Chương 22: Cự Mãng

Bốn người có bữa đi qua chỗ hoang vu thấy có nhà trọ thì dừng chân qua đêm, lúc trời tối mới kêu chủ quán ma chút thức ăn ra.

Vũ Bình đương ăn thấy trong bát canh có ngón tay người thì chạy ra cửa móc họng thổ ra, Phong Liêm thấy lạ bèn hỏi:

- Đệ bị sao thế?

Vũ Bình trỏ vào bát canh thịt ấy thì cả bọn đều sợ hãi thổ ra hết.

Phong Liêm tức giận xách thương tới chỗ chủ quán quát:

- Ngươi là giống gì sao độc ác như vậy?

Nói rồi phóng thương định giết. Nào ngờ chủ quầy là loài yêu tộc, thấy vậy bèn hóa thành nguyên dạng là con Cự Mãng chạy đi mất. Cả nhà trọ bỗng chốc tiêu tán, xung quanh ấy còn trơ lại một bãi xương cốt trắng xóa.

Hóa ra con Cự Mãng tu thành yêu nghiệt, dùng yêu pháp hóa ra cái nhà trọ này cho khách hành hương nghỉ chân rồi nhân lúc họ chợp mắt mà ăn thịt.

Phong Liêm định đuổi theo nhưng Cự Mãng thân pháp nhanh nhẹn thoáng đã không thấy tăm hơi đâu.

Bốn người đi tiếp thì gặp một ngôi nhà, Phong Liêm thấy xung quanh hoang vu vô cùng lại xuất hiện ngôi nhà thì nghĩ chắc là là yêu quái khi nãy bèn bảo Vũ Bình:

- Đệ phất thiết phiến vào nhà ấy, nếu là yêu quái ắt phải hiện hình.

Vũ Bình bèn làm theo nhưng căn nhà không có biến chuyển, bốn người lúc ấy mới yên tâm là căn nhà bình thường.

Trong nhà có ánh lửa nhen nhói chắc là có người, Độn Ngân Tử bèn gõ cửa:

- Chúng tôi là khách bộ hành, đêm tối không có chỗ trú, gia chủ liệu có thể cho trọ nhờ, chúng tôi xin tạ tiền bạc.

Cánh cửa khẽ mở nghe cót két, bên trong có một lão bà nói:

- Mời các ngài vào trong nghỉ ngơi, tôi không dám lấy tiền bạc.

Bốn người mừng lắm mới đa tạ rồi vào trong. Bên ngoài nhìn căn nhà khá đơn giản nhưng bên trong thì thật khang trang lại có nhiều của báu. Lão bà lại đem đồ ăn ngon ra cho toàn là sơn hào hải vị.

Bọn Phong Liêm khi nãy móc họng thổ hết ruột gan đang cồn cào, trông thấy thì ứa nước dãi rồi đánh chén hết, nhưng lạ thay ăn đưuọc một lúc thì tự dưng ai lấy đầu óc quay cuồng đều thiếp đi hết.

Lão bà thấy mọi người đã ngủ hết thì đi lấy hết tiền bạc trong người rồi ra cửa sau gõ vào cái kẻng ba cái. Lát sau gió thổi rì rào trong rừng có tiếng loạt xoạt một con Cự Mãng từ đâu xuất hiện. Lão bà ấy nói:

- Thưa Sơn Thần, tối nay lão đã bắt được bốn người khỏe mạnh, cơ hồ đủ cho ngài xơi.

Hóa ra lão bà ấy chuyên dụ những người hành hương ở lại rồi đánh thuốc mê, vàng bạc thì lấy hết còn thân xác họ thì hiến cho Cự Mãng ăn thịt, thảo nào mà căn nhà thật là nhiều đồ quý.

Cự Mãng nghe thấy có bốn người thì mừng lắm hóa bò vào trong nhà thấy có bốn người gục trên bàn, nó toan ăn thịt thì Vũ Bình nhảy ra ném thần la chụp vào đầu nó, Cự Mãng lăn lộn quăng quật nhưng không sao thoát được.

Vũ Bình lại phất thiết phiến bụi vàng rơi vào làm mù mắt Cự Mãng, Cự Mãng đau quá phải hóa thành nhân hình nằm co một chỗ.

Vũ Bình lúc ấy mới tới chỗ từng người cho họ hít một loại thuốc, thoáng chốc cả ba người đều tỉnh dậy, Phong Liêm đầu vẫn choáng váng thấy có người nằm trong thần la thì hỏi:

- Vũ Bình, có chuyện gì vậy?

Vũ Bình mới kể lại đầu đuôi, chàng còn nói:

- Đệ vốn được tụng là Bách Độc Vương, những thứ thuốc mê tầm thường không thể qua được mắt đệ, bởi vậy khi nãy đệ không có ăn, nhưng để xem lão bà kia có ý đồ gì nên mới gải vờ ngất đi, hóa ra là bà ta tham tiền của mà hại người qua đường.

Lão bà nghe thê sợ lắm vội quỳ thụp xuống xin tha. Phong Liêm quát:

- Tha cho ngươi thì còn bao nhiêu người phải chết nữa.

Nói đoạn toan lấy thương đâm chết nhưng Vũ Bình ngăn lại.

- Đại ca đừng vội, ta cứ giết con Cự Mãng này đã.

Phong Liêm bèn lấy thương giết chết Cự Mãng, xác nó hóa thành con rắn lớn màu nâu thân dài đến mấy trượng. Rồi chàng hỏi Vũ Bình còn người này thì xử lý thế nào. Vũ Bình nói:

- Ta cứ đem bà ta giao cho quan quân xử lý là được.

Sớm hôm sau bốn người trói lão bà kia lại rồi đem xuống huyện giao cho hào trưởng chỗ ấy rồi kể lại sự tình, sau đó cả bốn người lại lên đường đi tiếp.