Chương 5: Đảo không người

Đôi mắt cô dần dần mở ra , nhận thấy khung cảnh xung quanh chỉ toàn là núi với biển , cô ngồi dậy hoang mang , Trần Tu Kiệt đang nằm cạnh mình chắc có lẽ là do tác dụng thuốc quá mạnh , một hồi sau đó cô mới nhận thức được mình và hắn đã bị đưa đến một hòn đảo không người .

Hai thân thể nằm trên một bãi cát , mà ở đó chỉ có một chiếc điện thoại, vali quần áo và vài vật dụng linh tinh khác như nồi , niu , son chảo , que diên tạo ra lửa... Người có thể bày ra trò chơi độc lạ này không ai ngoài Tạ Kiều Tuyết .

" Này , anh tỉnh dậy cho tôi "

Lệ Na dùng chân đá nhẹ vào thân thể đàn ông đang nằm úp của Trần Tu Kiệt kia , không thương xót , dáng nằm của hắn xấu vô cùng . Hắn đang mê man nhưng bị lực tác động mạnh từ cú đá của cô dù đang ngủ ngon ra sao vẫn phải thức .

" Cô bị điên hả ?" hắn quát

" Trước khi bảo tôi điên thì anh cũng nên mở rõ mắt để xem xét rõ tình hình gì đang diễn ra "

Trần Tu Kiệt vội dụi mắt và nhận thức được, " Chúng ta đang ở đâu đây ?" hắn hỏi cô với một giọng điệu vừa hoang mang vừa tức giận. Cô đứng lên phủi hết cát trên người và bình thản nói

" Có lẽ chúng ta bị giam trên một hòn đảo không người "

" Cái quái gì ?"

" Anh không cần trưng cái bộ mặt khó chịu đó qua cho tôi vì đây là chủ kiến của mẹ anh và tôi cũng là nạn nhân thôi , đây có thể là địa điểm tuần trăng mật lãng mạn mà mẹ nói " cô thở dài . Nhìn dáng vẻ của cô cũng không giống nói dối , hắn cũng dịu giọng xuống một chút .

" Bà ấy thật ngoan cố , bà ấy thừa biết cho dù có nhốt tôi và cô chung một chỗ thì chẳng thể có kết quả gì "

Cô nhìn qua hắn , khuôn mặt hắn có vẻ chán nản còn trong lòng cô có một chút buồn man mác , đương nhiên là cô sẽ chẳng bao giờ bày cái vẻ mặt buồn bã ra hay bất kì cảm xúc tủi thân nào cho hắn biết , Lệ Na hướng về phía biển gió biển thổi hiu hiu , cô hít thật sâu vào rồi thở ra , tự mình cảm nhận bầu không khí trong lành này .

Trần Tu Kiệt lén nhìn sang cô nhìn thấy cô đang hòa mình cùng với thiên nhiên, hình ảnh đó thực sự rất đẹp gió biển thổi mái tóc dài bồng bềnh của cô , hắn đỏ mặt nhưng không muốn để cô thấy , một lúc sau bụng của hai người đều kêu lên thành thứ âm thanh nghe ọt ọt .

" Này , anh không định tìm gì ăn à "

" Không , cô đang nghĩ cái quái quỷ gì vậy ? ở trên cái hòn đảo không người này thì có ai bán gì đâu mà ăn "

" Không có người bán nhưng chúng ta vẫn có thể tự tìm mà "

" Tùy cô thôi , tôi sẽ tuyệt thực đến khi nào bà ấy chịu thả chúng ta ra " , thật sự mà nói thì bụng của Trần Tu Kiệt đang cồn cào nếu không được ăn bây giờ thì khó chịu chết mất , tên thiếu gia nhà giàu ưa sạch sẽ như hắn đã quen với việc nước rót tận tay cơm dưng tận miền , chưa bao giờ bị đói như bây giờ .

Lâm Lệ Na thừa biết hắn đang rất rất đói nhưng tại vì hắn sĩ diện và không biết cách làm ra thức ăn , cô hoàn toàn khác với hắn , từ nhỏ cuộc sống của cô đã rất nghèo khổ cha bài bạc rượu chè còn mẹ thì nhu nhược bị en chồng ăn hiếp còn bị gia đình chồng áp bức sức lao động, cô là đứa con duy nhất và cũng là đứa con bị bỏ bê , phải vừa đi học rồi vừa đi làm để lo cho bản thân năm mười hai tuổi.  Nên những việc như tự tìm thức ăn , tự bảo vệ bản thân, tự nuôi sống mình đã rất quen với cô .

Cô nhìn Trần Tu Kiệt với cái lắc đầu ngán ngẩm, cô tìm xung quanh có một cây nhọn ,cô mừng rỡ và bắt đầu đi xuống bên bờ dọc biển , Trần Tu Kiệt ở trên cạn quan sát cô , nữ nhân này tính làm gì đây ?

" Cô đang làm gì vậy ?" giọng hắn vọng từ xa , cô ở đây cũng vừa đâm trúng một con cá to vui mừng chạy lên

" Đương nhiên là tìm thức ăn rồi , anh đói thì mặc xác anh nhưng tôi phải yêu bản thân mình trước đã " cô cầm CHIẾN TÍCH trên tay ra vẻ châm chọc hắn ,  bị lời nói của cô làm cho khiêu khích, hắn cũng cởi áo và săn ống quần lên . Cơ thể của tên đàn ông chết tiệt này sao mà đẹp quá , cô nhìn những múi cơ cuồn cuộn của hắn mà nuốt nước miếng ực ực.

" Nữ nhân thối , mở to mắt ra mà xem bổn thiếu gia đây bắt cá " hắn cũng bắt chước cô tìm một thanh cây sắc nhọn và xuống biển BẮT CÁ . Nhìn bộ dáng hậu đậu của hắn mà cười chết mất , cô ở trên bờ tìm củi và tạo ra lửa để nướng cá , còn hắn vẫn chưa đâm được con cá nào đã vội chạy lên bờ vì bị sứa biển cắn vào chân . Những ngày ở trên cái đảo này sẽ còn khó khăn với họ lắm đây ! .

Hết chương 5