Một tháng!
Với học sinh bình thường, một tháng sẽ chỉ là khoảng thời gian học tập và học tập, theo cái cách nhàm chán đến lớp nghe giảng tới giờ về. Nhưng ở trường quí tộc Thiên Khải này, có ngày nào là yên bình? Nói gì đến cả tháng. Và, với Nhạc Lam mà nói, một tháng là khoảng thời gian đủ dài, để tất cả những thằng Nhị Thế Tổ trong trường biết được rằng ít nhất, Nhạc Lam hiện tại, so với một Nhạc Lam hiền lành, có phần nhút nhát trước kia, đúng là cách xa một trời một vực.
...
"A lô, Linh San yêu dấu à! Chị ăn trưa chưa?"
Nhạc Lam có vẻ như càng ngày càng thân với vị tỷ tỷ tiện nghi này hơn, ngẫu nhiên còn hay gọi nàng ta giống như nhân tình vậy.
"Hả, chị hỏi là có phải em vừa đang đánh nhau không á?"
Nhạc Lam liếc mắt nhìn quanh, lũ khốn này đúng là không biết giữ yên lặng khi người khác nói chuyện điện thoại, chúng mày chết chắc rồi!
"Không được phép đánh nhau, nghe không?"
Trong điện thoại, Nhạc Linh San giọng điệu kiên quyết không cho thỏa hiệp. Em trai nàng đúng là khác trước rất nhiều, dù là theo chiều hướng tốt, nhưng lại cũng nảy sinh những vấn đề mới. Mà hơn cả, đó là đánh nhau. Dù nàng chưa bao giờ thấy hắn ôm một thương tích mảy may trở về nhà, vẫn thường hay vui đùa mỗi khi nàng áp lực. Nhưng những cuộc điện thoại phê bình từ nhà trường, những bản kiểm điểm hắn mang về, với một hội trưởng hội học sinh gương mẫu như Nhạc Linh San, là không thể chấp nhận được.
Nhạc Lam chẳng bận tâm lắm đến hơn chục thằng cắc ké đứng im lặng vây quanh hắn, vẫn ngoác miệng cười hô hố:
"Từ trước đến giờ Anh có biết đánh nhau là gì đâu!"
"Này, ai là anh hả, có sửa ngay kiểu nói chuyện đùa bỡn chị như vậy đi không? Nếu ăn rồi thì thôi, chị cúp máy đây!"
Nhạc Linh San nói xong, không chờ hắn trả lời, hậm hực bấm mạnh cái nút đỏ trên màn hình. Thằng nhóc này đúng là cả gan mà! Dám xưng anh với nàng nữa cơ chứ!
...
Nhạc Lam chân đạp lên mặt một thằng nhuộm tóc vàng, rút lấy điếu thuốc đỏ rực mà nó đang ngậm dí vào má nó:
"Đó không phải là bạn gái tao, vẫn chưa phải. Hiện giờ là chị gái tao, thằng ngu!"
Á á á!
Tên kia căn bản là không nghe Nhạc Lam nói gì, nỗi đau đớn bỏng rát của điều thuốc đang cháy dỡ dí sát vào má khiến hắn chỉ biết thống khổ kêu gào. Xung quanh, những tên khác thoáng co rụt người lại.
Là chị gái của Nhạc Lam!
Nhạc Lam hơi nghiêng đầu nhìn cái lũ đang vây quanh hắn một lượt, luôn có những thằng ngu như vậy, thấy đứa khác bị ăn đòn không biết sợ, cứ phải tự mình nếm thử cơ.
"Mà dù sao thì"
Hắn cười đầy man rợ:
Chúng mày cũng quá làm phiền tao rồi, nhất là khi tao đang bận làm một việc khác. Nên giải quyết mấy thứ vặt vãnh trước khi làm chuyện chính chứ nhỉ?
"Thằng chó, bớt nói nhảm đi. Mày nghĩ dọa được tụi tao với mấy lời đó ư?"
Một thằng tóc đỏ, tai bấm khuyên hung hăng nhổ một bãi nước bọt trên mặt đất. Chỉ là, liền sau đó, nó đã được nếm lại chính bãi nước bọt của mình, khi mà Nhạc Lam đạp cho SML sấp mặt L ( L tự hiểu).
Nhạc Lam cười nhạo nhìn kẻ đang run rẩy úp mặt trên nền xi măng:
Hót tiếp đi, mày vừa hót hay lắm mà!
