Với Diêu Linh mà nói thì chuyện gì cô cũng có thể tha thứ cho Phó Hằng, cô vốn không phải người hẹp hòi, nhưng chỉ có chuyện ngoại tình là không thể.
Chắc Phó Hằng đúng là đã yêu người khác, đã vài ngày mà anh không hề gọi điện cho cô. Cô thử thuyết phục bản thân rằng đó là hiểu lầm, nhưng nhận ra không biết nên lý giải chuyện đó như thế nào, trên đời đâu có lắm hiểu lầm đến thế.
Quỹ đạo cuộc sống Diêu Linh lại quay lại thời chưa có Phó Hằng, đúng là hơi khó chịu thật nhưng dùng loại khó chịu này để nhập vai nhân vật chắc không tệ.
Nếu là cô của trước kia chắc không dễ gì nhập vai u buồn được, nhưng bây giờ đúng là dễ như trở bàn tay.
Khi Diêu Linh thấy Phó Hằng thì đã là chuyện của một tháng sau, là ở trên ti vi, tổng giám đốc tập đoàn nhà họ Phó Phó Hằng đi Mỹ nghỉ phép bị chụp lén.
Ảnh chụp không rõ lắm nhưng nhìn có vẻ giống Phó Hằng.
Diêu Linh không rõ mình thấy ra sao, lúc đó cô đang vội đi hát rong.
Cô hơi hồi hộp, đây chắc là lần đầu tiên cô lên sân khấu ca hát. Lúc hát mới biết người đến rồi đi, chẳng mấy ai chú ý đến cô.
Chồng cô, không đúng, là chồng cũ của cô giờ đang nghỉ phép vui vẻ bên Mỹ, còn cô thì lót báo ngồi ở sân ga, sau đó vừa đàn vừa hát,
“Làm gì có sai hay đúng, chẳng cần biết là ai yêu ai, khiến anh chỉ chớp mắt đã quên mất vẻ đẹp của em, nhắm mắt lại chẳng màng thị phi…”
Sự đối lập này, trong chua xót lại có buồn cười là vì sao?
Giọng Diêu Linh trong trẻo nhưng lạnh lùng, mang theo nỗi buồn âm ỉ,
“Trong lúc người đang hạnh phúc thì mắt tôi đẫm lệ, dù có trả giá thật lòng hay không cũng chỉ trắng tay….”
Lời bài hát hợp hoàn cảnh ghê, thật sự hợp hoàn cảnh……
“Nhìn thấu người tươi cười dối trá sau lưng tôi, có phải tôi đã cho quá nhiều nên chịu tội.”
Cậu thanh niên tuấn tú ngồi xếp bằng, ở sân ga tàu điện ngầm người đến người đi hát vang khúc tình ca bi thương.
Phó Hằng nấp trong góc tường, nghe cô hát.
Bên kia đã đổi tông, càng hát càng hưng phấn,
“Có phải tôi đã hứa hẹn quá nhiều với người không, hay do tôi không cho người đủ….”
Phó Hằng không kiềm lòng được ngó ra nhìn cô hát rất chân thành.
Khi anh quay về thì nghe cha nói, Diêu Linh tưởng bác sĩ tâm lý của anh là kẻ thứ ba……
Anh cứ nghĩ chuyện cô nói hôm đó là anh khiến cô phải từ bỏ chuyện cô muốn làm, khiến cô phải sống một cuộc đời cô vốn không muốn.
Diêu Linh càng hát càng hăng say, như thể muốn phát tiết tâm trang,
“Nếu như người muốn bay đi, thật đau xót cho thân ta……”
Trò này chơi thật vui, lâu lâu còn có một hai người bỏ tiền vào trong cái mũ trước mặt cô.
Diêu Linh cảm thấy không tệ lắm, dù sao cũng không có ai biết cô là ai.
Nơi này không chỉ có mình cô mà còn có mấy người ăn xin nữa.
Đến chiều khi vắng người, Diêu Linh liền ôm đàn ghi ta im lặng ngồi đó trông có vẻ đáng thương. Ông anh mở sạp bán mấy thứ đồ lặt vặt gần đó lại gần cô,
“Người anh em, cậu hát không tệ.”
“Không dám, tôi chỉ là dân nghiệp dư.”
Diêu Linh nói.
