“Sao vậy?”
Hứa Chí Siêu nhận ra bộ dáng khác thường của bọn họ. Cuối cùng Lưu Tử là người mở miệng trước: “Đội trưởng Tôn ba năm trước … trong một nhiệm vụ … đã hi sinh!”
Tin tức này khiến Hứa Chí Siêu sững người: “Hi … Hi sinh???”
“Vâng!”
Nhắc đến Đội trưởng Tôn, bầu không khí bữa tiệc thay đổi hẳn. Một lúc lâu sau, bầu khí mới trở lại như bình thường.
“Hứa Luật làm ngành nào vậy?”
Ngồi bên cạnh Hứa Luật là một nữ cảnh viên tên Lâm Mai, độ chừng ba mươi tuổi, mặc trang phục khá nghiêm túc, xem ra cô ta là một người dày dạn kinh nghiệm.
“Pháp y!”
Lâm Mai ngẩn người: “Không nhìn ra được nhé!”, nếu chỉ xét bề ngoài, không thể nào tưởng tượng được Hứa Luật lại là pháp y: “Còn vị kia …”
“Bạn trai!”
“Cũng làm pháp y luôn ư?”, Lâm Mai nhìn người đàn ông từ lúc đi vào đến giờ vẫn không mở miệng nói câu nào, Đường Tố.
“Không phải, anh ấy … Là giáo sư!”, còn giáo sư gì thì Hứa Luật không nói rõ. Nói tỉ mỉ quá người khác còn tưởng cô khoe khoang … cũng không phải chuyện tốt.
“Trẻ như vậy đã là giáo sư …”, Lâm Mai nhìn chằm chằm Đường Tố một lúc: “Người ta nói ‘Anh hùng xuất thiếu niên’ quả không sai. Nhìn hai người tôi không thể nào không thừa nhận mình đã già rồi.”
Hứa Luật khẽ nở nụ cười, nói câu lễ phép nhưng cũng có chút khoảng cách: “Chị Mai thật biết nói đùa!”
“‘Hổ phụ sinh hổ tử’. Anh Hứa là một cảnh sát lợi hại, Tiểu Hứa chắc chắn cũng là một pháp y tài năng!”, Tiểu Triệu gia nhập đề tài của hai cô gái.
“Lợi hại đến đâu cũng không đến phần của anh …. Bạn trai của người ta là giáo sư đó.”, Lâm Mai trêu ghẹo: “Tôi chẳng qua cảm thấy Tiểu Hứa thật sự lợi hại, rất đáng gờm. Ngay cả đàn ông chưa chắc dám theo nghề này … Dù sao cả ngày đều đối mặt với người chết, thật sự rất đáng sợ.”
Hứa Luật lắc đầu một cái: “Người chết kỳ thực không đáng sợ. Trước đây giảng viên hướng dẫn của chúng tôi có nói. Thật ra trên thế giới này đáng sợ nhất chính là người sống.”
Tiểu Triệu và Lâm Mai không ngờ cô lại trả lời như vậy, hai người bọn họ ngẩn ra.
“Cách nói chuyện của em … Thật rất có lý lẽ”, Lâm Mai nâng tách trà, nhấp một ngụm: “Có điều … chị vẫn thấy người chết là đáng sợ. Ha ha ha!”, cuối cùng còn tự ghẹo mình: “Quả nhiên không phải ai cũng có thể làm pháp y, tôi là một trong số đó!”
Tiểu Triệu cũng cười ha hả: “Không hổ danh từ thành phố lớn đến. Lời nói sâu sắc hơn người ở mấy địa phương bé tẹo của chúng ta nhiều!”
Lâm Mai chuyển câu chuyện sang Đường Tố: “Bạn trai em … có vẻ khá trầm tính.”
Trầm tính chỉ là cách nói văn vẻ. Nói thẳng ra, anh quá lạnh lùng, không dễ dàng tiếp cận. Tiểu Triệu cầm chai rượu, rót một ly hướng về phía Đường Tố nâng cốc: “Tôi khâm phục nhất là những người ham đọc sách, giáo sư Đường! Mời anh một chén!”
Đường Tố không nâng ly, lành lạnh đáp: “Dị ứng với cồn!”
Hứa Luật bên cạnh giải thích: “Anh Tiểu Triệu đừng làm khó dễ anh ấy. Bác sĩ nói anh ấy không thể uống rượu!” Khụ, khụ! Uống nhiều là tính xấu lại lòi ra.
Ánh mắt Đường Tố đột nhiên lóe sáng, liếc cô một cái. Ánh mắt này của anh cô có hơi khó hiểu. Tuy nhiên cô nghĩ câu nói vừa rồi của cô là giúp anh giải vây, cô không làm sai!
