Chương 4: Bị tính kế

Trên bàn ăn

Lệ Na ngồi cạnh Tu Kiệt, cô thấy được vẻ mặt không vui đó của hắn cô biết ngay cả việc ngồi cạnh cô cũng khiến hắn chán ghét  ? từ lần gặp mặt cho đến đêm tân hôn hắn đã dùng ánh mắt câm hận đó nhìn vào cô .

Tạ Kiều Tuyết ra hiệu bảo cô gắp thức ăn cho hắn , bất đắc dĩ cô phải làm theo , mỗi lần thức ăn của cô gắp qua hắn đều tránh né . Cô kiềm nén cơn giận dùng tay bấu mạnh vào khăn trải bàn .

Mẹ kiếp Trần Tu Kiệt nếu hắn không mang cái danh là chồng cô thì cô đã sớm cho hắn hai cước té lăn ra đất rồi , cô thầm nghĩ trong lòng .

" Chị hai ăn cái này nè " Lý Thâm gắp một cái đùi gà thật to đặt lên bát của cô , đúng là chỉ có đàn em của cô hiểu cô nhất biết cô thích ăn món gì , gặp được món mình thích đôi mắt cô long lanh như hai hòn bi thủy tinh , ăn một cách ngon miệng không thèm quan tâm tên khốn Trần Tu Kiệt nữa .

Trần Tu Kiệt nhìn qua bát cơm của Đường Nhã Sương liền gắp một con tôm nhỏ qua cho cô ta thì đã bị tay của Tạ Kiều Tuyết chặn lại , biểu tình không hài lòng. Bà ta hướng mắt về phía cô ta trừng .

" Tay của cô bị cụt hả ?" ánh mắt của Tạ Kiều Tuyết rất đáng sợ làm cho cô ta khẩn trương , cầm đũa mà tay run run  .

" Tu Kiệt để em tự gắp " cô ta giận đến nóng cả mặt nhưng vẫn phải kiềm nén , gắp bừa một món rồi ăn hoa loa rồi xin vào phòng nghĩ ngơi trước vì thấy trong người không được khỏe . Cô ta nghĩ thế nào thì Trần Tu Kiệt cũng sẽ bỏ ăn mà vào phòng dỗ dành cô ta nhưng Tạ Kiều Tuyết lại không cho hắn đi .

Lý Thâm vừa ăn xong chợt có một cuộc điện thoại đến phải xin về trước để xử lí chuyện gấp trước khi đi cậu ấy có gửi tin nhắn vào máy cô

- Chị hai nếu TRẦN TU KIỆT  lại gây khó dễ cho chị thì cứ gọi cho em

Sau khi 'đuổi khéo' được hai của nợ kia Tạ Kiều Tuyết cười một cách khó hiểu cho đến khi bắt gặp được ánh mắt hoài nghi của Lệ Na mới giả vờ ho một cái .

" Khụ , hai đứa ăn tiếp đi "

Nãy giờ cô ăn no đến muốt rách luôn cái bụng , nhìn qua bát của Trần Tu Kiệt thấy không với được tí nào cô chỉ lắc đầu thở dài . Anh đúng là một tên ngoan cố , anh không ăn thì anh thiệt thòi thôi .

Cô nghĩ vậy rồi đặt bát xuống định bước ra ngoài vườn tản bộ cho tiêu hóa , bỗng Tạ Kiều Tuyết ra hiệu cho Lan A Di đem ra hai bát canh gà ép hai người uống .

" Mẹ ơi con no lắm rồi " cô từ chối

" Con không uống " hắn đặt bát xuống tính vào phòng để an ủi Đường Nhã Sương

" Đây là canh gà bổ cho sức khỏe mẹ phải cất công hầm cho hai đứa con, hai đứa không uống là phụ tấm lòng của mẹ " Tạ Kiều Tuyết vờ tuổi thân lấy khăn tay lau lau mắt .

Lệ Na không nỡ nhìn thấy bà như vậy nên uống vài ngụm , thấy hắn vẫn chưa uống cô lay nhẹ tay hắn .

" Canh này của mẹ hầm chẳng lẽ anh cũng muốn chán ghét bát canh vô tội này "

" Đó không phải chuyện của cô , không cần cô quản "

Cô kề sát vào tai hắn thổi phồng hơi nóng , phù .

" Anh không uống thì tôi sẽ hiểu lầm là anh vì sợ tôi nên không dám uống đó "

" Cô " bị lời nói của cô làm cho tự ái , Tu Kiệt vội giựt lấy bát canh mà cô đang uống , uống cạn không còn một giọt , bỗng hắn mới nhớ lại là có điều gì đó sai rất sai bát hắn vừa uống là bát canh của cô đang uống dở.  Vậy có khác gì hai người họ vừa hôn gián tiếp đâu chứ ?

Cô trố mắt phì cười, vẫn không quên là phải trêu ghẹo tên Thiếu gia đáng ghét này .

" Ông xã , anh là mới hôn gián tiếp với người ta sao ?"

" Cô....chết tiệt " mặt hắn đỏ ao , tai hắn cũng vì ngại mà đỏ .

Từ lúc gặp nhau và kết hôn đến giờ đây là lần đầu tiên cô mới được thấy vẻ mặt ngại ngùng đó của Trần Tu Kiệt.

" Ăn cũng đã ăn rồi uống cũng đã uống rồi ? vừa lòng mẹ chưa , tôi về phòng " hắn bước được vài bước thì cảm thấy đầu óc choáng váng, toàn thân nặng bĩu hai mắt không mở lên nổi nửa , khuôn mặt vừa ý cùng nụ cười khó hiểu của Tạ Kiều Tuyết mờ ảo trong tầm nhìn của hắn , bây giờ nhận ra cũng đã muộn .

Chết tiệt, bị mẹ tính kế rồi , hắn nhắm mắt lại mất hết nhận thức , không lâu sao đó Lâm Lệ Na cũng ngã xuống đất tương tự như hắn . Khi đã hai đều ngất do tác dụng của thuốc mê thì Tạ Kiều Tuyết ngoắc tay ra hiệu cho hai người làm khác vác Lệ Na và Tu Kiệt đưa lên chiếc xe hơi nhà màu trắng đã được chuẩn bị sẵn từ trước , bà còn ra lệnh cho Tần Thúc tài xế phải chở hai người đến địa điểm mà bà phân phó .

Thấy chiếc xe chạy khuất xa tầm nhìn của mình , Tạ Kiều Tuyết mới an tâm . Chuyến đi tuần trăng mật này hai đứa phải cảm ơn bà già này đấy . Đường Nhã Sương bị nhốt trong phòng nãy giờ tìm mọi cách để thoát ra nhưng không được vì Tạ Kiều Tuyết đã cho người khóa chốt ngoài .

Hết chương 4