Chương 4: Quyết Tâm Của Anh Hùng

Tôi mới 9 tuổi, nhưng mà thời gian trải việc đời của tôi không thể xem thường đâu nhé. Sau khi làng bị cháy năm 7 tuổi, tôi một mình tìm đến một thành phố. Sống trong khu ổ chuột và đánh nhau à không kết bạn với đám trẻ ở đó. Tôi biểu diễn nhào lộn trên đường phố để kiếm tiền. Sau khi đắc tội với một quý tộc, nhóm chúng tôi phải chạy khỏi thành phố đó. Tôi bị chia cắt với lũ trẻ ấy. Không biết bây giờ chúng thế nào. Sau đó tôi bị tóm vào ngục, xém nữa bị bán đi làm nô lệ thì được người sư phụ Đạo tặc cứu. Ban đầu tôi theo người chỉ để nấu ăn cho người, sau này người truyền cho tôi nghề đạo tặc. Cái chết của người làm tôi thức tỉnh. Trước đây tôi chỉ là một đứa nhóc đầu đường xó chợ, ước mơ của tôi chỉ là tìm đủ thức ăn hay có tiền. Tôi cũng đã tin rằng chỉ cần cố gắng làm việc sẽ có một cuộc sống tốt đẹp, nhưng cuộc sống ở khu ổ chuột đã dạy tôi rằng điều đó là không thể. Bọn trẻ trong khu ổ chuột đã kể cho tôi về các câu chuyện anh hùng. Theo chúng thì chức Anh hùng là người không được quyết định bởi dòng dõi, huyết thống hay địa vị. Nghe nói có anh hùng xuất thân từ một người con của vợ lẽ, một vị công tước bị truất phế, một kỵ sỹ mất một cánh tay, một thủ lĩnh đạo tặc, một kẻ đánh thuê… Dĩ nhiên sau khi trở thành anh hùng, thì họ sẽ được phong chức tước và có đất đai, trở thành quý tộc, và nguồn gốc của họ được giáo hội và vương quốc che đậy. Thậm chí anh hùng chiến đấu dưới tên của giáo hội hay vương quốc là chuyện bình thường. Nhưng những câu chuyện truyền thuyết như vậy trở nên phổ biến trong dân chúng như những câu chuyện về ước mơ, lý tưởng có thể thay đổi thực tế khắc nghiệt. Tôi 9 tuổi nhưng có danh hiệu Anh Hùnh. Điều này cũng không lạ gì, nghe nói đa số anh hùng thức tỉnh sức mạnh vào cỡ tuổi tôi cả. Trẻ nhất là 6 tuổi, trễ lắm thì đến 19 tuổi. Và đạt được danh hiệu là bước đầu, rồi sau đó sẽ là hành trình để nâng cao sức mạnh. Điều này hệ thống đã nói cho tôi trước khi tôi tham gia thử thách Anh Hùng. Nói tóm lại là tôi chỉ vừa đặt chân vào con đường Anh Hùng của mình. Tôi cần phải rèn luyện thêm nhiều. Phải rồi, trong các câu chuyện anh hùng thì tôi sẽ bắt đầu các nhiệm vụ, sau mỗi nhiệm vụ tôi sẽ được thưởng các kỹ năng và vật phẩm. Sau khi đạt được sức mạnh cần thiết tôi sẽ đi đánh quái. Trong quá trình này tôi sẽ tìm đồng đội. Tôi hy vọng đồng đội của mình sẽ giống lũ trẻ tôi gặp ở trong khu ổ chuột. Rồi chúng tôi sẽ cùng rèn luyện nâng cao sức mạnh, tiếp theo sẽ tiến vào mê cung. Ôi, không biết sẽ thế nào nhỉ. Mới nghĩ đã thấy háo hức rồi. Một tổ đội đánh quái à, tuyệt. Mê cung à, là hang động như Berethoh hay là một hầm mộ như Laretura, cũng có thể là một cung điện băng giá như Ice Palace… Kho báu… Vật phẩm ma thuật, vũ khí… Kho báu, kho báu… Vừa nghĩ tôi vừa cười đến chảy nước miếng ((^_^;))

Lúc này tôi mới nhớ đến con hệ thống. Tôi dí sát mặt nó. “Xin hãy hướng dẫn cho tôi về mê cung gần đây nhất. Tôi muốn tìm kho báu… à không vũ khí thích hợp để chiến đấu. Mà khoan mê cung có vẻ hơi quá sức lúc này. Vậy nhiệm vụ… Tôi muốn một nhiệm vụ với tiền thưởng… à phần thưởng chứ.”

Có vẻ như con đen đen ấy nãy giờ đọc ý nghĩ của tôi hay sao ấy.

“Vâng, Anh Hùng có thể tìm đến các mê cung nhưng mà hiện nay các vật phẩm ma thuật và vũ khí đã bị cuỗm đi hết rồi. Nói tóm lại tất cả đồ có giá trị trong mê cung đều bị lấy cả rồi. Một số quái vật đã chiếm cứ các mê cung, nên nếu Anh Hùng muốn phá đảo mê cung để tăng điểm kinh ghiệm thì hệ thống sẽ chúc lành cho Anh Hùng và có hỗ trợ về mặt tinh thần. Nhân đây nói luôn do quy định từ Giáo hội và Quốc gia của nhân giới nên hiện nay công hội mạo hiểm giả đã bị dẹp bỏ từ 100 năm trước. Nên không thể tìm kiếm các nhiệm vụ như xưa. Xin thành thật chia buồn.”