Bên kia, Hứa Chí Siêu cũng mở miệng phụ họa, Tiểu Triệu thấy thế nên thôi, đành quay sang Hứa Chí Siêu mời rượu.
Qua ba tuần rượu, Hứa Chí Siêu mới đề cập đến vụ án mất tích: “Đứa bé đó mấy cậu còn lưu ý không?”
Lưu Tử rót đầy ly: “Anh Hứa, em biết ngay anh sẽ hỏi chuyện này. Nếu anh không hỏi em mới thấy kỳ lạ đó! Nhớ trước đây anh Hứa lần nào gọi cho bọn em cũng hỏi tiến triển của vụ án …”, ông ta lại nhấp một ngụm rượu, “Thật ra những năm gần đây ko chỉ lãnh đạo trong đồn cảnh sát, mà ngay cả bên Sở cảnh sát cũng điện thoại đến … Bọn em vẫn luôn lưu tâm … chỉ là …”, ông ta lắc đầu một cái: “Chỗ này anh cũng biết mà, hàng năm có biết bao người ra khỏi trấn, bọn em dù có lòng cũng không đủ lực.”
Hứa Chí Siêu lặng lẽ nói: “Tôi nghe nói có một cậu bé quay về.”
“Anh nói bên nhà Vương Thành Hùng à!”, Lưu Tử nhen điếu thuốc: “Việc này bọn em đều biết. Ngày chúng em qua gặp nó … Quá thảm khốc …”, Lưu Tử khó chịu gạt mạnh tàn thuốc: “Những ngày qua trong đầu em luôn suy nghĩ … Nếu đám trẻ mất tích đó đều biến thành như vậy thì sẽ sao đây.”
Hứa Chí Siêu vỗ vỗ bờ vai ông ta: “Lưu Tử! Nếu cậu tin tôi, hãy để tôi giúp một tay.”
Lưu Tử nghe ông nói như thế thì vỗ tay lên bàn một cái: “Anh Hứa! Nếu anh đến giúp bọn em thì tốt quá rồi! Chỉ là em thật sự lo lắng một chuyện, không biết mở lời thế nào.” Rồi ông ta thở phào một cái: “Em có một chuyện muốn nói thẳng cho anh biết.” Việc Lưu Tử muốn nói với Hứa Chí Siêu đó là lúc trước đi cảnh cáo Trương Ngọc Thuận: “Việc này là do một cảnh viên nhỏ tuổi lén lút đi làm. Sau khi Đội trưởng Tôn phát hiện thì tên nhóc đó cũng bị xử phạt. Em cứ canh cánh trong lòng, sợ anh Hứa biết chuyện này trong lòng lại thấy khó chịu …”
Nghe Lưu Tử kể đầu đuôi câu chuyện, Hứa Chí Siêu khi trước còn có vài phần để ý thì đã biến mất không còn mây khói.
Bữa tiệc kéo dài đến gần chín giờ mới tan, ra khỏi nhà hàng, nhóm người Lưu Tử ai nấy cũng nồng nặc mùi rượu. Hứa Chí Siêu đỡ hơn một chút nhưng uống không ít, tỉnh táo nhất chỉ còn Hứa Luật và Đường Tố.
Trên đường về khách sạn, Hứa Chí Siêu cứ lẩm bẩm một mình … khi nằm trên giường, ông đột nhiên nắm chặt tay Đường Tố: “Tiểu … Tiểu Đường! Lần này có cháu … có cháu ở đây … Cháu nhất định phải cứu … cứu những đứa trẻ ấy …”
“Được rồi! Ba … ba nghỉ ngơi một chút đi!”, Hứa Luật phải cố gắng lắm mới dàn xếp cho ông ngủ yên, sau đó cô cùng Đường Tố về phòng bên cạnh.
Cô có thể nhìn ra ba mình rất quan tâm vụ án này, nếu như không giải quyết sẽ còn mãi trong lòng ông không tiêu tan.
Cô tựa đầu vào vai Đường Tố thì thầm: “Những đứa trẻ kia quá đáng thương.” Cô muốn tìm những đứa trẻ ấy về.
Nếu đơn thuần chỉ là nhóm bắt cóc trẻ em, mấy đứa nhỏ bị mất tích còn có cơ hội được những người cha người mẹ thiện lương nhận nuôi, được đối xử tử tế …. Nhưng nếu bị bắt đi làm kiếp ăn xin … vậy thì …
Hứa Luật: “Mấy tên bắt cóc trẻ em, lại còn khiến chúng tàn phế để đi ăn xin …. Quả thật không phải là người mà!”
Đường Tố cảm nhận được tâm trạng của cô: “Ngày mai chúng ta đi tìm hiểu tình hình.”
