Chương 21: Long Vương

Lạc Thước bị thương quay về bẩm với Long Vương:

- Phụ Vương, con đã tìm thấy kẻ giết Ngũ đệ, nhưng từ đâu lại xuất hiện ba người nữa, trong ấy có cả người gọi là Sát Yêu Thần đã giết Nhị ca nữa. Con bất tài đánh không lại bọn chúng nên đành phải thoái lui để giữ mạng.

Long Vương vội sai người đưa Lạc Thước đi dưỡng thương, bản thân thì tức giận lắm, hai đứa con yêu của mình đã bị giết chết.

Long Vương đợi một thời gian cho Lạc Thước hồi phục rồi sai cả ba con trai là Kình Thần Lạc Anh, Hải Sa Lạc Triển và Ngạc Thần Lạc Thước đi tìm bọn Phong Liêm trả thù ấy.

Bữa ấy Phong Liêm với bằng hữu đương tới đất Phong Châu, đột nhiên mây đen mù mịt kéo đến phía xa nước lũ từ đâu dâng lên cuồn cuộn, người vật đều bỏ chạy lên núi.

Độn Ngân Tử nhìn ra xa thấy có ba người đương cưỡi sóng tiến lại tốc độ vô cùng kinh khủng, một người chính là Ngạc Thần, chàng bèn nói:

- Quả nhiên Ngạc Thần dẫn quân tới.

Thoáng sau ba người ấy đã cuộn sóng tới gần, một người thân hình to lớn, tay cầm Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao, ấy là Kình Thần Lạc Anh, một người dáng hình hơi gầy tay phải cầm một cây Bài Sơn Phủ, ấy là Hải Sa Lạc Triển, người còn lại là Ngạc Thần Lạc Thước.

Ngạc Thần trỏ Phong Liêm nói:

- Kẻ kia đã giết nhị ca, hắn là Sát Yêu Thần.

Vừa dứt lời thấy Kình Thần Lạc Anh đã lao đến vung thương đánh với Phong Liêm, người nay tuy to lớn nhưng nhanh nhẹn vô cùng, Tam Tiêm Thương của hắn vừa đâm vừa chém vừa móc đủ các ngón phóng đi vun vút, chiêu nào cũng muốn đoạt mạng Phong Liêm.

Phong Liêm chẳng hề lao lúng, cây thương của chàng cũng là báu vật sức mạnh không hề kém cạnh. Dù Kình Thần tả xung hữu đột nhưng không thể làm khó chàng.

Trong lúc ấy Ngạc Thần lại trỏ Hạn Bạt nói:

- Hắn đã giết Ngũ đệ.

Nói xong hai người cùng lao tới, Độn Ngân Tử giương cung bắn vút một cái tốc độ vô cùng ghê gớm, phong tiễn đã cắm phập vào ngực Ngạc Thần, không ngờ tài bắn cung của chàng xuất quỷ nhập thần. Ngạc Thần bật ngửa ra sau, nhưng Hải Sa vung búa đập tới, Hạn Bạt nhanh tay gảy mạnh vào đàn, kình vong bắn ra vun vút chạm vào cây búa thì vang lên inh tai nhức óc.

Vũ Bình tuy tài nghệ kém nhất nhưng có được hai bảo vật nên không thể khinh thường, Ngạc Thần chưa kịp đứng dậy đã thấy thần la chụp vào, giống như lần trước y dùng phép Dịch Thủy định tan thành nước để thoát ra nào ngờ Vũ Bình lấy cây thiết phiến quạt một nhát, tức thì một lớp bụi màu vàng bay ra Ngạc Thần không tài nào dùng phép Dịch Thủy được.

Hải Sa đánh với Hạn Bạt và Độn Ngân Tử một hồi vẫn không thắng, tiễn pháp của Độn Ngân Tử quá ghê gớm, không thể sơ suất. Hạn Bạt khi trước học được thủy thuật của thủy thần nên chàng cũng chẳng hề sợ hãi, Hạn Bạt dùng Thủy Xạ kết hợp với cây Thất Huyền cầm vừa bắn ra kình phong vừa bắn ra tia nước, sức mạnh chẳng kém gì Thần Tiễn Độn Ngân Tử.

