Căn cứ dã chiến của quân Pháp trên bán đảo Sơn Trà
Dù nhiều lần đánh tan kẻ địch đông gắp nhiều lần nhưng tình hình của quân Pháp khá ảm đạm. Khí hậu nhiệt đới gây khó chịu, côn trùng, bệnh dịch làm cho tinh thần quân lính xuống thấp. Chỉ cần lướt qua, người ta có thể thấy nhiều lính quân y đang mang cán để di chuyển những bệnh nhân của mình. Có người bị bệnh. Có người đạp phải hố chông. Có người bị tên bắn.
Bản thân các sĩ quan thì được ở trong lều riêng. Nói chung thì cuộc sống của họ khá hơn lính thường. Tuy nhiên, nhìn quân lính dưới quyền cứ bị mất từng người một vì những lý do hết sức ngớ ngẩn làm cho tinh thần sĩ quan cũng đang xuống dốc.
Lúc này, hai tên sĩ quan Pháp đang trò chuyện với nhau. Một tên sĩ quan đưa bi đông nước cho tên kia uống. Tên kia vừa uống xong thì hắn nhìn quân lính đang chết vì bệnh rồi lên tiếng:
“Mỗi ngày, bệnh dịch tả và bệnh lị đã cướp đi khỏi hạm đội chúng ta năm tới mười người. Đó là còn chưa kể tới quân An Nam đang liều mạng chiến đấu. Thần chết đang chống lại nước Pháp”
“Pierce, cậu đừng tác động xấu tới tinh thần chiến đấu của quân đội. Coi chừng ra tòa án binh bây giờ” Tên đối diện hắn lên tiếng.
“Peter, tôi không thấy có lý do gì chúng ta phải ở lại cái xứ khỉ ho cò gáy này cả” Pierce lên tiếng.
Khác với Peter, vốn xuất thân từ quý tộc, Pierce vốn là tầng lớp lao động. Dĩ nhiên là hắn cũng yêu nước Pháp như bao người khác nhưng hắn thực tế hơn nhiều.
Trong khi đó, tên bạn Peter của hắn lại không chịu được thái độ này. Nó như dội gáo nước lạnh vào niềm tin của hắn.
“Vì cái gì? Dĩ nhiên là vì hoàng đế Napoleon III và nước Pháp” Peter nói.
“Thật vậy sao? Hoàng đế có biết tới nhưng người như chúng ta không? Nước Pháp có biết tới những gì đang diễn ra ở Viễn Đông không? Nếu cuộc chinh phạt này thành công, cậu nghĩ ai là người có lợi nhất? Nhân dân Pháp? Không anh bạn quý tộc của tôi ơi. Binh lính như chúng ta còn có thể cướp bóc, đè đầu dân bản xứ để thu được một ít lợi lộc nhưng phần còn lại sẽ do các thế lực tài phiệt thu gom. Chính nhân dân đã hai lần lật đổ vương triều Louis nhưng bọn tư sản lại là kẻ nắm quyền, thay thế bọn lãnh chúa trước kia. Nhìn vào thực tế đi anh bạn trẻ” Pierce nói.
“Im miệng” Peter hét lớn.
So với Pierce, hắn là người của lý tưởng. Hắn tin rằng nước Pháp đang lấy lại vinh quanh đã mất từ khi Napoleon I qua đời.
Ngay sau đó, hai người lao vào đánh vào. Thực tế đánh nhau với lý tưởng. Tuy có thể hình cao lớn hơn người phương Đông nhưng người phương Tây hơn trăm năm này hoàn toàn dựa vào súng ống nên những cuộc đánh nhau hoàn toàn là bản năng tự nhiên, thiếu đi tính kỹ thuật cần thiết. Dĩ nhiên là cũng có những kẻ đánh nhau rất giỏi nhưng rõ ràng không phải hai viên sĩ quan này.
Bất chợt, hai người dừng lại khi thấy lính trinh sát cưỡi ngựa đi vào căn cứ. Bản thân tên lính kia biết hay gã đang đánh nhau nhưng hắn không quan tâm. Đó là nhiệm vụ của quân cảnh và tòa án binh. Nhiệm vụ của hắn là về báo lại với đô đốc Charles về tinh tình báo quan trọng.
Phải nói là so với những căn lều dành chung cho quân lính hay lều tạm bợ cho sĩ quan cấp thấp thì lều cho sĩ quan chỉ huy được xây dựng gần như một căn nhà thu nhỏ. Có đầy đủ bàn ghế, sách vở, có lính gác. Xung quanh có đuốc để thắp sáng.
Mà bản thân tên do thám cũng không có thời gian để ý những thứ đó khi còn có quá nhiều thứ mà hắn phải quan tâm. Ngay khi xuống ngựa, hắn đi thẳng tới chỗ của Charles Rigault de Genouilly.