Trong lòng anh rất rõ ràng, anh am hiểu nhất là những vụ án giết người liên hoàn. Thông qua hành vi của từng vụ án để phác họa ra chân dung tội phạm. Còn hành vi lừa bán trẻ em và phụ nữ, đây là một loại hành vi phạm tội đặc biệt. Bọn chúng phải có một tổ chức với quy mô lớn bởi một người độc lập nếu tự đi bắt cóc, buôn người, lừa bán thì khó thành công.
Thông thường mà nói, ‘Buôn bán phụ nữ trẻ em’ là một mạng lưới tập đoàn hoàn chỉnh, có người phụ trách lừa đảo, có người phụ trách bán, có người giữ nhiệm vụ trung gian giới thiệu … mỗi một người làm đúng chức trách của mình, độc lập làm việc; nếu một khâu xảy ra vấn đề, những phân đoạn còn lại ngay lập tức thực hiện biện pháp ứng phó. Chính điều này đã khiến cho công tác điều tra liên tục gặp rắc rối.
Lúc bắt được bọn bắt cóc, tra hỏi bọn chúng chưa chắc biết được mấy đứa trẻ bị bán đi đâu, điều tra bị chặn giữa đường. Hơn nữa, tập đoàn buôn người thường là lưu động, hoạt động trên rất nhiều địa phương. Do đó, nếu muốn cùng một lúc phá âm mưu bắt cóc, buôn người thì cần phải điều tra trên một khoảng cách địa lý rất lớn, mất rất nhiều thời gian và công sức. Bọn tội phạm lại đông, cần rất nhiều cảnh lực , lại còn phải kết hợp ở nhiều khu vực. Vì thế đối với các án loại này khiến cảnh sát luôn ở thế bị động.
Có cảnh sát nói, anh ta tình nguyện đấu với mấy tên vô lại còn hơn đi điều tra án bắt cóc buôn người. Quá mệt mỏi! Không chỉ về thể xác, mà còn cả về mặt tinh thần, bởi vì hàng ngày luôn phải đối mặt với người thân, họ hàng, gánh chịu tất cả sự ủy thác, sự hi vọng và cả sự thất vọng.
Sáng sớm hôm sau, ba người cùng nhau đi đến đồn cảnh sát trấn Long Sơn, bọn người Lưu Tử vẫn chưa đến nên Lâm Mai ra tiếp đón..
“Cháu biết nhất định mọi người sẽ đến đây rất sớm!”, cô ta đi rót trà mời ba người: “Mọi người ăn sáng chưa ạ? Chưa ăn thì cháu cho người đi mua …”
“Không cần!”, Đường Tố cắt ngang lời cô ta: “Tôi cần một phòng làm việc riêng, cô đem hết tất cả những tư liệu có liên quan đến các vụ án qua đó. Nghe cho rõ, là tất cả.”
Lâm Mai ngẩn người, cả nửa ngày vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô ta nhìn về phía Hứa Chí Siêu: “Chú Hứa! Đây là …”
“Tiểu Lâm, cứ y theo cậu ấy mà làm!”, Hứa Chí Siêu lên tiếng.
Lâm Mai tuy rằng còn chút nghi ngờ nhưng không nói gì thêm: “Mọi người chờ cháu ở đây! Cháu đii sắp xếp một chút!”
“Cứ theo như lời tôi nói là được!”, Đường Tố liếc mắt nhìn cô ta: “Không cần lại phải chạy đi xin chỉ thị của Lưu Tử.”
Lâm Mai giật mình, không ngờ ý nghĩ của cô ta bị anh đọc được: “Việc này là do Đội trưởng Lưu phụ trách …”
Đường Tố:”Hiện tại là do tôi phụ trách!”
“Hả .... Sao cơ?”, ánh mắt Lâm Mai mở to như gặp phải người ngoài hành tinh. Không thể giải thích được vì sao người đàn ông đối diện cô ta đây lại tự tin đến vậy; hơn nữa anh ấy chỉ là một giáo sư, quyền hạn gì được phụ trách việc của cảnh sát ???
“Chị Mai trước tiên cứ chuẩn bị phòng riêng cho tụi em đi!”, Hứa Luật lên tiếng: “Đường Tố là chuyên gia tâm lý học tội phạm, có thể hỗ trợ điều tra …”
Vừa nói xong, điện thoại của Lâm Mai vang lên, cô ta nhìn xuống, là Sở trưởng gọi đến, vội vã nhận điện: “Alo! Vâng … Đúng … Dạ đúng … Được! Em biết rồi!”
Cúp điện thoại, ánh mắt cô ta nhìn Đường Tố hoàn toàn thay đổi: “Giáo sư Đường, mời anh theo tôi. Anh cứ giao việc tôi sẽ cho người lập tức xử lý.”
Lâm Mai đưa bọn họ đến một gian phòng, sau đó ra ngoài tìm toàn bộ tư liệu, thái độ trước và sau khác hẳn.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”, Hứa Luật nhỏ giọng hỏi Đường Tố, trực giác báo cho cô biết sự thay đổi này chắc chắn có nội tình.
