Hôm này dưới những hàng dừa đung đưa trong gió như vũ công điệu nghệ, Nguyễn Trung Trực cùng mẹ hắn đang trên đường tới nhà thấy Sáu. Trên tay đám thân binh đi theo hắn có khá nhiều lễ vật làm họ đổ đầy mồ hôi khi mang chúng.
Hiện tại, Nguyễn Trung Trực đang đi hỏi vợ.
Cuối cùng, sau bao nhiêu chuyện, Kim Định và Văn Lịch cũng cưới nhau. Dù sao thì tình cảm hai bên dàn cho nhau cũng không phải nhẹ mà bản thân hắn cũng cần cho nàng một sự đảm bảo. Dựa vào địa vị ngày càng tăng của Trực thì việc có cả đám phụ nữ là khả năng rất lớn đó nha.
Dân gian Việt Nam có câu “Tậu trâu, cưới vợ, làm nhà. Trong 3 việc ấy thật là khó thay”.
Ở thời hiện đại, ai đi soi ngày soi giờ xem có hợp nhau, hay lo lắng đến tứ hành xung ... các kiểu các loại mấy đâu. Thậm chí có khi hai người nam nữ ăn ở với nhau có con rồi mới ra phường làm cái đăng ký để có cái mà khai sinh cho con. Nhưng ở Đại Nam giai đoạn này, cái việc cưới hỏi nó mới khó khăn làm sao. Và Trực đang là nạn nhân của phong tục rườm rà ấy.
Đầu tiên là việc kén chọn của cha vợ. Dân gian có câu “Mua thịt thì chọn miếng mông, lấy chồng thì chọn con tông nhà nòi” hay là “Lấy vợ chọn tông, lấy chồng chọn giống”. Tuy Thầy Sáu đã biết tên Trực từ A tới Z nhưng phải làm theo đúng tục lệ. Tuy rằng ông đã được Trực giác ngộ khá nhiều nhưng con người này vẫn cho rằng những thứ của tổ tiên ông bà cần phải gìn giữa.
Qua phần kén chọn là phần dạm ngõ. Hôm đó, Trực cùng mẹ hắn đi tới nhà mang theo lễ vật. Nói chúng thì hai bên biết mặt, nói chuyện với nhau cả mấy năm rồi những thủ tục thì vẫn phải làm.
- Thưa thầy Sáu thằng Lịch nhà tui là bật kỳ tài của đất nước còn con Định thì là bậc anh hùng. Nay biết hai đứa đã có tình ý nên xin đến tìm thầy để hỏi cưới.
- Nếu chị đã nói vậy thì tôi đành thuận theo.
Tuy thời gian trò chuyện rất ngắn nhưng tên Trực cứ làm như cả thế kỷ vậy.
Cuối cùng thì cũng xong lễ dạm ngõ.
Sau đó gần 2 tuần là lễ ăn hỏi. Đội hình Bưng tráp của nhà trai rất hoành tráng. Những người lính trang của hắn mang theo súng đứng nghiêm thành hai hàng. Những món lễ vật được chuẩn bị đầy đủ.
Phải nói là theo đúng lịch sử thì đám hỏi này cũng tương đối đơn giản bởi lúc đó “hắn” đang đánh nhau với người Pháp bằng vũ khí thô sơ. Lãnh tụ nghĩa quân phải làm gương thì quân dân mới đi theo. Tuy nhiên, hiện tại, quân Pháp còn lâu mới đánh. Do đó, chỉ riêng lễ hỏi phải nói là vô cùng lớn, kể cả tuần phủ cũng không sánh bằng.
Sau cùng thì tới lễ cưới. Đoàn rước dâu thuần một sắc quân phục kiểu mới, áo đen quần xám ùng da đen, đầu đội mũ mềm. Trưởng đoàn là một ông lão thương nhân người Việt, có 5 trai 4 gái, 2 vợ 3 thê, đúng dạng vợ con đuề huề, con đàn cháu đống. Phù rể là toàn bộ các bạn trai của Lĩnh Nam Quân, quân phục có đính dây tơ vàng.
Lúc này, Trực mặc áo thụng bằng gấm màu lam, quần trắng ống sớ, đầu búi tó, chít khăn nhiễu màu lam, đi hài thêu. cưỡi ngựa trắng. Cô dâu mặc áo mớ ba, trong cùng là áo màu đỏ, áo giữa bằng the hay vân thưa màu xanh chàm, áo ngoài bằng the mỏng màu đen, mặc quần trắng, đi hài gấm. Tóc của nàng được chải lật và búi ra sau gáy, cổ nàng đeo kiềng vàng, phụ trợ tôn lên cái cổ cao 3 ngấn. Trên đôi tay trắng trẻo là những chiếc vòng vàng xinh đẹp.
