Chương 3: Đại tướng ma cà rồng phương BẮC , Akai Tsuki

‘‘Gì vậy, có cái gì đó rất ấm đang ôm mình’’ Yuri vẫn còn đang nhắm mắt nhưng lại có cảm giác gì đó rất ấm một cảm giác rất quen thuộc dường như đã cậu không cảm thấy được như vậy. Hai bàn chân cậu có cảm giác gió thổi như đang bay không cảm nhận được mặt đất ‘‘Không lẻ mình đã chết rồi sao?’’.

‘‘Không đâu, ta sẽ không để em chết thêm lần nào nữa’’. Yuri nghe được giọng của người đàn ông nào đó rất trầm nhưng lại mang cảm giác được sự dịu dàng nào đó từ tiếng nói đó.

Yuri từ từ mở mắt ra thì thấy mình đang được bế kiểu công chúa bởi người đàn ông lạ mặt đang bay lơ lững trên trời ‘‘Anh là….ai?’’ Cậu hốt hoảng.

Mây bắt đầu trôi đi theo làn gió ánh trăng soi sáng người đàn ông lạ mặt đó, lúc này Yuri thấy người đang bế mình cũng có mái tóc dài màu đen khuôn mặt đẹp trai hiền hòa nhưng lại kèm theo nét u buồn nào đó ở cặp mắt đỏ đó. ‘‘Cuối cùng ta cũng gặp lại em, Yuri’’.

Yuri nghe được giọng của người đàn ông đang bế thì nhớ lại những giấc mơ có giọng nói y chan như giọng của người này luôn gọi tên mình ‘‘Sao giọng người….này lại thấy quen quen’’. Nước mắt đã không biết từ lúc nào đã tuôn ra. ‘‘Sao.….sao tim mình lại đau như vậy’’.

Gã tóc vàng nhìn trên trời với khuôn mặt ngạc nhiên ‘‘Đại….đại tướng ma cà rồng phương BẮC’’. Thì ra người đang bế Yuri bay lơ lửng trên trời là một trong bốn vị đại tướng ma cà rồng phương BẮC ‘‘Nhưng rõ ràng ngài ấy đã mất tích suốt năm trăm năm mà, sao giờ lại xuất hiện’’.

Đại tướng ma cà rồng phương BẮC có vẻ tức giận: ‘‘Ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám đụng vào người của ta’’.

Yuri nhìn người đàn ông bế mình mà nghĩ thầm ‘‘Người….người của hắn’’. Cậu bỗng tức giận giãy giụa. ‘‘Này, em làm gì vậy?’’. Đại tướng ma cà rồng nhìn Yuri ngọ ngậy như muốn thoát ra khỏi vòng tay hắn.

‘‘Mấy người là ai vậy?’’. Yuri tức giận nói. ‘‘Cái tên tóc vàng đó là Su thuộc hạ của đại tướng ma cà rồng phương Tây” Đại tướng ma cà rồng này đang trả lời bằng giọng trầm có chút u sầu.

‘‘Ma cà rồng phương TÂY?’’ Yuri nhìn khuôn mặt của người đang bế mình cảm nhận được một chút thân quen.

‘‘Còn ta là Akai Tsuki đại tướng ma cà rồng phương BẮC’’ hắn nhìn Yuri thầm lặng mỉm cười ‘‘Cũng là người luôn chờ em suốt năm trăm năm qua’’.

Gã tóc vàng tên Su nhìn đại tướng ma cà rồng phương BẮC tuy run sợ nhưng dường như hắn đã biết gì đó nên hắn dám mạnh miệng nói ‘‘Mặc dù ngài là đại tướng nhưng ta nghe nói ngài đã bị niêm phong ấn sức mạnh từ năm trăm năm trước, hiện giờ ngài không thể đấu hết tất cả chúng tôi được cả’’.

Akai Tsuki nở nụ cười gian manh tự tin ‘‘Này! Yuri, em có muốn chúng ta thoát ra ở đây không?’’. Yuri tuy không hiểu gì nhưng cậu hiện đang đói không muốn ở đây giây giưa với bọn kia nên cậu đành nghe. ‘‘Sao cũng được, miễn là tôi thoát khỏi đây là được’’.

Dưới ánh trăng chiếu sáng người đàn ông cao ráo Akai Tsuki bế Yuri, hai đôi mắt nhìn nhau chằm chằm, Akai Tsuki từ từ cúi xuống mặt Yuri ‘‘Hở, gì vậy?’’. Trong tích tắc trọn vẹn ba giây Akai Tsuki đã chiếm được bờ môi mỏng manh của Yuri.

