Chương 19: Xích Quỷ

Lại nói đến Hạn Bạt có lần đi qua vùng Tế Giang, lúc sẩm tối trông thấy phía trước có tâm vải màu đỏ phất phơ trong gió, thoáng cái đã bay tới chỗ chàng.

Đột nhiên tấm vải ấy hóa thành một con quỷ nanh vuốt sắc nhọn toan vồ lấy Hạn Bạt. Lúc ấy chàng không kịp trở tay may có Hồ Huyên hiện ra dùng phép Nghịch Hành nên Hạn Bạt mới thoát được.

Con quỷ ấy lại lao tới nhưng chàng đã định thần lại, nhấc cây Thất Huyền Cầm gảy mấy nhát, kình phong chém vào người con quỷ làm máu nó phun ra đỏ lòm trên đất. Loài ấy là Xích Quỷ, chuyên hóa thành tấm vải đỏ bắt người trong rừng, chỉ là yêu quái bình thường pháp lực không mạnh nên dễ dàng bị thua

Con Quỷ biết gặp phải cao nhân sợ quá hóa thành tấm vải đỏ bay đi mất.

Có chàng tiều phu tên là Trần Khải đương gánh củi trên núi về bỗng thấy phía xa có tấm vải đỏ phủ trên đất, lúc lại gần hóa ra là một thiếu nữ nằm bất động bên đường vội vàng dừng lại đỡ dậy.

Trên mình thiếu nữ ấy có ba vết thương đương rỉ máu, Trần Khải vội xé mảnh áo đang mặc băng bó lại rồi cõng thiếu nữ chạy xuống núi tìm đại phu.

Trần Khải gia cảnh khó khăn tuy vậy có tấm lòng lương thiện, bấy lâu nay tích góp được mấy lạng bạc đều đem đi mời đại phu hết. Một hồi sau thiếu nữ đã được chữa trị xong, ấy thế thần sắc vẫn còn nhợt nhạt lắm, phải tĩnh dưỡng dài ngày.

Đến đêm thiếu nữ ấy tỉnh dậy thấy trước mặt có một thanh niên đang ngồi liền giật mình nhìn xuống người nhưng thấy đã được băng bó sức thuốc cẩn thận thì yên tâm, Trần Khải thấy thiếu nữ ấy tỉnh bèn nói:

- Tiểu thư đã tỉnh rồi à, khi nãy thấy người bị thương như vậy tôi lo lắm.

Thiếu nữ lạnh lùng:

- Là ngươi đã cứu ta sao?

Trần Khải cười cười gãi đầu :

- Đúng vậy, tôi đi gánh củi trên núi về thì thấy tiểu thư nằm bất tỉnh bên đường trên mình lại bị thương lên mới cõng tiểu thư xuống núi tìm đại phu giúp.

Thiếu nữ không nói gì nữa, nhìn sắc mặt có vẻ đã đói, Trần Khải vội múc bát cháo mới nấu mời nàng ăn cho nóng.

Thiếu nữ tuy không thích lắm nhưng đang bị thương nên phải ăn để có sức.

Nàng ăn xong thì đi ngủ ngay, sớm hôm sau thức dậy đã không thấy Trần Khải đâu, nàng vội vào trong bếp xem còn gì ăn không thì thấy mộ nồi cháo to bèn ăn sạch.

Tối hôm đó, Trần Khải đem củi về, chàng đổi được một con cá kha khá, thiếu nữ ngồi trong góc nhà hỏi :

- Ngươi về rồi à, có mang đồ ăn về không ta đói lắm rồi.

Trần Khải cười :

- Hôm nay tôi nhặt được nhiều củi nên mua con cá về cho tiểu thư tẩm bổ.

Nói rồi chàng vào bếp nấu con cá ấy đem lên cho thiếu nữ kia. Thiếu nữ ấy chẳng để ý đến chàng cứ vậy ăn hết sạch con cá, lúc sau nghe tiếng bụng Trần Khải réo nàng mới nói :

- Xin lỗi, ta đã ăn hết mất rồi.

Trần Khải vẫn vui tươi :

- Không sao, tôi vẫn còn nồi cháo mà.

Trần Khải vào bép mở nồi ra nhưng nồi cháo cũng hết sạch, chàng ngạc nhiên hỏi thì thiếu nữ nhận là mình đã ăn hết rồi.

Bẵng đi một tuần thương thế của thiếu nữ cũng sắp khỏi, đêm hôm ấy Trần Khải đang ngủ, thiếu nữ ấy mò dậy hóa thành con quỷ định ăn thịt chàng nhưng bỗng nó nghĩ trong đầu

- Người này đã cứu mình, lẽ nào mình có oán báo ân.

Con quỷ nghĩ vậy không ăn thịt Trần Khải nữa. Sớm hôm sau thiếu nữ tạm biệt Trần Khải rồi đi, Trần Khải sớm đã có tình cảm với nàng nên lưu luyền lắm, xong biết mình thân phận ghèo hèn nên không dám nhắc tới.

Thiếu nữ kia đi vào trong núi thì gặp Hạn Bạt, Hạn Bạt nói :

- Hóa ra ngươi đang trốn ở đây, mau chịu chết đi.

Nói rồi chàng búng vào dây đàn kình phong bán ra vun vút, Xích Quỷ vội hóa thân nhưng thương thế chưa lành nên thân pháp còn chậm, lẽ ra kình phong đã bắn trúng nó nhưng từ đâu Trần Khải lao ra đỡ lấy.

Hạn Bạt giật mình nói :

- Người kia là ai, sao lại làm vậy ?

Trần Khải thưa rằng :

- Mong ngài hãy tha cho nàng ấy.

Xích Quỷ toan chạy đi nhưng thấy Trần Khải hết lòng vì mình như vậy thì cảm động mà quỳ xuống đỡ dậy.

Hạn Bạt nhớ đến trước kia mình với Hồ Huyên cũng từng như vậy nên mủi lòng nói:

- Ác quỷ kia, nếu ngươi hứa từ nay không hại người nữa thì ta sẽ tha cho.

Rồi chàng kể lại chuyện cũ của mình, Trần Khải với Xích Quỷ đa tạ rồi ôm nhau khóc, Hạn Bạt cũng lau nước mắt bỏ đi.