Ngày trước Lạc Long Quân diệt Ngư Tinh lột da nó phủ lên núi chỗ ấy gọi là Bạch Long Vỹ,, lại chém đầu nó ở ngoài biển gọi là Cẩu Đầu Sơn, thân nó trôi ra Mạn Cầu, tim nó trôi về Bố Hải Khẩu hóa thành một tảng đá lớn trồi lên mặt biển.
Lạc Long Quân sợ nó hấp thụ nguyệt quang chiếu diệu mà trọng sinh bèn lấy lông chim Việt Cổ trên mũ cắm lên tảng đá để phong ấn.
Bữa trước có người lái buôn nơi khác đến không biết chuyện ấy, thấy tảng đá to lớn lại có hình cầu rất kỳ lạ bèn đứng biên ngắm nghía, lúc sau thấy trên tảng đá có chiếc lông chim Việt Cổ cắm vào bèn thuận tay nhổ ra.
Đêm ấy Ngư Tinh phá đá trọng sinh lặn xuống biển.
Thế là từ ấy Ngư Tinh lại hoành hành ở vùng Bố Hải Khẩu, Thân nó dài mười trượng đầu vuông răng nhọn gai góc mọc đầy người thường lật thuyền bắt người. Ngư dân không dám ra ngoài biển bắt cá, Ngư Tinh lại dâng nước nhấn chìm làng mạc quanh biển xác chết trôi nổi khắp nơi, khung cảnh tang thương vô cùng.
Phong Liêm nghe chuyện thúc ngựa đến ngay.
Chàng mượn một chiếc thuyền đi ra ngoài biển, giữa giờ tỵ đương lúc trời quang mây tạnh đột nhiên nổi cơn cuồng phong mây đen mù mịt gió giật liên hồi, sóng biển cuộn trào, phía xa thấy có vật gì to lớn khủng khiếp rẽ nước tiến lại.
Phong Liêm đợi nó sắp húc vào thuyền thì phóng cây thương đâm vào người nó, Ngư Tinh đau quá quẫy đuôi đập vào thuyền làm chiếc thuyền vỡ vụn.
Phong Liêm nhảy lên mình nó, tay cầm thương mà đâm liêm hồi, Ngư Tinh phóng người bay lên không mấy mươi trượng nước bắn lên tạo thành mưa cả một vùng, rồi nó lặn xuống biển kéo theo Phong Liêm.
Chàng biết dưới nước không thể nào thắng được bèn đâm vào mũi vào mắt nó, Ngư Tinh đau quá phải hóa thành người bơi lên bờ.
Ngư Tinh biến hóa thành người cao lớn tay trái cầm khiên tay phải cầm kiếm giao đấu với Phong Liêm.
Chàng múa thương vun vút giao quần với yêu quái, hai bên đâm chém đánh nhau mấy canh giờ liền, đúng là kẻ tám lạng người nửa cân không ai chịu thua ai.
Mãi Sau Phong Liêm thấy trên khiên có vết nứt bèn đâm vào đó, Ngư Tinh vỡ khiên bèn hóa thành chim bay đi. Phong Liêm đuổi theo sau.
Ngư Tinh bay một hồi thấy có đoàn đi săn bèn hạ xuống hóa thành thiếu nữ bị thương nằm bên gốc cây, đoàn người ngựa đi săn ấy là của Trần Minh Công-Trần Lãm trong ấy có cả Đinh Bộ Lĩnh với con trai là Đinh Liễn, Đinh Liễn thấy thiếu nữ nhan sắc tuyệt trần diễm áp quần phương thì mê lắm chạy lại đỡ lấy hỏi:
- Tiểu thư cớ sao lại ở trong rừng một mình như vậy, họa gặp phải yêu tộc dã thú thì...
Ngay lúc ấy Phong Liêm mới cầm thương chạy tới, Ngư Tinh vờ hoảng sợ nói:
- Kẻ kia là phường hải tặc, thấy tiện thiếp có chút nhan sắc thì muốn giở trò đồi bại, bây giờ làm nhục không được lại giết người diệt khẩu.
Đinh Liễn nghe thế nổi giận đùng đùng rút gươm lao đến đánh nhau với Phong Liêm, hai bên giao đấu một hồi thì Đinh Liễn có vẻ đuối thế, Đinh Bộ Lĩnh thấy vậy cùng lao đến trợ thủ.
Nói đến hai người này võ nghệ đều thuộc dạng siêu quần sau được xưng tụng trong Giao Châu Thất Hùng, ấy vậy mà đánh với Phong Liêm mãi không thắng được.
Lúc sau Phong Liêm chiếm thế thượng phong nhảy vọt qua hai người lao đến chỗ Ngư Tinh.
Ngư Tinh sợ hãi bèn hóa thành con quỷ nanh vuốt sắc nhọn bắt lấy Trần Minh Công làm con tin, Phong Liêm bèn phóng cây thương đâm giữa trán nó làm nó chết ngay, xác hóa thành con cá lớn dài hơn mười trượng thân màu xám tro.
Trong đoàn săn ai lấy vừa sợ hãi vừa vui mừng, Đinh Bộ Lĩnh cùng con trai đến tạ lỗi:
- Lĩnh đây xin tạ lỗi với tráng sĩ, ta người trần mắt thịt không rõ được đó là loài yêu tộc, nếu không có tráng sĩ ra tay thì e rằng nó đã làm hại đến nghĩa phụ mất.
Phong Liêm chắp tay kinh cẩn:
- Hóa ra là Trần Minh Công và Đinh tướng quân, ta nghe danh đã lâu nay được gặp quả là diễm phúc.
Sau khi hỏa thiêu Yêu quái Trần Lãm mới mời Phong Liêm về phủ chơi, Đinh Bộ Lĩnh mới nói với Trần Lãm:
- Kẻ này sức lực trời ban muôn người khó địch, nếu có hắn làm tiên phong thì quân ta chẳng sợ thua, mong Sứ Quân giữ lấy.
Trần Lãm thấy Phong Liêm đấu với cha con họ Đinh đã có ý đấy rồi ben dùng hết lời mời mọc, Phong Liêm thưa rằng:
- Tôi trước qua vùng tế giang, Lữ Tá Công đã mời làm Đại Tướng nhưng không ham tiền của, chẳng mạng lợi lộc, nay Sứ Quân lại nói chuyện này e rằng ta cũng phải từ chối.
Đinh Bộ Lĩnh nói:
- Đã Là nam tử chỉ mong gặp được minh công đánh giặc dẹp loạn kinh bang tế thế lưu danh muôn đời, cớ sao tráng sĩ không hiểu cái lẽ ấy.
Phong Liêm thưa:
- Tôi tính tình phiêu lãng không thích bó buộc, chỉ mong đi khắp thiên hạ diệt loài yêu tộc, dẫu làm một người vô danh cũng được, ý tôi đã quyết mong các vị Tướng quân hiểu cho.
Trần Lãm nghe thế không muốn làm khó bèn tặng vàng biếu ngọc rồi tiễn cho đi.