Chương 7: Ánh dương nơi cuối đường

Đột nhiên, Tạ Văn hỏi Lộ Khiết:

"Nếu chú và Hinh Nhi kết hôn, con có ủng hộ không?"

Lộ Khiết nghe được câu hỏi, hơi bất ngờ, rồi quay qua nhìn Tạ Văn và Hinh Nhi. Họ đứng đó, tóc phất phơ theo gió, ánh sáng mờ ảo từ những ngọn đèn xung quanh chiếu lên khuôn mặt họ. Hinh Nhi nhẹ nhàng mỉm cười, nụ cười ngọt ngào mang theo sự mong đợi và lo âu, như chờ đợi lời ủng hộ từ cô bé mà cô đã bắt đầu xem như một phần trong gia đình. Tạ Văn cũng nhìn Lộ Khiết với ánh mắt hy vọng, bàn tay anh nắm chặt tay Hinh Nhi, như để khẳng định quyết tâm của mình.

Lộ Khiết còn nhỏ, cô không thể hiểu rõ tình yêu là gì. Đối với cô, tình yêu chỉ là những khái niệm mơ hồ trong những câu chuyện cổ tích hoặc những lời thì thầm của người lớn. Cô chưa từng trải qua, cũng chưa thể cảm nhận sâu sắc những cung bậc cảm xúc phức tạp đó. Nhưng sau một ngày đi chơi với họ, cô bắt đầu nhận ra những biểu hiện của tình yêu qua những hành động mà họ dành cho nhau.

Lộ Khiết nhìn cái cách Tạ Văn và Hinh Nhi nhìn nhau, ánh mắt họ chứa đựng sự ấm áp và thấu hiểu, như thể họ có thể giao tiếp mà không cần lời nói. Cô nhìn cách họ nói chuyện vui vẻ với nhau, tiếng cười vang lên tự nhiên và thoải mái, không có chút gượng ép, thấy Tạ Văn và Hinh Nhi luôn chăm sóc lẫn nhau. Hinh Nhi luôn chú ý lau kem dính trên mặt Tạ Văn, còn Tạ Văn thì luôn nắm tay Hinh Nhi khi băng qua đường, ánh mắt anh luôn tìm kiếm cô ấy, như muốn bảo vệ và che chở. Khi họ cùng chơi các trò chơi, cô cảm nhận được sự quan tâm và ấm áp giữa họ. Hinh Nhi luôn trêu chọc Tạ Văn mỗi khi anh tham gia trò chơi nào đó, còn Tạ Văn thì không ngại cười đùa để làm Hinh Nhi vui.

Cả hai người họ luôn cùng nhau chia sẻ niềm vui, sự hào hứng và cả những khoảnh khắc tĩnh lặng. Nhìn cách họ trao đổi những ánh mắt đầy tình cảm, Lộ Khiết nhận ra một điều: tình yêu không chỉ là những lời nói hoa mỹ, mà còn là những hành động nhỏ bé, những cử chỉ quan tâm hàng ngày.

Dù còn nhỏ, Lộ Khiết cũng cảm nhận được sự ấm áp từ tình yêu của Tạ Văn và Hinh Nhi. Đó là những cảm xúc chân thành, giản dị nhưng đầy ý nghĩa. Tình yêu của họ không cần phải diễn tả bằng lời, mà nó hiện hữu qua từng ánh mắt, từng nụ cười và từng hành động:

"Dạ, dĩ nhiên là con sẽ ủng hộ 2 người rồi," - Lộ Khiết đáp lại với một nụ cười ngây ngô.

Tạ Văn và Hinh Nhi không giấu được niềm vui trong lòng. Họ chẳng cần nói nhiều, nhưng sự hạnh phúc tràn ngập trong lòng họ hiện rõ qua ánh mắt đắm say và nụ cười hồn nhiên. Hạnh phúc đến từ sự hiểu biết và chia sẻ, từ việc được chấp nhận và ủng hộ bởi người thân yêu.

Sau đó, Lộ Khiết lại đặt ra một câu hỏi đầy tò mò:

"Nhưng chú, tình yêu là gì?"

Tạ Văn nhìn cô bé với ánh mắt đầy yêu thương và dịu dàng. Anh chắp bước bên cạnh Lộ Khiết, đưa bàn tay của mình để nắm lấy bàn tay bé nhỏ. Tạ Văn nói, giọng điệu trầm ấm và sâu lắng:

"Tình yêu là một tình cảm rất đẹp và ý nghĩa, đó là sức mạnh giúp con vượt qua mọi thử thách, là nguồn động viên và hy vọng. Khi con lớn lên, con sẽ cảm nhận được nó, đặc biệt khi con gặp được người mà con yêu thương. Tình yêu là khi ta sẵn lòng hy sinh và chia sẻ mọi điều tốt đẹp với người mình yêu, và khi ta nhận lại sự ấm áp và hạnh phúc từ người đó."