Phó Hằng thật sự bảo vệ Diêu Linh rất tốt, mấy năm sau đó, cuộc sống của hai người rất xuôi chèo mát mái, không gặp sóng gió gì, ít nhất là chưa có chuyện gì xảy ra.
Bọn họ sống như những cặp vợ chồng bình thường. Sở dĩ trong truyện cổ tích, sau khi hoàng tử và công chúa kết hôn luôn có câu kết
“Từ đó hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc mãi mãi”
vì những chuyện sau đó chẳng có gì đáng nhắc đến.
Sau khi kết hôn, tình cảm mãnh liệt sẽ dần biến mất, cuộc sống quay lại quỹ đạo bình thường. Đọc truyện cổ tích, chẳng có ai muốn xem cảnh chạy vạy mưu sinh của hoàng tử và công chúa, cũng không có ai muốn xem cuộc sống bình thường lặp đi lặp lại của họ, và cũng không ai muốn xem cảnh hoàng tử và công chúa cãi nhau vì những chuyện lông gà vỏ tỏi.
Nhưng Diêu Linh lại rất thích ngày tháng trôi qua bình yên như vậy. Tuy cuộc sống hiện nay không giống như tưởng tượng trước kia của cô, song những chuyện mà cô từng muốn làm đều đã làm được, chẳng qua là cách thức khác nhau mà thôi.
Vào ngày kỷ niệm mười năm tốt nghiệp Đại học, Diêu Linh tham dự bữa tiệc kỷ niệm. Trước kia cô chưa bao giờ tham gia, lần này vốn cũng không định đi nhưng ngày đó vừa hay rảnh rỗi, hơn nữa có bạn học tới đón nên Diêu Linh cũng đi, Phó Hằng tiện thể đi theo.
Nhưng Phó Hằng cũng không nói chuyện với ai, chỉ chắn rượu hộ cô, mà đám bạn học cũng không ép cô uống nhiều lắm.
Mọi người chuyện trò rôm rả, bỗng nhắc tới Diêu Linh, xem cô như trung tâm của bữa tiệc. Diêu Linh có hơi hối hận, cô không thích ứng chuyện mình trở thành chủ đề bàn tán, cô cảm thấy mình thích hợp đứng một bên hóng chuyện hơn.
Nếu vứt bỏ thành kiến sang một bên để nhận xét một cách công tâm thì không thể không thừa nhận lúc học Đại học, Diêu Linh là một cô gái rất có cá tính. Rõ ràng khi đó cô nghèo rớt mùng tơi nhưng cuộc sống lại rất thảnh thơi.
“Mấy cậu nhớ hồi đó không, trong phòng chúng ta, Linh Linh lúc nào cũng một lòng một dạ theo chủ nghĩa độc thân. Chúng ta đã đổi mấy lần bạn trai mà cậu ấy vẫn chẳng chịu quen ai. Linh Linh à, cậu phải cảm ơn Ngọc Hoa đó, nếu không có cậu ấy đi trước thì chắc chắn cậu đã là người đầu tiên lấy chồng.”
“Điều này cho thấy tình yêu có sức hút hơn sự nghiệp nhiều.”
“Linh Linh thật trâu bò, khi đó mình bị cậu ấy tẩy não, cảm thấy kết hôn chẳng có gì thú vị nên mình ở vậy đến giờ, còn tính bảo Linh Linh ở chung, cùng nhau ăn chơi, muốn làm gì thì làm đó, không cần để tâm bất cứ chuyện gì bất cứ ai, không ngờ cậu ấy lại kết hôn.”
Diêu Linh nhớ lúc cô học Đại học, cô quả thật rất kiên định đi theo con đường độc thân, hơn nữa luôn nghĩ mình sẽ không bao giờ kết hôn.
Chủ yếu là vì Phó Hằng. Sau khi quen Phó Hằng thì cô thật sự không có cách nào yêu nổi người khác, mà khi ấy Phó Hằng đã xuất ngoại, cô cảm thấy cô và anh coi như xong.
