Bộp!
Diệp Y Thần hung hăng ném một mớ giấy tờ lên bàn, trừng mắt nhìn hắn:
"Thương tổn 60 phần trăm, mất tám tuần để bọn họ chữa lành vết thương. Hai tháng!
Làm tốt lắm, rất tốt!"
Nữ hiệu trưởng cố nén giận, giọng điệu mỉa mai. Nhạc Lam một tay vuốt vuốt tóc, mắt nhìn lên trần nhà:
Ah! Họ đã gây sự trước mà!
Im ngay! Em chẳng làm được điều gì tốt. Thật ngu ngốc!
Việc đánh nhau trong cái ngôi trường này, Diệp Y Thần kì thực vốn cũng chẳng để ý lắm, bởi với phẩm hạnh của đám học sinh trong đây, thì việc gây gổ diễn ra như cơm bữa. Nhưng điều khiến nàng tức giận là, những vụ ẩu đả khác đều diễn ra ngoài giờ, không công khai, nói cách khác là bí mật dạy cho một "bài học". Còn lần này, sự việc gây gổ diễn ra rất quang minh chính đại, ngay giữa sân trường vào buổi trưa. Vỡ lở ra, thì chính là trị an của một ngôi trường quí tộc lại không tốt, và hiệu trưởng như nàng ta đến lúc đó tha hồ mà đẹp mặt.
"Em tự nhận là một nam sinh cấp ba của ngôi trường quí tộc này khi có những hành vi giống côn đồ như vậy à?"
Nhạc Lam mắt nhìn ra cửa sổ ngắm mây:
" "
"Dù sao thì..."
Diệp Y Thần lấy lại bình tĩnh, ánh mắt sắc bén nhìn hắn:"
Em còn gây gổ như vậy một lần nữa, thì không còn là đình chỉ học, mà sẽ bị đuổi khỏi trường. Đuổi học đấy, rõ chưa?"
"Hừ!"
Nhạc Lam bất mãn hừ nhẹ, bước ra.
Mẹ nó! Chẳng qua là mấy thằng con nhà quan... . Mà có đếch gì, còn không phải cũng nghèo rớt xác sao? Còn không phải đi trấn tiền của mấy học sinh nhà giàu nhưng không có quan hệ trong trường sao? Nếu là Nhạc Lam trước kia thì cũng chỉ có ngậm bồ hòn làm ngọt, nhưng hiện tại, chính là lũ kia đá thiết bản rồi!
...
"Nhoàm!"
Nhạc Lam hung hăng gặm một miếng hamburger thật to, ở tương lai có thứ gọi là đồ ăn nhanh này, đúng là quá tiện, lại ngon nữa! Nhưng như vậy cũng không thể giảm bớt đi cảm giác bức bối. Lúc trước thường nói dân không đấu được quan, hiện tại lúc nào Nhạc Lam cũng nghe khẩu hiệu "mọi người bình đẳng ". Bình đẳng cái con bà nó chứ! Thời nào cũng vậy cả thôi!
Hắn dựa lưng vào ghế. Nói cho cùng, cũng chỉ là sức mạnh. Sức mạnh quyết định hết thảy. Sư phụ lúc trước từng nói vậy, không đạt được, không như ý, chỉ là sức mạnh chưa đủ mà thôi!
"Này! Cho thêm một suất gà Pop Corn cỡ lớn!"
Những lúc thế này, cần ăn để giải tỏa.
"Nhoàm nhoàm"
"Nhoàm nhoàm"
...
"Ha! Sự xấc xược của mày đã đến giới hạn rồi đấy!"
Một giọng nữ trong quán vang lên. Nhạc Lam thoáng nghe ai đó ngồi bàn gần hắn trầm trồ:
"Oh! Đến rồi! Cuộc chiến của các quí cô."
!!!
"Ờ, hơi lạ!"
Nhạc Lam tò mò ngoảnh đầu ra sau. Một thân hình cao ráo vận quần jean với chiếc áo thun không cài hai hàng cúc trên cùng. Mái tóc dài nhuộm màu vàng hoe ôm lấy khuôn mặt trái xoan đang tỏ ra khinh bỉ với nữ nhân bên dưới.
"Đó là các quí cô sao?"
"Con khốn! Tao đã cảnh cáo mày rồi, đúng không?"
Lâm Huyên mở nắp lon Coke, đôi chân thon dài đi giày thể thao giơ lên dẫm lấy đầu nữ sinh tóc đen đang ngồi bệt trên sàn.
"Nếu còn can thiệp vào việc của tao lần nữa, tao sẽ giết mày!"
"Khoan đã, hình dáng này!!!"
Cùng lúc, khi những giọt Coke đang chảy dài trên mái tóc đen óng ả của nữ sinh bên dưới, Nhạc Lam liền giật mình đến sửng sốt:
Là tỷ tỷ Linh San!
"Sao lại như thế này?"
Lửa giận trong hắn ngay lập tức bén lên, rồi bùng cháy một cách dữ dội.
"Khốn kiếp! Con đượi này dám?"
Vốn còn mang tư thái của kẻ ngoài cuộc đứng xem cho vui, thậm chí còn có chút thưởng thức nhan sắc của ả tóc vàng, nhưng mà...
Nhạc Lam đứng phắt dậy.
Không! Thể! Tha! Thứ!