Kình Thần với Phong Liêm giao đấu đã mấy trăm hiệp nhưng hai bên phất cờ khởi trống ngang nhau không ai thắng ai, Kình Thần rất kinh ngạc nghĩ bụng “ Ta đường đương là thái tử Long Cung, đã mấy nghìn năm tu luyện, lẽ nào không đánh lại tên tiểu tử này”.

Nghĩ một hồi Kình Thần không cận chiến nữa, y bay lên trời hóa thành con mãnh long màu tím phun ra một làn nước rất mạnh.

Phong Liêm phóng cây thương đâm trúng họng con rồng, Kình Thần đau quá ngã xuống đất không phun được nước nữa.

Hải Sa một mình phải đánh với hai người lúc sau đuối thế bị trúng phong tiễn với xạ thủy, mình mảy máu chảy đỏ lòm, một hồi bị thương khụy xuống không vác nổi búa nữa.

Lại nói đến Long Vương, lão ở nhà không yên tâm bèn rời Thủy Cung đi theo sau các con, lúc ấy trên cao thấy ba đứa con đều ở thế nguy khốn bèn lao xuống, Long Vương hóa ra Dịch Thủy Kiếm chém xuống đầu Phong Liêm, chàng đưa thương lên đỡ lấy nhưng sức mạnh như bài sơn đảo hải, kiếm vừa chạm vào thương Phong Liêm đã bật về sau mấy trượng, hai tay run rẩy không thể đánh nổi nữa. Vũ Bình bèn chạy lại đỡ.

Độn Ngân Tử với Hạn Bạt thấy vậy bèn giương cung múa đàn bắn tới liên hồi, Phong Vương dùng phép Thủy Đạn bắn trả, hai người trúng phải thủy kình cũng tuột cung rơi đàn.

Long Vương mắng:

- Con ta với các ngươi không thù không oán cớ sao lại ra tay sát hại, bậc phụ mẫu không khỏi đau xót, nay phải trả thù mới được.

Nói xong toan giết chết nào ngờ bỗng nhiên mây đen tan biến, nước lũ rút lui trên đỉnh núi có tia nắng chiếu xuống chói cả mắt người, Long Vương pháp lực cao cường cũng không chịu nổi phải đưa tay áo lên che lại lùi về sau mấy bước.

Một người toàn thân ánh màu vàng xinh đẹp tuyệt trần từ trên hạ xuống giữa vùng nắng ấy, Long Vương hốt hoảng trông thấy quỳ thụp xuống:

- Mẫu Hậu.

Cả bọn người ngơ ngác không hiểu, Long Vương thấy các con đứng trơ trơ thì quát:

- Còn không mau quỳ xuống là ngoại mẫu các con đó.

Kình Thần với Hải Sa tuy bị thương những vẫn gượng quỳ chắp tay tạ lễ, riêng có Ngạc Thần đương bị thần la chụp phải thì không làm sao được.

Nữ Tiên ấy nói:

- Lạc Truật, ngươi thật là sai quá rồi, bản thân là Long Vương mà không biết đúng sai phải trái đã không dạy bảo con cái cho tốt để chúng đi hại người, nay lại còn định trả thù sai càng thêm sai hay sao.

Long Vương thụp đầu khóc:

- Mẫu Hậu con đã biết lỗi.

Bọn Phong Liêm ngớ mình, hóa ra đây chính là Tổ Mẫu Âu Cơ, bốn người đều quỳ thụp xuống dập đầu vái tạ.

Tổ Mẫu Âu Cơ bèn nói:

- Các người đều là bực anh hùng cái thế, không màng tính mệnh trừ yêu diệt quái, thật làm ta nhớ lại khi xưa Sùng Lãm từng kể đã diệt Hồ, Mộc, Ngư Tinh. Nay sự việc như thế này ta xin thay con tạ lỗi.

Nói rồi Tổ Mẫu Âu Cơ đưa cho bốn người một lọ nhỏ:

- Ấy là Linh đan, uống vào thương tích ắt khỏi, chuyện hôm nay coi như chấm dứt tại đây.

Nói xong Tổ Mẫu Âu Cơ bay lên núi, thoáng đã không thấy.

Long Vương cùng các con đều Đằng Vân đi ra biển, Phong Liêm và bằng hữu uống Linh dược ấy vào tự nhiên khoan khoái vô cùng, thương tổn không chữa tự khỏi, bốn người không ngờ truyền thuyết là thật lại có một ngày được gặp Tổ Mẫu.