Thôn Bình Nhựt.
Ban đêm, bóng tối bao trùm toàn bộ thôn xóm. Thời này thì cả châu Âu cũng tối đen chứ đừng nói là châu Á. Phải tới năm 1877 đèn hồ quang mới xuất hiện ở Paris và tới tận năm 1879 chiếc bóng đèn sợi đốt đầu tiên mới được Edision phát minh ra.
Lúc này đây, dân làng vẫn tranh thủ gặc lúa. Tuy năng xuất tăng lên nhờ vào phương pháp của Trực, họ vẫn phải làm bằng tay do tên Lịch chưa chế ra máy gặt đập liên hợp. Nói chung thì khâu thu hoạch có hơi khó khăn chứ khâu cày thì đơn giản vì dân làng đã có đủ tiền để mua trâu, thứ tương đương một chiếc ô tô thời hiện đại.
Hiện tại, những gã thanh niên đang khoe cơ bắp cuồng cuộng trong lúc gặt lúa. Những cô gái thỉnh thoảng nhìn chàng trai rồi cuối xuống tiếp tục công việc của mình.
Nói cho đúng thì hiện tại công việc chính của Trực là kinh doanh. Dù vậy, chiến tranh đang diễn ra. Trực cần đảm bảo vấn đề lương thực nên hắn cũng để một bộ phận tiếp tục làm nông.
Nói về nông nghiệp thì hiện tại thổ dân trên đảo Pelew đã trồng được lúa. Nhờ đó mà cuộc sống của họ đã khá hơn. Tên Tý đã được Trực điều lại Pelew để tiếp tục công việc. Đó là con đường lùi của cả đám nên hắn vô cùng xem trọng.
Về mặt thu nhập, Dương Tú Ninh cũng không keo kiệt. Hắn cố vấn cho nàng ta, dạy nàng kiểu cướp cướp biển mới, cố vấn cho cả cha nàng. Do đó, số tiền thu được cũng không phải ít, công thêm thu nhập từ buôn bán. Ít nhất là so với thu nhập của dân Đại Nam lúc này.
Công ty của hắn đã được thành lập với tên Sword and Shield. Nhà máy đầu tiên được ở Pelew đã cung cấp những lô sản phẩm đầu tiên. Dù vậy, để sản xuất hàng loạt thì vẫn còn một khoảng thời gian nữa. Đây là kỹ thuật mà Trực cung cấp chỉ đi trước thời đại cả chục năm. Dù vậy, nó đã đủ cung cấp vũ khí cực mạnh cho quân đội của hắn.
Trong lúc này, một giọng hò vang lên:
*“Hò ơiiiii.
Nghe anh hay chữ em hỏi thử một đôi lời.
Vậy trong các thứ dầu, dầu chi là dầu không thắp.
Vậy trong các thứ bắp, bắp chi là bắp không luộc không rang.
Trong các thứ than, than chi than không quạt.
Trong các thứ bạc, bạc chi là bạc không đổi, không mua.
Anh đối đặng thì mới biết ai thua phiên này”*
Chủ nhân của câu hò này không ai khác chính là Lê Kim Định. Nàng mặc một bộ đồ trắng tinh có thêu bông màu đỏ. Nó càng làm cho nàng trở nên đẹp hơn trong mắt nhiều người, nhất là Nguyễn Trung Trực.
Đám thanh niên Bình Nhựt tuy theo Trực một thời gian, được khai mở nhiều điều nhưng cũng bó tay với câu đố kiêm câu hò của nàng Định. Trong khi đó, Trực khẽ mỉm cười. Cả hai phần linh hồn của hắn đã tìm được đáp án.
*“Hò ơiiiii.
Trong các thứ dầu, có nắng dãy mưa dầu không thắp.
Trong các thứ bắp, có bắp giò, bắp cẳng là bắp không luộc không ran.
Trong các thứ than, có than hởi, than hời là than không quạt.
Trong các thứ bạc, bạc tình bạc nghĩa là bạc không đổi, không mua.
Anh đã đối đặng. Em tính ai thua phen này”*
Phải nói là câu đố của Định dù là người cổ đại hay hiện đại cũng chưa chắc giải được. Đây là đố mẹo dựa vào từ ngữ của tiếng Việt. Tuy nhiên, cả Nguyễn Trung Trực và Nguyễn Trực Trung đều rất giỏi về chuyện này.
Đột nhiên, một tên lính của hắn xuất hiện.