“Cậu muốn ăn gì không? Cậu chưa ăn trưa mà.”
“Không ăn.”
Diêu Linh nói.
“Sao thế?”
Diêu Linh nói,
“Vợ tôi chạy theo người khác.”
Phó Hằng vẫn luôn đứng đó, nhìn cô nói chuyện phiếm, đùa giỡn với người khác, nhìn cô chỉnh sửa lại quan hệ của hai người rồi kể bậy bạ.
Tim Phó Hằng cũng bị khoét một lỗ, đây mới là cô thực sự chứ không phải là người cùng anh lo lắng những chuyện củi gạo mắm muối.
“Thằng nhóc này khá! Trông thế mà cưới được con gái nhà giàu, mấy kẻ có tiền rất lăng nhăng, làm gì biết thật lòng là gì.”
Người kia nói.
Diêu Linh nói,
“Cũng không hẳn, lúc đó người đó chắc chắn từng yêu tôi, một đại tiểu thư được nuông chiều từ bé mà lại làm rất nhiều chuyện vì tôi. Thật ra lúc ấy tôi đã thề đời này nhất định sẽ bảo vệ người đó, yêu quý người đó, không bao giờ bỏ mặc người đó, đâu ngờ có một ngày người đó sẽ bỏ rơi tôi chứ.”
Phó Hằng vừa ho khan vừa lén lút nhìn Diêu Linh.
Diêu Linh hiểu rõ Phó Hằng, dù chỉ là một tiếng ho khan cô cũng nhận ra đó là Phó Hằng.
Diêu Linh hơi sửng sốt, anh… bị cảm sao?
Anh không xuất ngoại sao? Diêu Linh cảm thấy có lẽ cô nghe nhầm không biết chừng.
Một lát sau, không thấy Phó Hằng lại gần, Diêu Linh cũng vứt chuyện này ra khỏi đầu, tiếp tục ca hát.
Mấy ngày tiếp theo Diêu Linh không nghe thấy tiếng động gì khác, cô tiếp tục ở đây hát rong.
Mãi đến khi thành công thân thiết với mấy người ăn xin.
Diêu Linh đột nhiên nhận được điện thoại của ông Phó,
“Linh Linh, con… có rảnh không?”
Diêu Linh cũng tính là rảnh,
“Sao vậy ạ?”
“Chuyện lần trước con hiểu lầm rồi, cô gái tiếp điện thoại là bác sĩ tâm lý, Phó Hằng không làm chuyện gì có lỗi với con hết.”
Diêu Linh:
“…..”
!!! Lượng thông tin quá lớn, khiến cô hơi…. ngu người.
Không làm chuyện gì có lỗi…. vậy là có chuyện giấu giếm? Nếu chỉ là bác sĩ tâm lý thì có sao đâu, đâu phải cô không biết anh bị bệnh.
Diêu Linh chậm rãi nói,
“Dạ, con biết rồi, cảm ơn cha, nhưng con và anh ấy coi như chấm hết rồi. Gần đây con đã suy nghĩ rất nhiều, con cũng mệt mỏi rồi, trước kia chuyện gì anh ấy cũng giấu con, nguyên nhân xuất ngoại cũng không nói cho con biết, thích con cũng không nói, nhưng lúc đó con cảm thấy anh ấy thích con, mà bây giờ, ở bên nhau lâu như vậy rồi mà anh ấy có chuyện vẫn không muốn nói cho con biết là không chấp nhận được. Chuyên ngành Đại học của con không phải là bói toán, con không nhìn thấu được tâm tư của anh ấy.”
Thái độ của Diêu Linh rất kiên quyết khiến cha Phó không dám khuyên can nữa, đành cúp máy.
Diêu Linh quăng điện thoại sang một bên, chuyện này cũng coi như chuyện tốt, ít nhất cô biết mình không bị phản bội, chỉ một câu đã đủ để phá tan hiểu lầm.
Trong lòng cô vốn dĩ có một tảng đá đè nặng, bây giờ đã tốt hơn nhiều, ít nhất không cảm thấy nặng nề như trước.
Chia tay vì bị phản bội và chia tay vì nguyên nhân khác hoàn toàn khác nhau, ít nhất với Diêu Linh mà nói thì không hề giống nhau.
Nguyên nhân đầu thật quá khó để tiếp thu.