Có những chuyện nhìn như bình thường không có gì lạ.
Đôi khi nó đơn thuần là thế.
Hoặc có lúc, nó không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Biết đâu được, ẩn sau nó là một bàn tay vô hình nào đó khéo léo dựng nên.
Có hay chăng, đó không phải là một mà là hai hay ba bàn tay nào đó?
Mục đích của những chuyện này là gì, không ai biết, không một ai có thể biết, không một ai muốn biết, không một ai có can đảm đi tìm hiểu.
Nhưng dù cho thế nào, đó là vô tình hay cố ý, có ý nghĩa hay không, mục đích cuối cùng là gì, nguyên nhân sâu xa gì đã kiến tạo ra nó,... Mặc cho vô vàn câu hỏi đang hiện hữu trước mắt, bủa vây lấy chúng ta hằng ngày. Chúng ta không thể chối bỏ một sự thật là: nó đã tồn tại, nó đang xảy ra.
Màn đêm thăm thẳm, bóng tối hàng lâm từ lâu. Nhưng nó là “ban ngày”, bởi vì vẫn còn ánh sáng xanh dịu nhẹ từ Lam tinh đang giăng kín khắp lối, tuy rằng thật ít nhưng đủ để sự sống tiếp tục vận hành; vẫn còn làn sương trắng mờ ảo từ Bạch tinh chiếu rọi, không đủ đâu vào đâu nhưng thực ra nó quan trọng không kém gì Lam tinh, cung cấp dinh dưỡng cho hành tinh chết này.
Duy chỉ có Tử tinh là ngoại lệ, một tia sáng chết chóc.
Nó to, rất to, nếu tính thêm cả vành đai thì Lam tinh cùng Bạch tinh cộng lại sau đó nhân 4 lên mới miễn cưỡng ngang bằng, ánh sáng từ nó mang lại lớn gấp trăm lần so với nguồn sáng héo hắt của Lam tinh. Nhường quan cảnh càng thêm rõ ràng, đây là thời khắc duy nhất thực vật có thể sinh sống mà mãnh liệt quang hợp và hô hấp, tạo ra duy trì dưỡng khí để duy trì cả hành tinh. Cấp một nguồn sáng khổng lồ, xua tan hắc ám, để các động vật biến dị, hay quái vật rõ ràng hết thảy: đi săn hoặc bị săn.
Tuy nhiều hữu ích là vậy. Nhưng những giống loài có trí tuệ lại không ưa thích mặt trăng này.
Đầu tiên chính là sự kiện “Cơn ác mộng vĩnh hằng”. Dù thời gian xảy ra ngắn ngủi, rất ngắn so với chu kỳ xuất hiện của nó, tỉ lệ chỉ chiếm phần ngàn đến chục ngàn, tuy vậy vẫn không ngăn cản được sự ái ngại, sợ hãi, bất lực trước một kĩ năng khống chế diện rộng này.
Đến nỗi, Trật Tự Khư Thần cũng đã lập ra Tháp Cao hòng tìm ra biện pháp khắc chế “Cơn ác mộng vĩnh hằng”. Những bức tường trong suốt hình có kết cấu mảnh lục giác bên ngoài Jasiky và Yoona chính là thành quả đầu tiên của họ. Ngay cả vậy, chúng cũng không được phép loạn động khi chưa được San Fu Lou gật đầu.
Kế đến chính là Yếm Thanh Mộng Vương, một chủng tộc có khả năng vô hiệu hoá “Cơn ác mộng vĩnh hằng”. Vì đâu lại như vậy, đấy là Chấp Niệm của chúng.
Nguyên Sinh Quyền Thần thì khỏi phải nói, từ một quốc tộc đang sống yên lành ở đất liền mà lại bị doạ cho bỏ chạy đành trốn chui trốn nhủi dưới đáy biển sâu, ngay cả danh xưng thần cũng phải thay tên đổi họ sau quá trình di chuyển.
Tử tinh không chỉ rắc rối như vậy. Khi nó đứng đơn độc, khả năng của nó càng phát huy cường đại, phủ khắp nhân gian, làm suy yếu mọi sinh vật sống, như ánh sáng chết chóc thực thụ, trẻ không tha già không bỏ.
Không một kẻ nào ngoại lệ, ánh sáng từ Tử tinh toả đến nơi nào, sinh vật ở đấy chỉ có thể cắn răng cam chịu bị áp chế mất đi một phần sức mạnh.
Màn phòng hộ của Tháp Cao từ Trật Tự Khư Thần cũng tốt, Yếm Thanh Mộng Vương cũng tốt, trốn ở đáy biển như Nguyên Sinh Quyền Thần cũng tốt, không gì có thể ngăn được cỗ sức mạnh khủng khiếp này.
Ánh sáng xuyên thấu màn đêm giáng lâm, không kẻ nào có thể chạy trốn, không kẻ nào có thể ngăn cản.
Bây giờ, nó lại hiện thế.
Ba mặt trăng lơ lửng nơi bầu trời, giá đáo. Là thay thế mặt trời, dùng quyền lực của mình thay phiên nhau cai quản nhân gian.
