Chương 10: Vì tỷ tỷ đều hi sinh bản thân như vậy.

Có một điều rất quan trọng, trong hành động giả gái lần này.

Đáng tiếc, Nhạc Lam lại quên mất!

Làm sao để vào được trường của tỷ tỷ?

Đây là một vấn đề rất nhức nhối, bởi lẽ, đâu giả mạo được bà con thân thích gì?

Đáng lẽ ra, Nhạc Lam hẳn sẽ phải rất đau đầu vì vấn đề này trong tương lai. Chỉ là, đôi khi vận khí của hắn cũng không phải nói chơi.

Câu chuyện chính là như vậy, hắn rốt cuộc thành công, trong việc hóa trang thành nữ nhân theo công thức khuynh quốc khuynh thành. Tên này không chịu nổi tịch mịch, liền chạy khỏi nhà, leo lên một chuyến tàu điện đi ra ngoại thành.

Vốn, sẽ chẳng có gì đáng nói, nếu như ngồi cạnh Nhạc Lam không phải là một nam nhân trung niên đeo gọng kính sáng ngời…

Hoàng Phúc thắng là một nam nhân khá thành đạt trong mắt người khác. Nhưng đối với hắn, điều thành công nhất chính là mỗi ngày đi trên tàu điện, được động tay động chân với phụ nữ xinh đẹp.

Mười năm đi tàu điện, sờ mó quấy rối không biết bao nhiêu lần, liếc trộm lại càng không phải nói. Hoàng Phúc Thắng đây, chính là ngựa quen đường cũ, hôm nay như thường lệ, đều ngồi sẵn tại một vị trí quen thuộc.

Và cho đến lúc ấy, hắn chợt nhận ra một điều:

Hóa ra mười năm vẫn lấy làm tự hào về sự hiểu biết phụ nữ của hắn, hôm nay đều trở thành tôm tép!

Ngồi bên cạnh Hoàng Phúc Thắng, chính là một mỹ nhân. Không! Mỹ nhân nói như vậy còn chưa đủ, càng phải dùng khuynh quốc khuynh thành để hình dung. Tuyệt đối là cực phẩm từ trước đến nay!

Nàng này mang một dáng vẻ thanh xuân đầy sức sống, pha chút lạnh lùng ngự tỷ. Lại phảng phất sự hoang dã kiệt ngạo kích thích ham muốn chinh phục của nam nhân.

Nhưng đó còn chưa phải tất cả!

Hoàng Phúc Thắng giật mình. Không chỉ có khuôn mặt, thân mình nàng ta cũng vô cùng cuốn hút. Từ gáy ngọc trắng ngần, bờ vai thon thả, cho đến bộ ngực vừa vặn đến không thể nào hơn. To một tí thì quá cỡ mà nhỏ đi một tí lại không đẹp. Còn cả vòng eo xíu xiu kia, ôm vào mà vuốt ve…

Hoàng Phúc Thắng hôm nay, cảm thấy nhất định là trời cao ban thưởng rồi!

Nhạc Lam- Không sai! Là Nhạc Lam, hôm nay mang tâm trạng hứng khởi chạy lên tàu, lại không biết bản thân xui xẻo đến mức ngồi cùng một lão biến thái đến vậy. Phỏng chừng biết được những suy nghĩ bẩn bựa của lão già bên cạnh như vậy, hắn chắc điên mất.

Đáng tiếc! Tên này bây giờ đang vui quên trời quên đất, bởi vì hắn đang sở hữu một mỹ nhân a! Dù là chính hắn biến thành. Nhưng mà, nói nhảm! Bản thân hắn lại không thuộc về hắn sao? Liền cảm thấy thiên địa cộng minh, chim hót líu lo, hoa đưa nhau nở, chính là cuộc đời trở nên tươi đẹp hơn bao giờ hết. Cảm thấy mặc váy ngồi khép chân quá không thoải mái rồi, bèn tùy ý xoạc ra.

Tươi đẹp a! Hoàng Phúc Thắng cũng nghĩ như vậy. Vốn, là một tên quấy rối lâu năm trên tàu điện, hôm nay lại gặp một mỹ nhân như vậy, hắn đâu định bỏ qua, chắc chắn không thể thiếu sờ soạng mấy nơi mẫn cảm rồi. Với hiểu biết lâu năm về cơ thể phụ nữ của hắn, nhất định làm cho nàng ta lên tiên, lần sau ắt không kìm được lại đi chuyến tàu này. Chuyện này, hắn cũng thành công rất nhiều lần.

Chỉ là, còn chưa kịp hành động, phụt!

Nội tâm Hoàng Phúc Thắng cuồng phun máu mũi. Nhạc Lam cũng không biết một hành động xoạc chân vô tình của mình, có bao nhiêu kích thích.

Khó gặp khó gặp! Lão biến thái bên cạnh thầm than. Không chỉ xinh đẹp, còn rất chịu chơi, đây là kích thích hắn sao? Hoàng Phúc Thắng vốn tay đã run run giơ ra, thấy vậy càng hạ quyết tâm.