Nói rồi nhìn quanh:
Vào trọng điểm nào! Hai thằng hi sinh.
Vài tên khác thấy vậy chợt run rẩy, dù chỉ mới một tháng nhưng hung danh của Nhạc Lam cũng không phải dạng vừa. Không phải thằng nào cũng ham hố đánh nhau, có khi, chỉ là đi theo "anh em" thôi.
"Đừng lo, nó chỉ có một mình, chúng ta cả chục, sợ gì!"
"Đúng thế, cầm gậy phang nó!"
"Anh em lên!"
Sợ nhất là không có chim đầu đàn. Một khi đã có đứa tiên phong, hơn ba chục tên đứa cầm ống tuýp sắt, đứa cầm dao găm cùng lúc lao lên.
"Hê!".
Nhạc Lam cười khẩy nhìn lũ ngu ngốc kia. Chính xác sư phụ hắn trước đây cũng đã từng dạy:
"Song quyền nan địch tứ thủ"
Con người ta cũng chỉ có hai chân hai tay mà thôi, không thể đỡ được bốn, năm, sáu cánh tay cùng lúc mà đến được. Nhưng mà, người học võ, có thể lấy một địch hai, địch ba, địch bốn, nhiều hơn nữa? Tại sao vậy? Lúc đó Nhạc Lam cũng thắc mắc như vậy thật vô lí, để rồi sư phụ nói cho hắn một đạo lí dễ hiểu:
Tiên hạ thủ vi cường
Chính xác! Khi đối đầu với nhiều kẻ cùng xông lên, đứng yên phòng thủ chính là ngu ngốc. Người luyện võ càng mạnh, càng một mình chọi được với nhiều người, chính là khi đối thủ cùng lúc xông lên, họ càng là lấy sức mạnh cùng tốc độ vượt trội, tiếp cận từng kẻ trong đội ngũ lao lên đó, nhanh chóng hạ gục từng tên một. Như vậy, chính là một cách thông minh, từ quẩn ẩu chuyển sang một đấu một, dù cho cũng không hẳn là một- một, mà gọi là xa luân chiến thì thích hợp hơn! Nhưng mà nói như thế nào đi chăng nữa, thì sức bền của Nhạc Lam không phải là ván đề. Ngoài ra, kĩ thuật Tam Điểm Chỉ, chính là một kĩ thuật mạnh mẽ mà sư phụ dạy hắn khi phải đối mặt với nhiều người. Như tình huống này, càng có vẻ dễ dàng hơn.
Lại nói, Tam Điểm Chỉ là kĩ thuật liên kích hợp, hay hợp kích, mà lấy Tam(ba) làm con số khởi điểm. Tụ khí nơi ngón trỏ, ngưng thần, chờ đợi một khắc khi đối thủ vào đúng tầm thi triển, trong chớp mắt điểm lần lượt vào ba vị trí khác nhau. Vì tốc độ khi điểm chỉ cực nhanh, khiến cho đối phương cảm tưởng như cùng lúc bị đánh vào các vị trí khác nhau vậy. Vào đời tổ sư đầu tiên, sáng tạo ra thuật này, lấy "khoái"(nhanh) làm trọng tâm, điểm vào ba vị trí trong chớp mắt, gọi là tam điểm chỉ. Hai đời tổ sư sau đó, vẫn lấy "khoái" làm trọng tâm, phát triển tuyệt kỹ này, khiến cho nó cùng lúc đánh vào năm vị trí cùng sáu vị trí. Tổ sư thứ bảy, đưa "Tam Điểm Chỉ" lên một tầm cao mới, khi đặt vào trọng tâm thêm một chữ "lực". Lúc này, không những là điểm chỉ cận thân, mà còn là kiếm khí phóng ra, cách không tiêu diệt kẻ thù. Các đời tổ sư đều không ngừng phát triển, sáng tạo cho Tam Điểm Chỉ, đưa kĩ thuật này thành một môn công phu độc đáo của phái Tiêu Dao. Vì thể hiện sự tôn trọng với vị tổ sư đầu tiên sáng tạo nên nó, vẫn giữ nguyên tên gọi. Cho đến đời sư phụ Nhạc Lam hắn, dù chưa bao giờ thấy người thực sự thi triển Tam Điểm Chỉ, nhưng từ những hướng dẫn kĩ càng giúp hắn luyện thành ngũ chỉ, lục chỉ, cho đến hiện tại hắn dựa vào kinh nghiệm sư phụ chỉ dạy lúc trước mà đột phá lên Cửu chỉ- vượt qua các vị tổ sư trước đây, thì hẳn tài nghệ của sư phụ trong môn tuyệt kĩ này cũng không kém.