Khỗ nỗi luôn có người đến làm phiền cô, vì thế giữa
“Không có hứng thú với đàn ông”
và
“Theo chủ nghĩa độc thân”
thì cô chọn vế sau để từ chối họ.
Chỉ là cô không ngờ bạn bè lại nghĩ về cô như thế.
Ngay cả Diêu Linh cũng tự cảm thấy, sau khi ở cạnh Phó Hằng cô không giống cô của lúc trước nữa. Khi đó cô chỉ có một mình, chẳng có bất cứ vướng bận gì, chuyện gì cũng dám làm, cái gì cũng không sợ, song thỉnh thoảng cũng thấy cô đơn, như thể chẳng có ai hiểu được mình.
Bây giờ…. Diêu Linh nghĩ đến Phó Hằng.
Cô nhớ đến một câu nói nổi tiếng trên mạng, tình yêu là áo giáp nhưng cũng là điểm yếu.
Cô không thể sống bàng quan như xưa mà học cách vòng vo, rồi đi đường vòng đạt đến mục tiêu của mình.
Diêu Linh không để ý gì chuyện đó, cô không cảm thấy tủi thân vì yêu Phó Hằng. Quả thật cuộc sống bây giờ khác hẳn ngày xưa, nhưng có ai trên đời này mà không phải thay đổi chứ.
Cuối bữa tiệc, bạn bè cười cười nói nói tạm biệt lẫn nhau. Về đến nhà, Phó Hằng rất im ắng, không nói năng gì.
Diêu Linh nghĩ Phó Hằng không thích tiệc tùng kiểu này, thầm nghĩ lần sau không dẫn anh theo nữa, nhưng không ngờ mấy hôm sau càng ngày anh càng trầm lặng.
Anh có chuyện giấu cô.
Diêu Linh có thể xác định như vậy. Thực ra mấy năm nay hai người rất thẳng thắn với nhau, không giấu nhau điều gì, có chuyện gì đều nói cho đối phương biết.
Cho nên Diêu Linh cảm thấy chuyện này tương đối phức tạp. Hơn nữa khi cô hỏi anh anh lại không nói, đúng lúc Diêu Linh cũng bận rộn liền nghĩ thôi đợi hết bận sẽ tâm sự với anh sau.
Kết quả hôm nay công việc xong xuôi, cô về đến nhà không thấy Phó Hằng đâu.
Phó Hằng không bao giờ tăng ca, thế mà hôm nay cô lại nhận được tin nhắn của anh báo tối nay phải tăng ca.
Diêu Linh thấy hơi kỳ lạ, chẳng lẽ công ty anh gặp chuyện gì?
Vì trừ nguyên nhân đó thì cô không nghĩ được điều gì khác.
Diêu Linh trả lời anh,
“Được, em ở nhà chờ anh.”
Cô ở nhà nấu cơm, sau đó nhớ tới chuyện khi Phó Hằng không có công chuyện hay đưa cơm cho cô, vì thế cô quyết định mang cơm đến công ty cho Phó Hằng.
Diêu Linh hào hứng làm cơm cuộn, sau đó bỏ vào hộp. Cô vẫn chưa học lái xe nên đành gọi người tới đón.
Đến công ty Phó Hằng, Diêu Linh cũng không cần báo danh gì vì ai cũng biết cô, sau đó chợt nghe lễ tân thông báo,
“Tổng giám đốc Phó đã rời công ty.”
Diêu Linh:
“…….”
Cô cảm ơn một tiếng, trong lòng mờ mịt.
Lúc đi ra ngoài, Diêu Linh gọi điện cho Phó Hằng, đầu dây bên kia rất yên ắng.
Diêu Linh hỏi,
“Anh tăng ca khi nào về? Em làm cơm rồi, muốn đợi anh về ăn chung.”
Phó Hằng mau chóng đáp,
“Hôm nay có lẽ không được, mai anh mới về nhà.”
Diêu Linh ừ một tiếng, thấy tim mình như bị ai khoét một lỗ.
Tốc độ quá nhanh, vết thương đã bắt đầu nhỏ máu, nhưng đến một lát sau thì trí não mới cảm thấy đau đớn.