Đường Tố: “Thủ trưởng của cô ta gọi cho cô ta thông báo phải toàn lực phối hợp với sự sắp xếp của anh.”
“Thủ trưởng của cô ta??? Lưu Tử???”
“Cao hơn một chút.”
“Sở trưởng???”, Hứa Luật trợn mắt nhìn anh: “Làm sao anh biết?”
“Sáng nay trước khi ra ngoài anh đã gọi cho sở trưởng bọn họ, báo cho ông ta biết thân phận của anh.”
“Thân phận gì?”
“Cố vấn đặc biệt của Bộ công an.”
Hứa Luật: “Ông ta không hoài nghi gì sao?”
Đường tố nhướn mi: “Tâm lý học là một loại hiện tượng kỳ diệu, thân phận càng cao càng dễ bị lừa; bởi vì trong lòng những người này đều có một loại tự kỉ ám thị: Bọn họ cho rằng mình ở vị trí cao sẽ không có người nào dám khiêu khích uy quyền của bọn họ. Hơn nữa …”, anh thấp giọng: “Khi anh muốn lừa ai, nhất định sẽ thành công.”
Một tên lừa đảo đầy tự tin như vậy, cũng chỉ có anh mới làm được.
Hứa Luật tuyệt đối tin tưởng năng lực này của anh. Nếu như anh muốn, toàn bộ thế giới này đều thích anh là chuyện đợn giản. Người đàn ông này có thể đem lời giả nói đến mức thật như một chân lý. Do vậy, anh giả điện thoại gọi cho lãnh đạo một trấn nhỏ như Long Sơn thì quá dễ dàng.
Hứa Chí Siêu đứng bên cạnh đã bị chấn động không nói nên lời. Ông thật sự rất muốn tham gia vào vụ án này nhưng không ngờ phải dùng cách này để được vào … Tuy rằng không phải chính ông là người lừa gạt nhưng nhóm cảnh sát bên trấn Long Sơn đã coi như ba người đi chung một chiếc thuyền.
“Đừng để ý đến quá trình, chỉ cần kết quả tốt là được!”, Đường Tố liếc mắt nhìn ông ta, nhàn nhạt lên tiếng: “Đây là cách nhanh nhất.”
Một lúc lâu sau, Lâm Mai mang tư liệu đến.
Từ năm 2007 đến nay có tất cả 26 người mất tích. Đây là số liệu ghi chép của trong hồ sơ cảnh sát.
“Nạn nhân chỉ mất tích trong một vài thôn xóm. Độ tuổi đa dạng, nhỏ nhất là sáu tuổi, lớn nhất là sáu mươi tám tuổi. Trẻ em từ bốn đến mười tuổi có tám cháu, từ mười hai tuổi đến hai mươi hai tuổi có mười lăm người, sáu mươi lăm tuổi trở lên có ba người.”
“Tập đoàn lừa đảo và buôn người rất thích mấy đứa bé, cho dù là bán lại hoặc biến chúng thành xin ăn, bởi càng nhỏ càng dễ khống chế”, Đường Tố nhìn vào vòng tròn số liệu được khoanh trên tập tài liệu: “Ngược lại, bọn trẻ trong giai đoạn thanh thiếu niên là bọn chúng ghét nhất vì tuổi đời này rất khó khống chế.”
Nhưng căn cứ số liệu ghi trên đây, trong những năm nay người bị bắt nhiều nhất lại là nhóm thanh thiếu niên, điều này đi ngược lại suy đoán về bọn tội phạm buôn người.
Tiếp đó Đường Tố lại xem xét thời gian và địa điểm mất tích. Căn cứ vào kết quả cuối cùng cho thấy trong mười lăm thanh thiếu niên bị mất tích thì có mười hai người thuộc cùng một làng, chính là thôn Trương Ngọc Thuận đang sinh sống.
Đây là Vân Thôn, cũng là nơi có số lượng người mất tích nhiều nhất.
Sau khi tiến hành thêm một bước nghiên cứu, lại phát hiện những đứa trẻ mất tích còn lại đều ở những thôn lân cận, và nối những địa điểm này sẽ thành một hình thang.. Các khu vực này không hề hẻo lánh, trái lại là nơi xe cộ tấp nập, xung quanh còn có nhà xưởng, trong đó có vài thanh thiếu niên bị mất tích là lúc tan ca, vừa rời khỏi xưởng.
Những án mất tích này quá lộn xộn, Đường tố phải mất hơn một ngày tiến hành sắp xếp và phân tích.
Sau bữa cơm tối anh đưa ra đề nghị đến Vân Thôn, là khu vực có số người mất tích đông nhất.