Gã tóc vàng Su chứng kiến cảnh tượng cơm chó hắn hoảng hốt ‘‘Chuyện….chuyện gì vậy’’. Cảnh tượng này rất sốc đối với một con quỷ như hắn, mục đích ban đầu là giết Yuri ai ngờ lại xem cảnh tượng cơm chó dưới ánh trăng.

Akai Tsuki từ từ buông bờ môi Yuri hắn nhìn cậu mỉm cười. ‘‘Mẹ ơi! Con bị mất lần đầu rồi’’ mặt Yurri đỏ chả khác nào là một trái dâu chín mùi, mắt cậu bắt đầu ứa những giọt nước ở trong khóe mắt.

Yuri nổi giận lấy tay che miệng nói ‘‘Sao….sao anh dám cướp nụ hôn đầu của tôi’’.

Gã tóc vàng Su nhìn hai người kia hắn tưởng tượng Akai Tsuki giống như một chú cún đang bị chủ la mắng trông thật là đáng thương.

‘‘Thì…..thì làm vậy anh mới lấy lại sức mạnh được chứ’’. Akai Tsuki cố giải thích.

Gã tóc vàng nghe vậy chợt nhận ra rằng ‘‘Kì lạ, rõ ràng lúc nãy sức mạnh của đại tướng đâu có mạnh như vậy’’. Hắn bắt đầu lo lắng ‘‘Không thể nào như vậy được’’.

Akai Tsuki liếc gã tóc vàng khiến hắn rung mình sỡn gai ốc. ‘‘Ta cho ngươi ba giây, ngươi và lực lượng của người không đi thì đừng trách là ta không nể chủ nhân của ngươi’’ Akai Tsuki hâm dọa.

Gã tóc vàng Su vẫn chưa hiểu gì ‘‘Hả’’.

Akai Tsuki bắt đầu đếm ‘‘Một!’’.

‘‘Không lẻ lời đồn là thiệt, năm trăm năm trước khi ngài ấy cho quân địch ba giây để rút lui nhưng cả bọn ngoan cố nên ngài ấy đã chiếm kinh thành trong vòng một nốt nhạc’’. Gã tóc vàng suy nghĩ hoang mang.

‘‘Hai!’’ Akai Tsuki đếm.

‘‘Ây cha, hình như bắt đầu căng rồi’’: Yuri nhìn gã tóc vàng bằng ánh mắt thương hại.

‘‘Tiêu rồi, rút!, rút thôi!’’. Gã tóc vàng triệu hồi khí màu tím như cánh cổng bọn đám bộ xương từ từ chạy vô ‘‘Thôi, không kịp rồi’’.

‘‘Ba!....đã đến giờ hành quyết’’. Akai Tsuki dịu dàng dặn dọ Yuri rằng: ‘‘Em cố bám ta cho chắc nhé’’. Mặc dù Yuri không thích cái tư thế này nhưng đành ôm chặt Akai Tsuki vậy.

Yuri đã ôm chặt. Akai Tsuki liếc gã tóc vàng một cái, đưa tay lên cao bắt đầu có luồng khí đỏ từ đâu ra xuất hiện ‘‘Sống từ bóng tối, nơi tối tăm của địa ngục, ta triệu hồi ngươi, xuất hiện đi ảo ảnh yêu tinh’’. Câu thần chú đã vang lên từ luồng khí đỏ xuất hiện những con yêu tinh trên tay cầm kiếm lao vào những bộ xương của tên tóc vàng.

Trong phút chốc đám bộ xương đã bị tiêu diệt hoàn toàn. ‘‘Không…..không thể tin được….mới đây toàn quân của ta đã bị diệt sạch’’.

Gã tóc vàng nhìn thuộc hạ của mình bị tiêu diệt hắn bắt đầu lo sợ vì mình sắp giống những xác bộ xương đang nằm quanh hắn. ‘‘Mình nghĩ mình nên rút mới được’’ Hắn thầm nghĩ rồi từ từ tiến vào luồng khí màu tím ‘‘Hôm nay tới đây thôi’’ gã nhìn Yuri ‘‘Ta sẽ tìm và giết ngươi, chờ đấy’’.

Yuri nhìn gã tóc vàng dần dần biến mất trong luồng khói tím ‘‘Nay là ngày gì vậy trời’’. Yuri nhìn lên Akai Tsuki thấy bản thân vẫn còn đang ôm chặt Akai Tsuki bay lơ lửng gần mặt trăng. ‘‘À….nào anh mới thả tôi xuống’’.

Akai Tsuki không nói gì, hắn từ từ đáp xuống đất. Yuri buông tay ra khỏi người Akai Tsuki ‘‘À……cảm ơn’’. Cậu vẫn còn ngại ngùng nên không dám nhìn mặt người đối diện.