Diêu Linh cầm hộp cơm tiến đến chỗ thùng rác, vốn muốn ném đi nhưng lại khựng lại, sau đó cô thở dài một hơi, cũng không ném đồ ăn đi mà mang về nhà.
Thật ra cô có thể nói thẳng với anh là cô đã đến công ty tìm anh, anh vốn không ở công ty, anh nói dối cô.
Nhưng không hiểu sao lời nói đã đến đầu lưỡi lại bị cô nuốt xuống. Cô đột nhiên nhớ tới những cặp vợ chồng lâu năm, tình cảm không còn mãnh liệt nữa, ông chồng ra ngoài tìm niềm vui mới.
Cô bỗng thấy sợ hãi, trong khoảng thời gian này, đúng là Phó Hằng lạnh nhạt với cô hơn trước nhiều.
Hình như anh đang trốn tránh cô.
Diêu Linh về đến nhà, trong nhà chỉ có mình cô, trống rỗng tựa như cõi lòng cô bây giờ.
Cô chợt nhận ra, mấy năm nay, cô được Phó Hằng chăm lo quá kỹ.
Cô dường như chẳng gặp chuyện gì xấu, ai cũng niềm nở với cô, Phó Hằng còn hơn thế, lúc nào cũng cưng chiều cô.
Nên giờ đây cô mới thấy mờ mịt đến thế.
Diêu Linh ngồi bệt xuống ban công, sau đó nhớ lại cô của ngày xưa, nếu là khi ấy thì cô sẽ làm gì nhỉ?
Diêu Linh nghĩ ngợi miên man.
Chắc là đầu tiên tìm hiểu xem vì sao Phó Hằng lại nói dối, nếu thật sự có chuyện thì có thể thông cảm, nếu là phản bội thì cô sẽ chia tay anh, dù có đau lòng đến mấy cũng sẽ lựa chọn chia tay.
Đến lúc đó có thể tiếp tục tưởng tượng dáng vẻ trung niên xấu xí của Phó Hằng.
Diêu Linh nghĩ đến đây thì thở phào nhẹ nhõm, đúng vậy, đầu tiên phải tìm hiểu xem Phó Hằng đang ở đâu, làm gì, vì sao lại nói dối là ở công ty tăng ca.
Vì thế Diêu Linh lại gọi điện cho anh lần nữa, một lúc lâu mới có người trả lời,
“Xin chào.”
Một giọng phụ nữ lạ hoắc.
Diêu Linh hơi ngạc nhiên, sau đó vẫn hỏi,
“Chào cô, Phó Hằng có đó không? Tôi tìm anh ấy có chút chuyện.”
“Cô là cô Phó đúng không? Chắc cô từng nghe về tôi, mấy năm trước tôi đã muốn gặp cô nhưng lại chưa có cơ hội.”
Giọng nữ đầu dây bên kia rất dịu dàng, nghe dễ chịu khó tả. Đó chính là cảm giác khiến người ta thấy thật thoải mái, nhưng nói gì thì nói, Diêu Linh sao có thể cảm thấy như thế lúc này.
Giờ phút này Diêu Linh không thể nghĩ ngợi được bất cứ chuyện gì, cô không ngừng tự an ủi mình, đây là hiểu lầm, có thể đây chỉ là hiểu lầm.
Đúng lúc này điện thoại cô đột nhiên hết pin tắt nguồn.
Diêu Linh vội chạy đi lấy đồ sạc sạc pin.
Khi điện thoại đã khởi động được, Diêu Linh vội gọi lại ngay cho Phó Hằng.
Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, là Phó Hằng nghe điện thoại, Diêu Linh òa khóc nức nở,
“Phó Hằng, em muốn nghe giải thích.”
Giọng anh khàn khàn ở đầu dây bên kia,
“Xin lỗi em, em nín trước đã. Anh biết anh có lỗi với em….”
Diêu Linh sụp đổ.
Cõi lòng tan nát. Từ khi hai người ở bên nhau, cô chưa bao giờ muốn chia tay, cũng chưa bao giờ nghĩ Phó Hằng sẽ đối xử với cô như vậy.
