Chương 19: Singapore (phần cuối)

Phải nói là tên tổng đốc thật sự cảm nhận được một cơ hội không nhỏ đang đến với nước Anh. Tuy nói quân Pháp mạnh thứ hai thế giới nhưng đã không còn uy thế như thờ Napoleon I. Cái người Anh muốn là tìm cách để cho quốc gia này nhận ra điều đó. Trùng hợp, Trực, với tư cách cha xứ nhờ giúp đỡ. Tuy rằng người Anh biết chắc là chuyện thắng quân Pháp là bất khả thi nhưng làm nước Pháp khó chịu lại là chuyện khác. Từ đó, họ có thể dùng Trung Trực như quân bài mặt cả. Cũng vì lẽ đó, dù còn nhiều nghi điểm nhưng tên tổng đốc vẫn hổ trợ. Dù sao thì chuyện hắn nói tiếng Anh như gió, có hộ vệ, tàu thuyền, súng ống là có thật. Chuyện hắn đến từ Đại Nam cũng thật. Vậy thì dù hắn có giả mạo cha xứ đi nữa thì đây cũng là để phục vụ tham vọng bản thân, mà lại có lợi cho đế quốc Anh.

Về phía Trực, hắn cũng có kế hoạch của riêng mình. Nếu đánh thắng Pháp được thì tốt, dù khả năng cực thấp, còn không thì đành đợi khi Napoleon III bại trận trong chiến tranh Pháp Phổ thì hắn sẽ quét sạch quân Pháp ra khỏi bờ cõi. Nếu được thì quét nhà Nguyễn luôn.

Mà đó là chuyện của tương lai, hiện giờ hắn đang dạo phố Singapore dưới sự bảo kê của cảnh sát đây này. Việc này thực sự làm dân địa phương, nhất là người gốc Hoa ganh tỵ. Bản chất người Tây luôn nhìn các dân tộc khác bằng nữa con mắt. Vậy mà hôm này lại có một đống, chỉ vài người thôi nhưng với dân xứ này thì nhiêu đó là nhiều rồi, hộ tống tên kia. Quan trọng nhất, sau khi dò hỏi, họ biết được hắn chỉ đơn thuần là thăm quan Singapore.

Nói chung thì đoàn người thăm quan này cũng khá đông. Bên cạnh thanh niên trong làng thì còn có cả những người có chức vụ ở nhiều thôn Bình Nhựt, hội đồng làng.

Trong khi đó, Kim Định thực sự rất tò mò về nơi này. Ở thời hiện đại, cô gái như nàng thường lướt Facebook rồi chụp ảnh tự sướng chứ hiếm khi phải đi buôn bán sớm hôm. Đó là con chưa nói hoàn cảnh của nhà Kim Định cùng thuộc dạng không tệ nếu xét trên toàn bộ Đại Nam.

“Lịch, chỗ này thực sự phồn hoa, cả Gia Định thành cũng không sánh bằng” Kim Định nói.

Nói sơ một chút, tuy thôn Bình Nhựt của hắn cũng thuộc Gia Định nhưng đó là thuộc tỉnh Gia Định còn thành Gia Định thì lại là chuyện khác nữa.

“Ngay cả Huế nếu không tính các đền đài cung điện thì cũng sẽ không bằng. Mọi người hãy quan sát cho kỹ, học hỏi kinh nghiệm của họ rồi về phát triển chỗ chúng ta.” Trực nói cho Kim Định và tất cả mọi người.

“Chỗ của chúng ta cũng có thể?” Kim Định hỏi.

“Sao lại không?” Trực nói.

Trước niềm tin của hắn, nàng Định càng thêm yêu con người này. Chuyện hắn có thể giúp nhân dân Đại Nam thoát khỏi bể khổ trong tương lai thi khoang hãy nói. Cái quan trọng nhất là nàng nhất định sẽ theo hắn đến trọn đời. Mãi mãi không chia lìa.

Trong khi đó, Trực cũng nhìn về phía của Kim Định. Hắn biết nàng đã yêu Nguyễn Trung Trực hết mình như thế nào. Tuy là vợ thủ lĩnh nghĩa quân nhưng Lê Kim Định trong lịch sử chưa có ngày sung sướng mà toàn phải chịu cực khổ, phải trốn chạy quân Pháp. Do đó, hắn quyết không để bị kịch lịch sử diễn ra với người con gái này và cả đứa con trong tương lai của mình.

Dù sau thì chuyến thăm quan cuối cùng cũng phải kết thúc. Cả đám cuối cùng cũng khởi hành rời khỏi vùng đất này. Tuy nơi này không tệ nhưng cuối cùng thì Đại Nam mới là quê hương của họ. Tạm thời thì họ vẫn chưa thoát ly ra được. Khi thuyền nhổ neo, đám viên chức người Anh cũng có đi tiễn. Bọn họ biết là mình vừa tạo rắc rối lớn cho người Pháp, chỉ là không biết rằng đó là rắc rối siêu to siêu khổng lồ cho người Pháp và cho cả chính họ.

Về phần nhóm người Văn Lịch, trên đường về thì họ vô tình thấy chiến hạm Anh đang bắn nhau với hải tặc. Lúc này, họ mới thấy được uy lực của đạn pháo Tây Dương lên tới chừng nào.

Thuyền của hải tặc vẫn là thuyền gỗ nên khi va chạm cùng đại pháo thì mảnh gỗ văng ra tứ phía, kéo theo sinh mạng của từng tên hải tặc. Tiếng la hét thất thanh hoàn toàn bị lấn át bởi tiếng đạn pháo và thuyền vỡ ra thành từng mảnh.

Dù đã được Trực nói rõ về đạn pháo Tây Dương thì họ cũng không nghĩ nó lại lớn đến thế. Chỉ một con tàu mà đã có sức bắn phá vượt xa toàn bộ chiến thuyền nhà Nguyễn.

Thực ra thì lúc loạn Lê Văn Khôi, một số người lớn tuổi cũng đã từng chứng kiến quân triều đình và quân Lê Văn Khôi đánh nhau. Lúc đó cũng là thời điểm quân đội Đại Nam mạnh nhất. Nếu vẫn giữ được thực lực như thời Minh Mạng thì căn bản không cần phải lo bởi mấy ngàn quân Pháp-Tây Ban Nha hoàn toàn sẽ bị đè bẹp bởi mấy vạn quân Đại Nam. Tiếc thay, đế quốc xưng bá bán đảo Đông Dương một thời thì nay chỉ là con hổ giấy.

Dù có tiếc thương cỡ nào thì cũng không thể thay đổi quá khứ. Cái thứ mà mọi người cần quan tâm hiện tại và đối mặt với tương lai đen tối phía trước.

Trải qua gần nửa tháng hành trình mọi người về đến nơi. Khi về do đã quen đường lối nên tốc độ có nhanh hơn khi đi. Những chuyện náo nhiệt giữa người đi kẻ đón không cần phải nói nhiều. Ở thời hiện đại, việc một quan chức chính phủ, dù là cấp nhỏ nhất, đi ra nước ngoài rất dễ làm dư luận chú ý. Tuy nhiên, ở thời đại này thì không do bọn họ làm rất kín khẽ và hệ thống cồng kềnh của nhà Nguyễn.

Lúc này, kì nghĩ tết kéo dài ba tháng của Đại Nam và các nước phương Đông đã chấm dứt.