Chương 93: Đồ Tâm thứ tư

Nếu xét hoang mạc này cùng dị tượng Hoả Triều, xa xa không tương đồng.

Chỉ tính riêng mức độ quy mô giữa hai trường hợp đã có thể thấy rõ.

Hoả Triều đã từng quét đi một nửa phiến đại lục, mà cái hoang mạc vô danh này chỉ bé như cái lỗ mũi. Vậy ra nếu xem các mảnh thiên thạch của Hoả Triều làm mặt đất khô cằn đến nỗi hoá thành cát do thời gian dài tích luỹ thì cái hoang mạc này phải to gần 2/5 phiến đại lục, chưa tính đến các loại thời tiết ảnh hưởng sau đó.

Rõ ràng trong tình huống khẩn trương, mạng sống bị đe doạ, não của Elku Sal cũng chỉ có thể đánh DJ được chừng ấy. Cho thời gian hắn nghiền ngẫm lại nhất định sẽ thấy được huyền cơ bên trong, tiền đề là hắn còn sống.

Cũng không thể trách được Elku Sal, với mớ kiến thức ít ỏi kia, lượng thông tin về dị tượng chỉ đếm trên đầu ngón tay, ngộ nhận là chuyện tất nhiên, hơn nữa hắn cũng không ngờ mình lại là con cưng của tác giả, vận khí nghịch thiên như thế.

Đứa trẻ từng ăn qua trái hồng, đưa cho nó trái cà chua nó sẽ không do dự gì mà cắn một phát, sau đó le lưỡi nhả ra, mặt nhăn như khỉ đầu chó.

Elku Sal cũng giống vậy. Khác biệt là hắn chưa từng ăn qua mà chỉ thấy người ta ăn cũng biểu cảm thoả mãn, khoan thai.

Vụ này không cần nói nhiều, từ lúc sinh ra đến nay đây là lần đầu tiên Elku Sal chạy chối chết như vậy theo đúng nghĩa đen. Hắn biết là tốc độ của hắn dù nhanh cỡ nào, dù cho hắn có vẽ Đồ Hình bằng 5 – 7 cái Đồ Tâm rồi đi chăng nữa cũng vô pháp thoát được kiếp này. Nhưng mà khi con người ta ở tử lộ rồi, giãy chết cũng phải giãy.

Chạy không được bao lâu, mắt thấy Hoả Triều sáng trưng một vùng ở đằng xa mà sau lưng Elku Sal đã nóng như lửa đốt. Như thằng nào rỗi hơi chạy theo hắn mà cầm ngọn đuốc dí đến vậy, mỗi lúc mỗi gần, ngày càng thêm nóng.

Nó nóng đến mức bao nhiêu mồ hôi Elku Sal tiết ra ướt đẫm áo quần, sớm cũng đã bị nhiệt độ hong khô.

Thoáng, quần áo của hắn dần không chịu được nhiệt mà bắt đầu bốc mùi cháy khét. Quần áo là từ da thú, Hoả Triều ở sau lưng chính là đang dần đốt cháy quần áo của hắn.

Gặp nhiệt tích nhiệt, Elku Sal vội vàng xé áo vứt đi. Nhưng nào ngờ áo vừa bay khỏi, lưng của hắn cấp tốc khô quắc lại. Màu da cũng chóng biến đỏ, thi thoảng ngửi thấy mùi hương ngào ngạt.

“Mẹ nó!”

Elku Sal không thể làm gì khác hơn ngoài dịch chuyển Đồ Tâm phòng thủ ở chân thứ vốn dùng để duy trì thể lực lên mặt lưng hòng cản bớt sát thương mà Hoả Triều đang đốt hắn.

Mặc dù Elku Sal chủ tu tốc độ nhưng bây giờ lại chật vật cầu sinh, hai người kia thì dùng đầu gối nghĩ cũng thấy thảm cảnh.

Bản thân Nathar vốn đã có một cơ thể cường tráng, độ bền sức chạy hay sức mạnh cơ bắp đều bỏ xa Bahrain thông thường, đối với Elku Sal trước đó là một ví dụ tốt. Nhưng khi Elku Sal kích hoạt Đồ Tâm rồi, thể chất thông thường của Nathar không đáng nhắc nữa.

Nhưng hiện tại không phải là lúc so đo, hơn thua cái này. Nathar hiểu, cái hắn muốn hơn thua hiện giờ là đám thiên thạch ở sau lưng, dùng mệnh đặt cược.

Bấm bụng, Nathar đã có quyết định, không gì hơn sinh tử trước mặt, hắn quyết kích hoạt Đồ Tâm cuối cùng của mình.

Dạng Đồ Tâm mà chưa ai từng thấy qua, chưa từng xuất hiện trong lịch sử của Bahrain!

Hắn giải khai Đồ Hình nằm trước ngực của mình, mất đi trụ cột siêu nhiên chèo chống, Nathar bị quán tính cuống đi, kém chút ngã nhào nhưng hắn cũng không muốn lãng phí bất kỳ một giây nào, cứ gấp rút chạy tiếp như chưa hề có chuyện gì.