Diêu Linh bất giác nghĩ đến những người từng bị phản bội, khi những cô gái đó trải qua khoảnh khắc này, sẽ cảm thấy hệt như cô lúc này sao?
Khó trách những cô gái đó bị mắng là ngốc nghếch, vì bây giờ cô cũng không muốn thừa nhận chuyện này, vẫn luôn cảm thấy đó chỉ là hiểu lầm.
Đúng vậy, mọi chuyện chẳng qua chỉ là hiểu lầm.
Đã mười một giờ đêm mà Diêu Linh không có cách nào ngủ, cô ngồi trên sô pha, Đại Hắc và Tiểu Hắc đã biến thành hai con mèo mập, ngồi trên đùi cô.
Rất nặng rất nặng.
Đôi mắt Diêu Linh sưng lên, lòng cũng tan nát.
Đột nhiên cô nghe thấy tiếng mở cửa, sau đó thấy Phó Hằng đi vào.
Cô chưa kịp nói gì thì Phó Hằng đã mở miệng nói,
“Anh xin lỗi.”
Diêu Linh rất rất ghét ba chữ này, vì nó có nghĩa là anh thật sự làm chuyện có lỗi với cô.
Diêu Linh hít sâu một hơi, nhìn khuôn mặt anh, dù sao đây cũng là người cô từng yêu, cô ừ một tiếng,
“Được rồi, vậy giờ anh tính sao?”
Diêu Linh vừa dứt lời thì tự đáp luôn,
“Như vậy đi, em sẽ dọn đồ đi, sau này anh hãy tự chăm sóc bản thân thật tốt.”
Nước mắt cô rơi trên người Đại Hắc Tiểu Hắc khiến hai con mèo thấy bất an hẳn.
Phó Hằng lắc đầu,
“Đừng mà, nếu phải dọn đi thì để anh, đây là nhà của em.”
Anh siết chặt nắm tay, giọng nói yếu ớt hẳn đi.
Thật ra Diêu Linh đã sắp bùng nổ, nhưng cô vẫn cố gắng khống chế cảm xúc, cô muốn hai người chia tay trong hòa bình, nên cô không muốn kích thích anh. Dù sao khi hai người ở bên nhau anh đã đối xử rất tốt với cô, cô cũng từng hứa sẽ yêu anh suốt đời, bảo vệ anh, làm anh vui.
Bây giờ có lẽ không làm được rồi, điều duy nhất cô có thể làm là hòa bình chia tay anh.
Tim Diêu Linh đau đến chết lặng, vốn dĩ cô còn cảm thấy cuộc sống này bình lặng phát chán khiến cô mất cảm giác luôn. Nhưng bây giờ bỗng dưng lại gặp chuyện sét đánh ngang tai khiến cô thấy mình như bị ném vào chảo dầu sôi vậy.
Diêu Linh bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình, dù Phó Hằng đã nói anh sẽ dọn đi thì cô vẫn không ngừng tay.
Ở lâu như vậy, một phần con người cô đã hòa vào căn nhà này, làm sao có thể thu dọn đây.
Diêu Linh đến phòng tắm rửa mặt, cố gắng tươi cười như thể cô không hề trách anh, bọn họ chia tay vui vẻ.
Mấy năm nay, cô cũng quen vài người bạn tốt trong nghề, cô gọi điện thoại cho một người bạn, cô ấy nhanh chóng đến đón cô.
Trước lúc Diêu Linh dọn đi còn mỉm cười nói với Phó Hằng đang ngồi im lặng trên sô pha,
“Mấy năm qua cảm ơn anh đã chăm sóc em, em thật sự cảm thấy hạnh phúc, chặng đường phía sau mong anh luôn sống vui vẻ.”
Cô không thể nào một nháo hai khóc ba thắt cổ, bước đi trong tư thế ngẩng cao đầu là tốt nhất.
Phó Hằng không trả lời cô, Diêu Linh mang theo đồ đạc theo bạn mình rời đi.