“Đại nhân, hương cả làng Hòa An, phủ Tân Thành, tỉnh Định Tường đã có mặc”
Sau đó, hắn tạm thời chia tay Kim Định để đi gặp khách của mình. Một người từng đi qua Mỹ.
Nếu như Bùi Viện được coi là sứ giả Việt đầu tiên sang Hoa Kỳ kết mối bang giao hòa hiếu đồng minh, thì có một người Việt Nam đã sang Hoa Kỳ trước đó 20 năm để trở thành cao bồi. Ông là Trần Trọng Khiêm quê Phú Thọ. Tuy không phải là một sứ giả, nhưng cuộc đời ông Trần Trọng Khiêm- người Việt đầu tiên đến Hoa Kỳ cũng nồng nàn tinh thần yêu nước.
Đi ra nước ngoài vì phạm trọng tội giết người để báo thù cho vợ, Trần Trọng Khiêm trở thành cao bồi theo đúng nghĩa đen rồi làm nhà báo. Sau đó, ông về nước. Do còn tội giết người, ông vào Nam khai hoang với danh nghĩa người Minh Hương.
Quan trọng nhất, theo lịch sử, ông đã đem cả gia tài để mộ quân khởi nghĩa. Chính ông đã áp dụng phóng tuyến kiểu Mỹ đã đối đầu với quân Pháp.
Lịch sử ở dòng thời gian này khác đi quá nhiều. Tỉ như việc Trương Định lãnh chức phó lãnh binh sớm mấy năm. Dù vậy, thông qua quan sát của “đặc vụ”, Trực biết rằng Trọng Kiêm mà hắn sắp gặp là đúng kiểu người hắn cần tìm.
Lúc này, một người đàn ông với bộ áo bà ba đen xuất hiện. Khuôn mặt đã xuất hiện nếp nhăn tuổi trung niên. Cái mũi to như cánh buồm nhưng không làm mất sự cân đối của khuôn mặt. Đối mắt chứa đầy vẻ tri thức.
“Chào ngài, tôi nghe nói ngài có việc cần tìm tôi” Trần Trọng Khiêm lên tiếng.
“Không có gì. Tôi nghe nói ngài Hương Cả từng sang Hoa Kỳ nên mới hỏi thăm” Trực nói.
“Cũng chỉ là đi đây đó thôi. Glad to see you”
Vốn dĩ lão Khiêm cũng chỉ nói vài câu tiếng Anh cho vui nhưng cái hắn không ngờ là Lịch cũng biết ngôn ngữ này.
“Glad to see you, too”
“Ngài biết nói tiếng Anh?” Lão Khiêm ngạc nhiên.
“Một chút”
“Tôi nghe nói ngài học cao hiểu rộng. Tài trí hơn người nhưng nay tôi mới biết đó chỉ là phần nổi của tảng bằng chìm. À cái câu này có nghĩa là………”
“Phần lớn của băng trôi đều chìm dưới nước. Ý nghĩa câu này tôi hiểu”
Sau một loạt câu trả lời và câu hỏi khách sáo, Trực và lão Khiêm bắt đầu đi thẳng vào vấn đề.
“Tôi biết tài năng của ngài hương cả. Nếu ngài có thể giúp tôi thì thật sự là vinh hạnh”
“Văn Lịch, Đại Nam ta thật sự may mắn mới có được người tài như cậu. Chuyện hợp tác với cậu thì là lẽ tất nhiên. Nói thật lòng, chả lẽ cậu không có ý định giúp quân triều đình đánh giặc. Ta đoán không lầm thì rõ ràng là cậu có khả năng.”
“Đánh thì nhất định phải đánh. Tuy nhiên, thời cơ chưa tới, ngài hương cả. Tuy nhiên, tôi có thể đảm bao sẽ đánh cho quân Pháp một trận điêu đứng”
“Vậy khi nào mới cho tôi xem Pelew đây?””
“Tôi chỉ chiếm một phần của một đảo nhỏ trong một quần đảo thôi. Đó là đường lui và cũng là bước tiến của tất cả chúng ta. Hợp tác vui vẻ”
Theo văn hóa Á Đông lúc này, hai người nên đan hai tay lại thành nắm đấm rồi hơi cuối người xuống. Tuy nhiên, cả hai đều bắt tay theo đúng chuẩn phương Tây. Với Trực, nó gợi nhớ tới kiếp trước của hắn. Với Khiêm, nó làm tên này nhớ tới lúc còn ở Mỹ.