Đã vậy liền cảm nhận cặp đùi kia là mềm mại thế nào đi!

Nhạc Lam đang ngồi ngó nghiêng lung tung chợt da gà nổi lên, một dự cảm bất tường nhanh chóng kéo đến, liền sau đó được chứng thực. Chỉ cảm thấy như có một vật ấm nóng, ẩm ướt, run run xoa bóp đùi mình. Trong phút chốc, thiên địa biến sắc, phong vân cuộn trào, tiếng chim ảm đạm, hoa tàn héo rũ. Hắn từ từ quay đầu lại…

Một đôi tay bẩn thìu đầy lông lá ướt đẫm mồ hôi. Mà chủ nhân của nó, đang hèn mọn bỉ ổi nhìn hắn, cười!

Ầm!

Một tiếng sét khủng khiếp đánh ngang qua đại não Nhạc Lam, trong phút chốc hắn liền ngây ngẩn cả người.

Hoàng Phúc Thắng cũng không biết nụ cười mà hắn cho là rất khiêu khích nữ nhân của mình, trong mắt đối phương có bao nhiêu đê tiện bỉ ổi. Thấy nàng ta ngẩn ngơ, càng tưởng là bị hắn sờ “phê” đến ngây dài rồi, không khỏi dịch chuyển tay lên phía trên, một đường vuốt ve.

Á!

Tuyệt đối là tiếng hét thảm thiết nhất của Nhạc Lam từ khi đến thế giới này, không phải bị đánh, không phải do bị ức hiếp, mà là bi phẫn đến tột cùng. Chuyện tưởng chỉ có trên ti vi này, rốt cuộc xảy ra với hắn. Nếu là mỹ nhân, cũng còn phải bồi thường thường để hắn sờ lại. Đằng này, lại là một tên bỉ ổi hèn mọn mà nếu chỉ nhìn, Nhạc Lam cũng muốn tránh xa. Hắn run run, là giận đến run rẩy. Bàn tay kia vẫn tiếp tục sờ mó, càng ở một độ cao mới.

Lão…Khốn...Kiếp!

Một tiếng gầm đầy điên cuồng chấn nát toàn bộ cửa kính trong khoang tàu, một số người yếu hơn còn trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Mà kẻ bị Nhạc Lam nhắm đến, một hơi bị thổi đập vào cuối toa. Hắn hùng hổ bước lại.

Dám có gan sờ soạng bản thân cơ đấy! Thằng cha này vuốt râu cọp rồi.

Ngay lúc này, chợt một tiếng “bíp” kéo dài. Giọng nữ êm ả không phù hợp với hoàn cảnh xuất hiện:

“Tàu đã đến trạm, mời quí khách xuống ga. Cảm ơn quí khách, chúc quí khách một ngày tốt lành.”

Nghe được câu này, mọi người trên tàu vội chạy trối chết. Mà Nhạc Lam, vẫn không để tâm tiến đến gần lão già hèn mọn vẫn nằm cuối góc tường kia. Hắn tóm lấy ngực lão, đập mạnh vào tường cái “rầm!”

Aaaa!

Hoàng Phúc Thắng rên khẽ, cảm thấy rất vô tội. Ban nãy còn sờ mỹ nữ kia say sưa, chợt có một tiếng vang khủng khiếp, sau đó hắn liền mất đi tri giác. Tỉnh giấc đã thấy mỹ nhân hồi nãy vẻ mặt hùng hổ túm áo mình. Là căm hận hắn không sờ đủ sao?

Nhạc Lam mà biết giờ này lão bỉ ổi kia còn nghĩ như vậy, chắc đều có khát vọng băm vằm đối phương thành từng mảnh. Còn giết người, ý niệm này đã xuất hiện từ hồi nãy rồi.

Hắn gằn giọng:

“Lão già ngươi chán sống rồi sao?”

Hoàng Phúc Thắng đau khổ nhìn hắn:

“Cô cũng không thể vô lý như vậy chứ! Đâu phải vì ta không sờ nữa, vì tiếng hét bất ngờ ở đâu ra đó chứ!”

“Là sao?” . Nhạc Lam không hiểu rõ ý lão ta lắm, mà cũng mặc kệ. Đập đối phương vào tường cái rầm một lần nữa, trừng:

“Cũng dám giở trò với ta, ngươi muốn chết!”

“Cô nương, không thể…”

Hoàng Phúc Thắng còn định biện hộ điều gì đó, đã thấy mỹ nữ trước mắt đứng đậy, giơ chân lên cao, mà điểm đáp xuống chính là bộ vị yếu ớt kia. Hắn liền tái xanh toàn thân, gấp gáp hét to:

“Khoan! Từ từ, từ từ nói.”

Dù Nhạc Lam định một cước đạp vỡ trứng lão ta, nhưng nghe vậy cũng không khỏi ngừng chân. Hết cách a, chẳng phải trong phim khi nhân vật chính định xử kẻ thù đều có một tiếng kêu như vậy sao! Dù hắn không thích vậy nhưng cũng đành làm theo à!