Nói là bạn bè, nhưng thực ra đó là một nhân viên trong công ty cô, vừa nghe Diêu Linh nói hai người chia tay thì hoảng hốt,
“Anh chị muốn ly hôn? Chị Linh à, sao lại muốn ly hôn?”
“Hết yêu rồi.”
Diêu Linh thoải mái đáp.
Cô không muốn nhắc đến chuyện phản bội, cứ coi như là hai bên thấy không hợp, chia tay trong hòa bình đi.
Ngồi trên xe, Diêu Linh bất giác quay đầu nhìn lại thì thấy nhà bọn họ không hề sáng đèn.
Hay là hận Phó Hằng đi, vậy chắc cô sẽ thấy dễ chịu hơn một chút.
Trong khoảng thời gian ngắn Diêu Linh đột nhiên không biết ngủ ở đâu.
Công ty cô ở cạnh công ty nhà họ Phó, mà tình trạng bây giờ của cô cũng không thích hợp đến cô nhi viện, sẽ khiến bọn nhỏ sợ.
Diêu Linh lại lau đi nước mắt, sau đó nhớ tới một chuyện, cười cười nói,
“Chị biết nên đi đâu rồi.”
Diêu Linh lập tức nói bạn đưa mình đến trụ sở.
Văn phòng công ty và trụ sở không ở chung một chỗ.
Mấy năm nay, Diêu Linh luôn đi theo phong cách ưu nhã trí thức, tóc cũng nuôi dài.
Lúc Diêu Linh đến trụ sở, chuyện đầu tiên cô làm là nói,
“Giúp chị cắt tóc đi, cắt theo phong cách Từ Hoa ấy.”
Từ Hoa là hạng mục nằm vùng tiếp theo của công ty, hiện tại thân phận nhân vật ngày càng hoàn thiện, nhưng vì đó là nam nên chọn mãi không được người thích hợp.
Người phụ trách ở đây kinh ngạc,
“Chị Linh, chị tính đi?”
“Đúng vậy, chị muốn tự đi.”
Thật ra trước đó Diêu Linh đã muốn tự đi nằm vùng, nhưng cô đặt mình vào vị trí của Phó Hằng để suy nghĩ thì biết chắc chắn anh sẽ không đồng ý nên đành từ bỏ.
“Vậy phải hóa trang thật kỹ.”
“Ừ, chị biết rồi.”
Diêu Linh nói.
Tóc rớt xuống từng đợt từng đợt một, cô thấy hơi đau lòng, cô cũng khá thích để tóc dài, luôn dưỡng tóc rất kỹ nên tóc cô dài như vậy mà không hề bị chẻ ngọn.
Mới đó đã cắt thành đầu tóc nam điển hình.
Diêu Linh nhìn mình trong gương, thấy mình trông cũng khá bảnh.
Sau đó đến khâu kẻ mi, vẽ mũi, hóa trang toàn khuôn mặt, Diêu Linh thấy cậu trai dịu dàng trong gương bỗng chốc biến thành một anh chàng cứng cỏi.
Diêu Linh đứng lên,
“…..”
Nhớ đến mình chỉ cao có một mét sáu lắm thì thoáng đau lòng.
“Đến khi đó xài miếng lót độn chiều cao, chắc cũng xấp xỉ mét bảy thôi.”
Diêu Linh:
“……..”
“Trước tiên chị sẽ học ca hát, khiêu vũ, bọn em nhớ hoàn thiện lý lịch nhân vật cẩn thận một chút, đừng để người ta bắt thóp được gì.”
Diêu Linh nói.
Sau đó cô cứ thế về lại ký túc xá, công ty cô có ký túc xá cho nhân viên.
Thật ra trong lòng cô hơi sợ hãi, mọi chuyện trên đời luôn như thế, trăng tròn rồi lại khuyết, có gì trên đời mà hoàn hảo đâu.
Hơn nữa càng đáng sợ hơn là, đôi khi một chuyện không như ý sẽ kéo theo muôn vàn chuyện không như ý.
Đã lâu lắm rồi cô không tự mình đi nằm vùng nên giờ phải nỗ lực gấp bội mới được.