Như đang tuần thiên vậy.
Là chu kỳ, là vòng lặp bất tận.
Nhân sinh tuế nguyệt, thời gian đằng đẵng.
Nó ấy à, chỉ là lúc nên đến thì đến, lúc nên đi thì đi.
Hết thảy nhiệm vụ của nó chỉ có vậy.
...
Khi Lam tinh cùng Bạch tinh gần đi đến hồi kết, còn khoảng 1/10 tổng quãng đường nữa là sắp khuất sau đường chân trời thì Lý Khang đã tính đến tình huống bết bát nhất có thể xảy ra.
Đó có thể là sự xuất hiện của mặt trăng thứ ba hoặc là một cái gì đó khủng khiếp hơn nữa. Hắn không rõ lắm, cũng không chắc chắn, hắn chỉ đoán như vậy.
May là hắn đã đoán đúng, càng may mắn hơn nữa là mặt trăng thứ 3 chính là Tử tinh.
Trên thực tế, trải qua một lần chịu thiệt thòi ở quá khứ, Lý Khang không thích Tử tinh cùng cơn ác mộng kia gì cho cam. Nhưng so ra, nếu có thể lựa chọn thì hắn thà chọn một thứ quen thuộc dù tiêu cực hơn là mù quáng tin tưởng một cái gì khác mà không có tí thông tin nào.
Nhân loại có một kiểu tâm lý như vậy.
Bọn hắn chấp nhận việc lái một chiếc xe tồi tàn, dễ hỏng hóc nhưng quen thuộc hơn là chuyện ngồi lên chiếc đĩa bay đời mới nào đó với 800 cái nút bấm.
Lý Khang là con người, hắn không ngoại lệ.
Lần trước hắn chưa kịp ngắm nhìn dung nhan của Tử tinh thì đã bị kéo đến Xích Quả Giới. Đến khi trở về, Tử tinh cùng Lam tinh bắt tay nhau ăn hiếp hắn, dù đã nhận được tiền bo nhưng Lý Khang cũng không vui vẻ gì. Phần nhiều đến từ việc hắn chỉ có thể nằm ngửa, mặc người ta chơi.
Khi mở mắt ra, Tử tinh cũng sắp lặn, mà hắn nào có tâm tình gì nữa. Lúc ấy chỉ lo chạy chối chết ấy.
Hiện tại thì khác.
Nấp dưới nhà an toàn, Lý Khang cũng có thể vận dụng [Cảm Quan] thông qua khe hở từ hệ thống thông khí để quan trắc thế giới bên ngoài. Đến nỗi nếu như có Dị Hình hoặc Quái Vật ập đến hắn vẫn có thể thấy đường mà ứng phó.
Còn Thần Hồn, quên đi.
Hắn chỉ mới gặp u linh đã chạy thục mạng, nào còn can đảm đứng lại hỏi đường. Chưa kể đến chuyện hắn vẫn không biết cách ứng phó đám này.
Trong các loại chủng loại mà Lý Khang tạo ra để phân biệt sinh vật ở thế giới này thì chỉ có Thần Hồn là ngoại lệ. Godel mặc dù là chủng loại sinh vật cấp cao nhưng dù sao nó cũng thuộc về dạng có thể xác, có thể đấm vào mặt. Thần Hồn có thể yếu hơn Godel nhưng hiện tại Lý Khang không có cách nào tác động đến nó.
Và ngược lại, hắn cũng không biết Thần Hồn sẽ có thể làm gì hắn.
Tỉ như nhập vào người hắn rồi làm một số trò điên khùng gì đó? Đu dây điện? Call video cho crush? Trộm quần lót của cháu gái?
Ân mới nghĩ đến thôi đã cảm thấy kích thích, rạo rực trong người. Không đúng! Lý Khang ta là chính nhân quân tử làm sao mà có thể nghĩ đến những trò hạ lưu đê tiện như vậy được?! Hẳn là dạo này sống trong môi trường căng thẳng thời gian dài, sớm sinh tâm tình tiêu cực. Sau ca trực này phải nhanh đi gặp bác sĩ...
Đường cong từ vành đai của Tử tinh sớm đã lấp ló sau những rặn núi liên miên bất tận ở vùng đồi phía xa, như mãng đao của cao thủ giang hồ, một đao rồi một đao, chém đôi nhân gian này ra nửa.
Mặc dù Tử tinh còn chưa xuất hiện hoàn toàn nhưng theo [Cảm Quan] phản hồi, màn lọc ngày càng dày đặc màu tím huyền bí, nó đậm đặc đến nỗi định dạng màu sắc từ hải não của Lý Khang sớm đã sai lệch, nhìn cái gì cũng ra màu tím, nhìn đâu cũng chỉ thấy đường nét mơ hồ. Đây là tình huống đầu tiên xuất hiện, sau khi hắn có [Cảm Quan], nhưng như đã nói, kĩ năng này cấp cho hắn một cỗ niềm tin mù quáng, khoa học vô pháp giải thích. Nhưng dù có thế nào, vẫn tốt hơn là bị mù.
