại buồn như vậy. Vừa bước đi, những suy nghĩ cứ liên tục xuất hiện trong đầu anh. Anh cứ thế đi mãi đi mãi, đi một cách vô định như cuộc đời của anh vậy.