Chương 27: Tàng Vũ

Khi trước Lạc Long Quân đưa năm mươi người con xuống biển, trong số ấy chỉ có ba người là nữ nhân gồm có Thủy Tinh Động Đình Ngọc Nữ Công Chúa, Hoàng Hà Đoan Khiết Phu Nhân và Tam Giang Công Chúa.

Tam Giang Công Chúa về sau nên duyên với Huyền Thiên Trấn Vũ sinh ra một người con ấy là Tàng Vũ.

Nếu xét theo vai vế Tam Giang Công Chúa còn là chị của Đông Hải Long Vương, vậy Tàng Vũ ngang hàng với bọn Kình Thần và Giao Long, nên pháp lực của hắn không phải tầm thường.

Tàng Vũ vốn dĩ được giao việc cho mưa xuống nhân gian nhưng tính tình hung bạo không chịu gò bó lại lười tu luyện nên đã bỏ việc mà đi. Hắn đi đến vùng ấy gặp ba yêu quái khác thì kết làm huynh đệ cùng nhau lộng hành.

Tàng Vũ bữa đó suýt chết thì giận lắm muốn được phục thù. Hắn quay về chỗ Nguyệt Đức Giang là chỗ cũ của Tam Giang Công Chúa để tu luyện. Ớ chỗ ấy Tàng Vũ lấy được hai bảo vật là Vũ Chung và Lôi Trụ, hai vật này để cho mưa và sấm chớp.

Có bận Tàng Vũ đi qua vùng Phong Châu thì thấy Ngân Tước, vốn hắn định giết chết nàng để lấy pháp lực nhưng Kiều Công Hãn đã bắt nàng đi mất. Tàng Vũ thấy có bộ cánh bạc trên phiến đá thì đến coi thử, quả nhiên là bảo vật.

Tàng Vũ có được đôi cánh thì pháp lực tăng lên rõ rệt, vỗ cánh một cái lại bay xa mấy trăm dặm, bấy giờ muốn đi tìm bọn Phong Liêm trả thù chuyện cũ.

Một lần bốn người đương đi giữa đường thì thấy mưa lớn, lại có sấm chớp liên hồi, Độn Ngân Tử thấy phía xa có cái tiểu đình thì bảo mọi người tới trú mưa, đợi lúc tạnh sẽ đi tiếp.

Bỗng trên cao thấy có người mặt mày hung ác tay trái cầm Vũ Chung, tay phải cầm Lôi Trụ phía sau có đôi cánh bạc.

Độn Ngân Tử chiếu thần nhãn, hóa ra đó là Tàng Vũ, chàng vội giương cung lên bắn, Tàng Vũ nhẹ nhàng tránh được rồi phi thân xuống dùng Lôi Trụ phóng sét vào bốn người.

Phong Liêm ném cây thương vào tia sét ấy thì nổ lên một tiếng chấn động đất trời.

Tàng Vũ lại dùng Vũ Chung dội nước ra cuồn cuộn, Vũ Bình vội ném thần la nhưng Tàng Vũ mau lẹ tránh được. Độn Ngân Tử phóng tiễn liên hồi nhưng nước từ Vũ Chung ào ạt đổ ra thần tiễn không xuyên qua nổi.

Hạn Bạt phải dùng phép Chế Thủy để ngăn lại nhưng Vũ Chung nhiều nước không biết bao nhiêu mà kể, sức mạnh khôn cùng nên Hạn Bạt dần đuối sức, nếu thêm lúc nữa thì không chịu nổi.

Phong Liêm lúc ấy nín thở một hơi, một tay cầm thương bơi ngược dòng nước đến chỗ Tàng Vũ, Tàng Vũ cũng không thể ngờ sức chàng mạnh đến vậy, dù nước đổ ra bao nhiêu cũng không thể ngăn lại.

Phong Liêm đến nơi thì phòng thương đâm tới, Tàng Vũ giật mình rơi mất Vũ Chung, lúc ấy hắn phải đấu trực diện với Phong Liêm.

Lôi Trụ trong tay hắn phóng sét tới, Phong Liêm múa thương chống trả, hai bên giao quần hồi lâu thì Phong Liêm đuối thế, Độn Ngân Tử với Hạn Bạt bên ngoài thấy vậy phải gảy đàn bắn cung yểm trợ.

Tuy ba người đấu với một nhưng xem trừng không thắng nổi.

Đánh nhau đến sẩm tối bọn Phong Liêm đều bị Lôi Trụ làm tổn hại, máu chảy đầm đìa, cơ hồ khó lòng sống sót qua trận này.

Đột nhiên mưa tạnh, trên trời có vòng hào quang lấp loáng, Lôi Trụ tự dưng tuột khỏi tay Tàng Vũ bay lên trời, ai lấy đều hết sức ngạc nhiên.

Tàng Vũ ngước lên thấy một người to lớn khác thường cưỡi một con rùa màu đen, xung quanh mình là một con rắn đang quấn, ấy chính là Huyền Thiên Trấn Vũ, hắn trông thấy thì sợ lắm toan vỗ cánh bay đi nhưng không tài nào nhấc nổi thân mình.

Hóa ra Huyền Thiên Trấn Vũ dùng pháp lực tước đi đôi cánh ấy.

Tàng Vũ sợ quá vội cúi mình chịu tội. Huyền Thiên Trấn Vũ hạ xuống mắng rằng:

- Mi là đồ nghiệt chủng, đã bỏ việc công mà đi nay lại còn hại người hay sao, ta phải trừng trị mới được.

Nói đoạn Trấn Vũ hóa phép cho Tàng Vũ biến thành con rùa nhỏ đặt lên lòng bàn tay. Trấn Vũ lại quay qua nói với bọn Phong Liêm:

- Ta là Huyền Thiên Trấn Vũ, yêu quái này vốn là con ta, do ta dạy bảo không tốt để nó gây họa khắp nơi, làm các vị thụ thương, nay ta xin thay nó tạ lỗi.

Bọn Phong Liêm biết là Trấn Vũ đều cúi mình hành lễ, Huyền Thiên Trấn Vũ đưa tay ra, con Bạch Xà quấn quanh người ngài nhả ra bốn viên ngọc. Trấn Vũ đưa cho mỗi người một viên nói:

- Đây là Như Ý Châu, uống nó vào rồi thương thế sẽ hết.

Bốn người nhận lấy, quả nhiên uống xong thương thế khỏi hắn. Huyền Thiên Trấn Vũ tạ lỗi xong thì bay lên trời.

Phong Liêm thấy đôi cánh bạc thì nhớ ngay đến Ngân Tước, chàng vội nhặt lấy rồi cùng ba huynh đệ lên đường quay lại Lập Thạch.