Trở lại với thực tế, Nhạc Lam lắc đầu. Với lũ rẻ rách này mà dùng Tam Điểm Chỉ, không khỏi có cảm giác dùng đao mổ trâu giết gà. Hắn thuận tay tóm lấy một thằng đầu trọc, đập cái đầu cạo nhẵn thín của nó vào cây cột sắt ở gần. Chỉ nghe một tiếng "coong" đầy trong trẻo, kèm theo tiếng kêu tru tréo thảm thiết, đầu tên trọc máu chảy ròng ròng nhuộm đỏ cả khuôn mặt như vừa nhúng đầu vào bể. Hắn thống khổ hai tay cố giơ lên ôm lấy đầu nhưng không còn đủ sức, quị xuống. Nhạc Lam không quan tâm lắm, tay trái vung mạnh, một đòn móc đầy uy lực vào ngay huyệt Cưu Vĩ tên khác. Huyệt Cưu Vĩ ở sát đầu mũi ức, chỗ đầu trên của đường trắng, dưới mũi ức 0,5 thốn. Đỉnh xương ức giống như đuôi con chim ban cưu, huyệt ở tại vị trí này, vì vậy gọi là Cưu Vĩ. Huyệt nối liền với các cơ quan nội tạng quan trọng.Đánh vào chính là tác động đến động mạch vách bụng, tĩnh mạch, gan, mật, gây chấn động tim, đọng máu, có thể gây tử vong.
Tất nhiên, người học võ mà không không chế được lực đạo của mình, chính là hậu quả khôn lường. Bởi vậy sư phụ đã rèn cho hắn cách khống chế lực đạo một cách chuẩn xác. Đòn đánh vào tên kia, Nhạc Lam đã khống chế ở mức không gây tử vong. Tuy nhiên, Cưu Vĩ là một trong ba mươi sáu tử huyệt của cơ thể, dù cho không chết, đau đớn trong đó há lại có thể tưởng tượng. Tên bị Nhạc Lam đánh vào huyệt Cưu Vĩ, chỉ kịp hét lên đầy đau đớn rồi gục ngay lập tức.
Nhạc Lam cũng không có một chút lăn tăn gì, chẳng phải chỉ cần không chết là được rồi sao? Nếu hắn yếu thế, vậy lũ đầu trâu mặt ngựa này sẽ đối tốt với hắn ư?
"Vút"
Có tiếng xé gió ở sau lưng, Nhạc Lam cũng không thèm né sang chỗ khác, xoay người, dùng tốc độ sấm sét đá vòng lại trúng huyệt Thái Dương của tên cầm gậy, thêm một tên đau đớn mà ngất đi.
"Tao muốn hỏi lại, ai mới là kẻ nhảm nhí ở đây?"
Vẻ mặt hắn tươi cười, nhưng đầy tàn nhẫn.
"Hạ tao bằng nắm đấm của tụi mày, nếu không"
Hắn chỉ xuống mấy tên không còn ý thức phía dưới
"Tao sẽ xé xác tụi mày"
Nhạc Lam chỉ mới nắm tay, những kẻ còn lại đã sợ hãi giật bắn người, lùi mấy bước liền.
"Bây giờ thì... chính tụi mày sẽ đánh nhau"
"!!"
"Tao hứa sẽ để đứa cuối cùng còn mạng"
"Mày...mày đang sủa cái gì thế hả? Sao bọn tao phải đánh nhau chỉ vì lời của mày?"
Thằng tóc một chỏm màu đỏ như mào gà còn chưa dứt lời, một ống tuýp đã đạp thẳng vào đầu nó
"Chết đi, mày không cần đánh nhau, vậy để tao đánh mày là được rồi."
"Câm miệng, tao mới là đứa đi ra"
"Bốp"
...
Cho đến lúc chỉ còn lại một kẻ duy nhất, thở hồng hộc
"Tao...thắng!"
Nhạc Lam đi lại gần hắn, vẻ mặt tán thưởng
"Không tệ! Thật nhẫn tâm. Như đã hứa, tao sẽ để mày đi..."
"Thật sao"
"Xuống địa ngục nhé!"
"Bốp!"
"Hự!"