Chương 6: Ta đã trở lại và ăn hại gấp đôi!

Trong lòng lo sợ nhưng chân cô vẫn từng bước đi về phía trước, hiện lên trước mắt cô là một núi vàng bạc châu báu. Vân Ca tham lam chạy đến vơ vét châu báu không ngừng đem chúng tích vào kho của mình. Đang khi cô không chút ý thì một đại xà lớn chín đầu đã quấn chặt lấy cô, Vân Ca cố gắng không ngừng gãy giụa, cô dùng con dao vàng đang cầm trên tay mạnh mẽ đâm vào thân đại xà, chỉ tiếc là cô đã đâm gãy con dao mà đại xà vẫn như chẳng hề chịu một chút thương tích nào.

Vân Ca hét lên gọi hệ thống, nhưng hệ thống chỉ đứng ngoài làm ngơ. Không lâu sau Vân Ca quả thật bị đại xà kia xiết chết, thấy Vân Ca đã chết đại xà liền thả cô ra, nó cũng chẳng thèm ăn cô, mà bò thẳng về hang. Đại xà đi khuất bóng, hệ thống mới đến bên cạnh cô một lần nữa hồi sinh cô. Hệ thống trong lòng cảm thán cô mới đến đây chưa đầy 24 giờ thì đã chết hết 2 lần rồi, hệ thống trầm ngâm suy xét một hồi liền đưa Vân Ca đến một chiều không gian khác.

" Ta là, đã chết rồi sao?"

" Đây là đâu?" Vân Ca lồm cồm bò dậy từ dưới đất, cô lắc lắc đầu cho tỉnh táo lại, rồi đưa mắt nhìn xung quanh.

"Hệ thống, ngươi ở đâu ?"

" Bồ Đào chết tiệt ngươi cút ra đây cho ta."

Cô nhìn cảnh vật xung quanh đã hoàn toàn thay đổi, ngay cả y phục trên người cô không biết đã bị thay đổi từ lúc nào, cô từ một tam tiểu thư hầu phủ danh giá, nay lại biến thành ăn mày lưu lạc nơi đầu đường xó chợ.

"Đúng là thiên đạo bất công mà." Vân Ca nhìn lên trời nóng giận hét lớn.

" Ngươi còn dám trách thiên đạo bất công."

" Nếu không phải tiểu gia kịp thời cứu ngươi tới đây thì ngươi đã hồn phi phách tán từ lâu rồi."

" Ta chưa thấy nha đầu nào tham tài phú như ngươi."

" Ngươi có não không vậy, vàng bạc trong mộ người chết mà ngươi cũng dám trộm."

" Đáng đời nhà ngươi." Hệ thống vừa nói vừa ném cho Vân Ca một trái táo.

" Cảm ơn ngươi, táo rất ngọt."

" Hu hu, ta lại chết nữa rồi phải không?"

" Đúng vậy, nín ngay cho ta, ăn không khóc."

" Hu hu, có phải ta lại thiếu nợ nữa rồi không?"

" Ngươi tự mình xem đi."

Hiện ra trước mắt Vân Ca là một hàng chữ đỏ chói mắt, nhiệm vụ thất bại phạt 100.000.000 vạn hoàng kim.

" không phải chứ phạt nhiều như vậy, ta còn chưa đi làm nhiệm vụ mà?"

" không tính, không thể như vậy được."

" Sao ngươi chơi ăn gian quá vậy, ta đây mới là không chịu." Vân Ca bĩu môi.

" Cô nãi nãi của ta ơi, sao ngươi không có biết điều gì hết vậy."

" Ta đã free tiền mạng cho ngươi rồi, chỉ tính phí ngươi không hoàn thành nhiệm vụ thôi."

" Trước kia là do ta đề cao ngươi quá, cho ngươi làm một đại nhân vật, để ngươi làm nữ chính."

" Kết quả thì sao, chết đến hai lần, đến cái bóng của nam chủ ngươi còn chưa thấy được."

" Ngươi nói xem, công lược cái kiểu gì đây."

" Ta đây là đã suy nghĩ chu toàn dùm ngươi rồi, giúp ngươi đổi một nhiệm vụ khác dễ hơn."

" Ta tin chắc lần này ngươi sẽ làm được."

" Mà còn là làm rất tốt, là đằng khác."

" Có chuyện tốt vậy sao?"

" Ngươi không lừa ta chứ?" Vân Ca hiếu kỳ.

"Đương nhiên dựa vào việc ta hai lần cứu mạng ngươi, ngươi phải tin ta chứ."

" ok, cha ta từng nói sống phải có niềm tin, được ta tạm tin ngươi."

" Nói đi ta phải làm gì?"

Hệ thống không nói với cô mà chỉ cho cô xem cốt truyện của nhiệm vụ lần này cô phải làm, nói là giúp cô đi cửa sau xem trước kịch bản nên đã thu hết toàn bộ số châu báu mà cô tích được tại cổ mộ. Cô hiện tại đã nợ hệ thống 120.000.000 vạn hoàng kim, Vân Ca nhìn số nợ của bản thân mình mà cười khổ. Không lẽ vì số nợ này mà ngay cả một bộ y phục đàng hoàng cô cũng không có sao, trông cô hiện tại có khác gì kẻ ăn mày đâu. Cô đang định kiến nghị với hệ thống, thì hắn nói với cô đó chỉ là đạo cụ tạm thời, muốn có được sự thương cảm của nam chủ thì phải chịu khó diễn khổ nhục kế, nói xong liền dẫn cô tới trước cánh cổng thời không một cước đá bay cô vào trong vũ trụ tốt tăm. Vân Ca bay qua không biết bao là không gian cuối cùng cũng được tiếp đất với tư thế sấp mặt và cũng từ đó cuộc đời hành khất của cô chính thức bắt đầu.