Hơn nữa Lý Khang cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.
Lần trước Lý Khang cũng thông qua [Cảm Quan] mà đối mặt Tử tinh nhưng nó không bết bát như hiện tại. Hắn đoán, khi đó kĩ năng này mới nâng cấp, hắn còn chưa quen thuộc nắm giữ sức mạnh này, hoặc có lẽ lúc đó hắn lo chạy chối chết nào còn tâm tư chú ý nhiều vậy nữa.
Dù cho có thế nào, đây chưa là món chính, món khai vị cũng không tính.
Tử tinh còn chưa vào việc mà hắn đã gặp bất lợi rồi.
“Quả nhiên... Chuẩn bị trước không dư thừa..”
Lý Khang lẩm bẩm.
“Nhờ có Tử tinh nuốt Lam tinh mà [Cảm Quan] mới được nâng cấp, vậy ra, nếu Tử tinh nuốt Lam tinh lần nữa thì nó có còn nâng cấp thêm hay không?”
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng cũng không thể phủ nhận việc nằm ngửa kiếm tiền này. Nếu gạt bỏ vấn đề sỉ diện qua một bên, Lý Khang thật không ngại nằm ngửa.
Ở nơi đất chết mạt rệp này làm gì có ai chứ, sỉ diện cho ai xem đây.
Nghĩ thông suốt điều này, Lý Khang thật thà nằm ngửa.
Dù sao thì nhân sinh của hắn cũng đã hoàn toàn đặt chân lên một con đường không ai biết trước kể từ lúc đến thế giới này. Và các mặt trăng đã cấp cho hắn cỗ sức mạnh phi nhân loại nhằm xua tan hắc ám. Vậy thì làm sao hắn có thể ghét bỏ đây.
Tỉ như ngươi bệnh tật, liệt nửa người, không ai chăm sóc, chỉ có thể nằm một chỗ nhờ người ta từ thiện cho gạo muối, cá cơm,... Lúc này còn muốn sỉ diện, thật là đang chán sống.
Lý Khang còn chưa đến mức nằm một chỗ chờ chết nhưng hắn quả thật là đang bị liệt.
Nằm ngửa kiếm tiền có gì sai cơ chứ? Sắp chết đến nơi nào có ai còn tâm tình quản chuyện có bị HIV hay không.
Hiện tại, các mặt trăng đang là cọng cỏ cứu mạng của hắn, bình thường thì không xét nhưng Lý Khang không tin chỉ với sức mạnh thông thường có thể tồn tại được ở cái địa ngục này. Đám kiến thuộc chủng Goldel trước đó là bằng chứng vững chắc nhất không thể chối cãi.
Theo thời gian trôi qua, Tử tinh dần dần xuất hiện, nhấc mình ra khỏi mặt đất, thoáng đã nhô lên trời cao.
Lúc này Lý Khang càng hoảng hơn ai hết, bởi lẽ theo tình huống trước đó thì tiếp theo hắn sẽ rơi vào trong giấc mộng. Nhưng không như hắn dự tính, vài đai của Tử tinh quả thật đã ăn vào hai mặt trăng còn lại, sớm đã nối bọn chúng thành đường thẳng duy nhất chia cắt bầu trời làm hai nửa. Nhưng không, mọi thứ không hề xảy ra, không có gì cả.
Không động đất, không sóng thần, không Hoả Triều, cũng không nhô lên thêm mặt trăng thứ tư.
Rõ ràng tình huống trước mắt đang có lợi cho Lý Khang nhưng hắn vẫn không khỏi có chút mộng bức.
Hơn nữa hắn ẩn ẩn cảm thấy có chuyện không hay sắp xảy ra.
Tâm tình bồi hồi không yên, quả tim mỗi lúc càng đập nhanh và mạnh hơn nữa.
Thình thịch thình thịch.
Trong không gian yên ắng đến tịch mịch, chỉ có tiếng tim đập mãnh liệt, mỗi lúc một vang hơn. Lý Khang cũng bị chính mình doạ sợ.
Hắn ngồi khuỵ xuống, cố gắng trấn ăn bản thân, dùng tay xoa lòng ngực. Dẫu thế, Lý Khang đã căng thẳng đến mức mồ hôi tuôn ra to như hạt đậu.
Tựa hồ còn kinh khủng hơn lúc mới đến đây.
Rõ ràng chẳng có chuyện gì đang xảy ra, nhưng tâm lý của hắn càng lúc càng trầm xuống, nặng trĩu. So với việc chiến đấu với các Dị Hình và Quái Vật, Quái Thú, chúng xa xa không bằng cái cảm giác mà Lý Khang đang phải đối mặt hiện giờ.
Hắn không hiểu, hắn không biết.
Hắn không hiểu thế giới này, càng không hiểu chính bản thân mình.
Hắn đã không biết về cái địa ngục này một chút nào, vậy mà giờ đây hắn càng xa lạ chính mình. Xa lạ mọi thứ của mình, cơ thể này, cảm giác này.