“Phù!”

Hoàng Phúc Thắng thở dài, toát hết cả mồ hôi lạnh, cảm giác kiệt sức như vừa đại chiến ba trăm hiệp. Đúng là không nói lí lẽ! Hắn cũng không dám dong dài nói linh tinh nữa, chỉ đành cố gắng tìm chút hi vọng sống sót cho con cháu của mình:

“Đừng động thủ, không, động cước. Ta nhưng là hiệu trưởng trường cấp 3 Thiên Khải. Trường cấp ba Thiên Khải đó! Ngôi trường quí tộc nơi nhiều nhân vật quyền lực đều cho con cái đến học. Cô đả thương ta như vậy sẽ liên lụy đến bản thân đã đành, còn người nhà nữa. Không nên vọng động nhất thời, không nên nha.”

“Nói nhảm, hiệu trưởng trường quách gì liên quan đến...Ớ!”

Nhạc Lam chợt nhớ một điều. Hắn là học ở trường cấp ba Thiên Khải mà, đã từng. Và hiệu trưởng cũng là một mỹ nữ a!

Hắn mắt nổi hung quang

“Khốn kiếp, làm như ta không biết trường cấp ba Thiên Khải ai là hiệu trưởng vậy. Lại dám lừa ta?”

“Không không!”

Hoàng Phúc Thắng vội lắc đầu. Dù không biết mình lừa đối phương ở điểm nào, hắn vẫn khai báo cụ thể hơn

“Chỉ cần ngươi đến trường cấp ba Thiên Khải nữ hỏi một tí, à cũng không cần, nhìn ảnh liền thấy ta là hiệu trưởng ngay”

“Hừ, thì cũng liên quan...Ừm?”

Nhạc Lam tiếp tục định xuống chân một cước, lại ngừng.

“Ngươi nói, là trường Thiên Khải nữ?”

“Đúng, đúng.”

Tròng mắt Nhạc Lam đảo quanh, dù hắn ngày thường không suy tính nhiều nhưng việc đến trước mắt tất nhiên đều nghĩ một chút

“Lão già, hiệu trưởng trường quí tộc liền đi quấy rối trên tàu, mọi người mà biết, quả là dọa người nha!”

Hoàng Phúc Thắng nghe vậy vẻ mặt liền như đưa đám, hiểu lầm:

“Cô muốn bao nhiêu tiền?”

“Hả”

Lần này đến lượt Nhạc Lam ngây ngẩn. Hắn nhớ mình có nhắc gì đến chuyện tiền nong đâu?

“500 triệu, một tỷ? Hay là hai?”

Thấy đối phương vẫn còn ngây ngốc, cho là chê ít, hắn cắn răng:

“5 tỷ! Đó là tối đa. Ta cũng không còn hơn”

“Hừ!”

Nhac Lam rốt cuộc hồi phục tinh thần, có chút khinh bỉ nhìn lão ta:

“Ta thèm lấy tiền của ngươi bao giờ? Nhìn chút tác dụng cỏn con của ngươi, chuyện ngày hôm nay liền tạm gác. Ngày sau ta nhìn không vừa lòng, liền đòi cả vốn lẫn lãi.”

Dù không biết vì sao đối phương không đòi tiền, nội tâm Hoàng Phúc Thắng vẫn nhảy bộp lên một cái. Không phải chút tác dụng “cỏn con” kia của hắn… có thể chết người đấy chứ?

Nhìn thấy vẻ mặt đầy lo được lo mất của lão ta, Nhạc Lam cũng lười dài dòng:

“Ta cần vào học trường Thiên Khải dành cho nữ. Mau sắp xếp cho ta một thân phận. Càng sớm càng tốt, ngày mai ta đi học, chớ nói nhiều!”

“Chỉ đơn giản vậy?”

“Cút! Lão hèn mọn, nhìn ngứa mắt.”

Dù không thiến lão ta, cơn giận bị sàm sỡ tự nhiên không thể cho qua. Nhạc Lam tiện tay đánh ngất lão, một cước đạp văng đối phương ra khỏi tàu, sau đó nghênh ngang chạy về.

Hắn thầm cảm thán:

“Đúng là hết cách! Vì tỷ tỷ ta đều hi sinh nhiều như vậy, hối báo nhận được lại là cái gì à? Không được! Sư phụ dạy làm người phải công bằng. Mà công bằng chính là không làm không cho ai điều gì. Dù là tỷ tỷ cũng không được. Xem đành phải đòi nàng ta lấy thân báo đáp thôi!”

Lý luận về công bằng của Nhạc Lam chính là như vậy, tin tưởng sư phụ hắn cũng không ngờ phẩm chất tốt khi làm người mà hắn dạy lại có thể hiểu như vậy nha!

Dù sao thì, rốt cuộc, Nhạc Lam cũng có thể danh chính ngôn thuận bước vào trường nữ sinh cấp ba Thiên Khải rồi. Thật đáng chờ mong!