Ở Vũ Ninh có một gia đình lái buôn họ Vũ, của cải rất nhiều xong lại hiếm muộn, hai vợ chồng thường hay làm việc thiện tích đức ấy vậy đã tuổi ngũ tuần mà không có con.
Một bận người vợ ra vườn thấy cái xác rắn rất lớn bèn đem về nấu nước uống chữa khô da, đêm ấy nằm mơ thấy một người phát quang màu xanh hình hài kỳ dị đứng trước cửa nói:
- Nay xin đến làm con phu nhân.
Mấy tuần sau thì phu nhân bị ốm mới mời thầy lang về chưa thì phán là đã có mang, hai vợ chồng mừng lắm.
Phu nhân có mang hơn mười tháng mới sinh được một đứa con trai đặt là Vũ Bình, đứa nhỏ cũng giống những đứa bé khác nên phu nhân không nghĩ gì đến giấc mơ kỳ lạ ấy nữa.
Nhưng lạ thay đứa bé ba năm vẫn không biết nói chỉ bò trườn như rắn, đầu lưỡi hơi chẻ làm hai, lúc ấy phu nhận mới sợ mà mời đạo nhân đến xem giúp.
Đạo nhân vừa bước vào trông thấy đứa nhỏ thì cười nói:
- Nó là cái phú quý của lão gia ấy.
Nói rồi đạo nhân lấy kim châm chấm vào huyệt linh đài của đứa bé thì nó biết đi biết nói như thường, không còn bò trườn nữa.
Lão gia hết sức vui mừng tặng đạo nhân vàng bạc lụa là nhưng đạ nhân kiên quyết từ chối lại dặn:
- Đứa nhỏ này lớn lên ắt thành quý nhân, lão gia hãy mời thấy giỏi về dạy dỗ.
Nói xong đạo nhân đi mất.
Vũ Bình lớn lên khôi ngô tuấn tú, thông minh khác người, lão gia mới cho mời thầy giỏi về dậy quả nhiên chỉ học mấy hôm thầy đã không còn gì dạy nữa, chỉ tiếc chiến tranh loạn lạc không mở khoa cử, bằng không công danh nằm ngay trong tầm mắt.
Vũ Ninh độ mười tám tuổi, khôi ngô tuấn tú là vậy nhưng suốt ngày chỉ quanh quẩn trong vườn tìm hoa ngắt lá không ra ngoài giao du, Lão Gia thấy con thích thú thảo dược cũng mời thầy thuốc về dạy cho thành tài, về sau nổi tiếng khắp vùng, bách bệnh đều chữa được, nhất là rắn cắn. Dân trong vùng cảm kích tôn là Bách Độc Xà Vương.
Một bận Vũ Bình đương ngủ nằm mơ thấy người thiếu phụ áo trắng đứng trước giường nói:
- Đại phu là người nhân từ, ngày mai xin hãy giúp tiếu thiếp, nếu không con cái thiêu thiếp không giữ được mạng, về sau thiểu thiếp nhất định báo ơn.
Sớm hôm sau Vũ Bình ra vườn thấy bọn gia nô đương cắt cỏ, đột nhiên có con rắn trắng trong ổ chui ra, gia nô toan đánh chết thì Vũ Bình tới can:
- Con vật cũng có tính mệnh, cớ sao nhẫn tâm như vậy.
Nói đoạn không cho gia nô làm vườn nữa, con rắn trắng cúi đầu tạ ơn rồi rắt theo bầy rắn con bò qua cái lỗ bên tường ra ngoài, Vũ Bình lúc ấy mới ngỡ ra giấc mơ kỳ lạ tối qua, nhưng cho là trùng hợp.
Bẵng đi một thời gian Vũ Bình lại nằm mơ thấy người thiếu phụ áo trắng tới gặp, thiếu phụ lại nói:
- Khi trước đại phu cứu mệnh, nay mới có dịp đền đáp, sớm mai có quân giặc kéo tới, ắt sẽ có họa sát thân, đại phu mau đưa gia quyến đi lánh nạn.
Vũ Bình giật mình tỉnh dậy, trán đổ mồ hôi, chàng vội đánh thức mợi người cùng đi. Lão gia với phu nhân không hiểu chuyện gì nhưng cũng làm theo.
Đêm đó Vũ gia cuốn gói đồ đạc bỏ chạy lên núi, sớm hôm sau thấy dưới làng lửa cháy không ngớt, tiếng hò reo vang dội không thôi mới biết là giặc đánh vào, cũng may nghe theo Vũ Bình mới thoát nạn diệt tộc. Vũ Bình cũng không quên ơn, bèn thắp hương vái tạ con rắn ấy.
Đúng là cứu vật vật trả ơn.