“Báo cáo. Thưa trung tướng, đội thám báo tiền tiêu vừa nhận được tin quan trọng. Hoàng đế An Nam vừa điều động 10 ngàn quân từ thủ đô của họ để tiếp viện. Nay mai họ sẽ tới đây. Hết”
Lúc này, Charles đang đứng phía trước tám bản đồ Đà Nẵng mà quân Pháp đã vẽ. Trong khi đó, hai sĩ quan quan trọng là đại tá Faucon cùng thuộc quân Pháp với lão và Đại tá Lanzarotte đại diện cho quân đội Tây Ban Nha, cũng đang ngồi nghe tin tức.
“Được. Cho lui” Lão thiếu tướng lên tiếng.
Sau khi, Charles quay sang nhìn hay vị tướng rồi lên tiếng:
“Hai người thấy sao. Chúng ta đã liên tục tấn công mà vẫn không hạ được thành Liên Trì. Rất nhiều lần quân ta bị quân An Nam phục kích. Nếu không phải chúng ta có ưu thế tuyệt đối về hỏa lực thì giờ này chúng ta đã thỏa luận kế hoạch dưới mồ rồi. Như vậy thì chuyện chiếm được Đà Nẵng để uy hiếp kinh đô của họ”
Lúc này, Lanzarotte lên tiếng:
“Chúng ta không thể hành quân đi xa hơn bởi không nắm rõ tình hình đối phương. Đường xá thì không thông thuộc. Còn nếu đóng quân ở đây thì dịch bệnh tràn lan, binh sĩ xuống tin thần. Đó là chưa nói tới một vạn quân mà hoàng đế đối phương cử tới. Tôi biết là quân đội Pháp từng đẩy lùi mấy vạn quân Trung Hoa nhưng tin thần chiến đấu của quân An Nam chắc ngài và đại tá Faucon cũng đã thấy rõ. Nếu tất cả họ liều chết thì chỉ có Chúa mới giúp được chúng ta”
“Tôi hiểu ý ngài. Chúng ta sẽ không tấn công Đà Nẵng nữa. Tôi có một kế hoạch khác tốt hơn nhưng cần sự đồng ý của ngài” Charles lên tiếng.
“Chúng ta chiến đấu vì lợi ích chung của hoàng đế Napoleon III và nữ hoàng Isabell II. Quân của chúng tôi hoàn toàn đặt dưới sự chỉ huy của ngài. Ngài cần gì cứ nói” Lanzarotte trả lời.
Phải nói thực lòng thì địa vị của Tây Ban Nha đã bắt đầu xuống dốc, trước sự trổi dậy của các đế quốc mới như Anh, Pháp. Quan trọng nhất, việc Mỹ La Tinh giành độc lập đã làm nước này mất đi nguồn thu từ thuộc địa. Hơn nữa, số quân Tây Ban Nha tham chiến ít hơn quân Pháp nên cho dù không thích thì Lanzarotte cũng phải nghe lệnh của Charles.
Trong khi đó, tay trung tướng lệnh cho quân lính tháo tấm bản đồ Đà Nẵng xuống để trao bản đồ của vùng đất Gia Định lên.
“Đây là Gia Định sao thưa ngài trung tướng?” Faucon hỏi.
“Cậu biết vùng đất này?” Charles lên tiếng.
“Tôi nghe nói hoàng đế khai sinh triều đại hiện tại của An Nam đã từng chọn đây làm thủ đô tạm thời. Lúc đó, ông ta có nhận một số viện trợ từ lính đánh thuê người Pháp” Gã trả lời cấp trên của mình.
“Đúng vậy. Chúng ta sẽ đưa hạm đội xuôi về phía Nam, tấn công vào cửa biển Cần Giờ rồi xuôi dòng sông tiến chiến thành Gia Định. Chúng ta sẽ xây dựng cơ sở đồn trú ở khu vực này rồi mở rộng ra các vùng đất xung quanh. Hơn nữa, tôi nghĩ rằng đây sẽ là vùng thuộc địa rất trù phú. Mang lại cho chúng ta nhiều quyền lợi về kinh tế mà không nơi nào sánh bằng” Charles nói một hơi làm lão phải ngừng lại một chút. Dù vậy, lão cảm thấy mình phải là thiên tài mới nghĩ là được quyết định sáng suốt này.
Ngừng một chút, lão quay sang Faucon rồi nói:
“Tạm thời tôi giao mặt trận Đà Nẵng lại cho cậu, Faucon. Tôi biết đây là nhiệm vụ khó khăn nhưng vì nước Pháp và bệ hạ, tôi mong cậu nhận nó. Chúa phù hộ cho nước Pháp”
“Đây là vinh dự, thưa trung tướng. Chúa phù hộ cho nước Pháp”