Hát đối xong, đoàn rước dâu lấy ra một rương tiền xu, tung lên cho đám trẻ con tha hồ mà nhặt. Sau khi đã vào đến sân nhà gái đoàn đi đón dâu được mời vào nhà ngồi chơi trên chiếu cặp điều ǎn trầu, uống nước và sau đó dùng cơm chiều. Xong xuôi, đại diện nhà trai có "người" xin dâu với họ nhà gái. Nhà gái bao giờ cũng làm ra vẻ dùng dằng, lần khần và chỉ đồng ý cho dâu đi vào giờ cuối của buổi chiều. Đến là mệt
Một lúc lâu tới tận tối thì mới chính thức bắt đầu tiệc cưới.
Những tiếng pháo vang vọng khắp nơi như một bản nhạc trong ngày cưới. Nó kết hợp với những tấm vãi đỏ mang cho người khác một cảm giác lạ lùng.
Ở thời cuối hắn thì pháo đã bị cấm triệt nên thứ này làm cho Trực vô cùng thích thú. Trong khi đó, mọi người thì đang thi nhau uống rượu. Nói chung thì chỉ có một bộ phận được uống. Khi đám này uống đã rồi sẽ cho đi nghỉ. Chờ khi hết say thì đi canh cho đám khác uống. Đây là cách đảm bảo đội quân vẫn hoạt động bình thường.
- Nè mọi người, không say không về! – Một người nói
- Không say không về! – Một người khác lên tiếng.
- Sao chỉ uống mà không ai ăn vậy. Ăn đi chứ - Một tên khác nữa lên tiếng.
Khách khứa nói chung là khá đa dạng, thương nhân phương Tây, thương nhân người Việt, thương nhân người Hoa, quan lại triều đình, quan lại địa phương, ………….. Mà nói chung thì tất cả đều đang nhậu thả ga. Mặt người nào người nấy đỏ bừng lên. Khác với lính tráng phải uống vừa phải để giữ tỉnh táo, các vị khách uống thoải mái. Nhà của tên Trực đã được xây lại thành nhà lớn nên có dư phòng cho họ ngủ lại.
Một lúc sau, Trực chính thức đi vào trong phòng tân lan và tân nương. Toàn bộ đều được trang trí bằng những vật dụng màu đỏ với chữ “HỈ” nổi bật bằng cả chữ Hán và chữ quốc ngữ
Hắn sau đó kiểm tra hết cửa nẻo chắc chắn đám khách đã bị đuổi sạch sẽ, mới vào phòng ngủ, khóa trái cửa lại. Trực ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng cầm lấy tay Kim Định. Nàng lúc này xấu hổ, hai mắt nhìn xuống mũi chân, không dám nói gì. Chàng thấy vậy liền dùng tay nhẹ nâng cằm nàng lên, trìu mến nói:
- Thu, anh yêu em.
Phải nói là hắn muốn nói ra lâu lắm rồi nhưng hắn hiện tại vẫn đang ở xã hội phong kiến. Tư tưởng mọi người tuy cách tân hơn nhưng vẫn không thể vượt quá giới hạn.
- Em cũng yêu anh. Từ lúc nhỏ nhìn thấy chàng thanh niên đánh cá trên sông Vàm Cỏ để nuôi mẹ già thì em đã yêu anh rồi. Về sau thì tình cảm của em với anh ngày càng lớn. – Nàng lên tiếng.
Phải nói là nếu như Nguyễn Trung Trực yêu nàng vì tình cảm trước đó và nàng cũng là cô gái gần với hắn nhất thì Nguyễn Trực Trung yêu vì vẻ đẹp hiếm có của nàng. Thực sự, kiếp trước hắn quen mỹ nữ không ích. Có người yêu hắn, có người vì tiền, có người vì tin tình báo. Dù vậy, không ai thực sự đồng cam cộng khổ cùng hắn. Ở thế giới này, Kim Định đã đi theo hắn. Nàng tin vào con đường hắn vẻ ra cho tương lai của Đại Nam.
………………………………….
Cuối cùng, một khoảng thời gian sau, Trực đành từ biệt Kim Định để chuẩn bị cho chiến dịch mới của hắn ở Trung Quốc. Đây cũng là cuộc chạm trán giữa hai kẻ xuyên không.