Càng cố gắng càng tốt, nếu cố đến không còn thời gian rảnh thì sẽ không phải nhớ đến người kia nữa.
Diêu Linh hít sâu một hơi, đừng sợ Diêu Linh, mình có kinh nghiệm, hơn nữa bây giờ mình đâu phải cô bé ngày xưa, năng lực tiếp thu chắc chắn mạnh mẽ hơn trước.
Nhưng cuối cùng cô lại vùi mình trong ổ chăn, vừa đau lòng khóc lóc vừa tự chửi mình. Lúc đó tuy tuổi cô không lớn, nhưng thực ra chịu khổ đã quen, năng lực chịu đựng tâm lý trâu bò không ai vượt qua được, mà giờ cô sống sung sướng mấy năm đã hoàn toàn đánh mất năng lực đó.
Diêu Linh hít sâu vài lần, con người luôn là thế, nếu không vấp ngã thì vĩnh viễn không biết điểm mấu chốt của mình ở đâu. Cô chắc chắn mình có thể làm được, dù có vất vả đến đâu đi chăng nữa thì cô vẫn sẽ làm được, chỉ cần làm được là được.
Điện thoại Diêu Linh không tắt máy, cũng không bỏ tên Phó Hằng vào danh sách đen, nhưng đến tận ngày hôm sau cũng không thấy Phó Hằng gọi cho cô, ngay cả tin nhắn cũng không có.
Diêu Linh không kịp nghĩ ngợi gì đã phải đi huấn luyện.
Những thứ cần học quá nhiều, trình độ ca hát của cô chỉ dừng lại ở bậc hợp xướng tiểu học, khiêu vũ thì mù tịt, kể chuyện lại trúc trắc, tóm lại là có một đống khuyết điểm.
Diêu Linh chìm trong học tập.
Hai ba ngày trôi qua mới được nghỉ ngơi một lát, cô chợt nhớ ra phải gọi điện cho ông Phó, cha vẫn luôn lo lắng cho hai người.
Diêu Linh gọi điện báo tin này cho ông Phó, cô nghe bên kia như có tiếng đồ bị rớt, sau đó nghe ông nói,
“Linh Linh à, có phải có hiểu lầm gì không, Phó Hằng không phải người như vậy đâu.”
Con ông yêu đứa con dâu này cỡ nào ông biết rõ. Ông nhớ lại trước khi dẫn Diêu Linh về nhà ra mắt, con ông trước giờ luôn kiệm lời lại lải nhải một đống chuyện, sợ ông dọa Diêu Linh sợ. Mọi việc trong nhà đều theo ý Diêu Linh, nhiều năm như thế không có gì thay đổi sao bỗng chốc thay đổi được chứ.
Diêu Linh cũng mong chỉ là hiểu lầm, nhưng từ đầu tới đuôi đều không phải, cô không nghĩ ra hiểu lầm chỗ nào.
Thật ra Diêu Linh có thể tưởng tượng, nếu Phó Hằng lựa chọn để cô ra đi, vậy chắc chắn anh sẽ đưa cô gái kia về, giờ phút này chắc cô ta đang ở nhà của bọn cô……..
Tim Diêu Linh thắt lại, thôi đi, đừng nghĩ tới chuyện này nữa, vẫn nên tưởng tượng như hồi xưa được rồi, tưởng tượng Phó Hằng biến thành một ông chú bụng phệ.
Diêu Linh tự an ủi chính mình, Phó Hằng thật sự đã cho cô rất nhiều. Đó là lần đầu tiên cô được người khác yêu thương nhiều như vậy, qúy trọng nhiều như vậy.
Cô không thể chỉ bởi bây giờ Phó Hằng phản bội cô mà phủ định tình yêu trước kia của anh.
Cô đã nghĩ thông rồi, dù sao ký ức tốt đẹp vẫn còn mãi.
Đúng vậy, nghĩ thông rồi thì vui vẻ đi làm hoàng tử hộp đêm thôi.
Đợi đã, không đúng, vai diễn này là một nhân vật u buồn…. Chậc, u buồn thì u buồn, có gì làm khó được cô.