Cùng lắm tốc độ xa xa không như cũ.

Từ giữa lòng bàn tay trái của Nathar bỗng dưng nổi lên một hình thoi chiều dài tầm hơn 1 centimet, đen kịn.

Cái hình thoi này tức tốc biến lớn theo từng giây trôi qua. Thoáng đã che kín lòng bàn tay hắn, hình thoi chậm rãi di chuyển dọc theo cánh tay mà đến vai, đạp lên ngực đi xuống phần bụng, chính xác hơn là phần bụng dưới của hắn.

Nào ngờ hình thoi tự động xoay tròn theo tâm, tựa như ảo giác.

Khi cảm thấy đạt đến lúc thăng hoa, Nathar chậm dần lại, 3 Đồ Tâm ban đầu ẩn ẩn hiện hiện trên trán nằm độc lập với nhau chứ không còn ghép vào Đồ Hình nữa. Nathar có chút đắc ý.

Sau đó hắn dùng móng tay vạch lên trán mình từng đạo ô vuông đủ để bao phủ các Đồ Tâm, Nathar cười.

Khi hắn xoay người lại đối mặt với Hoả Triều mỗi lúc một gần, đôi mắt cương ngạnh với hoả quang xông thẳng đến, nhường hốc mắt khô lại.

Hai móng vuốt trên tay sắt nhọn tựa như đao như kiếm, Nathar thủ hạ ngoan độc, tự rạch lấy Đồ Tâm in lên trán mình, hay chính ra là Đồ Tâm khắc lên lớp da kia.

Dùng ngón tay kẹp lấy Đồ Tâm hình vuông, Nathar mấy phần đắc ý, thoáng trên gương mặt lại lộ ra vẻ tuyệt vọng thở dài, hắn ung dung đưa nó đến hình thoi đang xoay tròn trước bụng.

Cái hình thoi kia tựa như hố đen không đáy, như có một cỗ sức mạnh vô hình hút lấy Đồ Tâm kia dù nó còn cách nhau một khoảng, cấp tốc nuốt trọn Đồ Tâm.

Hình thoi xoay tròn chậm dần chậm dần, rồi dừng lại hẳn. Xung quanh hình thoi lúc này đã mơ hồ nhìn ra những đường vẽ đứt quãng hư hư thực thực. Mà những đường đứt quãng này lại chính là phần viền ngoài của Đồ Tâm phòng ngự, một hình vuông đứt quãng bao lấy Đồ Tâm hình thoi kia.

Nathar cười, cũng là lúc Hoả Triều đã ngay trước mặt hắn.

Chỉ nghe đùng đoàng một tiếng như thiên lôi oanh tạc, mặt đất rung chuyển, phương viên mấy trăm mét xung quanh đầy rẫy cát bụi mù mịt nhưng rất nhanh sóng xung kích nổ ra quét ngang tứ phía, thổi bay đi lớp đất đá cát bụi.

Elku Sal ở đằng xa hắn cũng không khỏi bị vạ lây, một mảnh thiên thạch đập trúng lưng hắn, hắn như đầu đạn hạt nhân bị bắn đi một đoạn, khi rớt xuống đất vẫn còn dư chấn cuống đi, lăn lộn mấy vòng, vướng phải tảng đá mà dừng lại.

Elku Sal nằm thoi thóp, nhưng không gì có thể ngăn được ý chí cầu sinh của hắn lúc này.

Là bản năng hay là lý trí, hắn lồm cồm bò dậy, dùng hết sức bình sinh mà chạy.

Trong cơn hốt hoảng, tư duy rối loạn, hắn cũng quên bén đi các Đồ Tâm.

Trong đầu hắn lúc này chỉ cầu được sống, chỉ có sống. Hắn không biết vì hắn càng lúc càng hoảng loạn, càng loạn càng mất đi lý trí để phần bản năng trong người chiếm quyền kiểm soát cơ thể.

Hắn sợ hãi, hắn bất lực, hắn run rẩy, hắn.. Chết!

“Chết..!”

Không hiểu sao trong đầu Elku Sal lúc này bỗng hiện ra chữ này. Thứ này sao mà quen thuộc, nhưng sao mà xa lạ.

“Cái này là gì..”

“Chết là gì..”

Elku Sal ngơ ngẩn.

Bỗng chốc trong đầu hắn lại hiện lên một đoạn hình ảnh, một đoạn ký ức.

Âu chỉ là góc nhìn từ phía sau quan sát, lại còn bị ánh sáng ngược lối chiếu thẳng vào tầm mắt, Elku Sal cũng chỉ thấy những thân ảnh mơ hồ bị ánh sáng che đậy, vô pháp biết đối phương là ai, cũng không biết bọn hắn đang làm gì.

Bọn họ đang dắt tay nhau đi về trước, đi về phía ánh sáng ấy, để lại Elku Sal bơ vơ hốt hoảng. Hắn tức tốc chạy theo bọn họ, nhưng càng chạy theo bọn họ lại rời đi nhanh hơn. Chạy, chạy mãi. Elku Sal mệt rồi, khom người chống gối thở phì phò.

Khi hắn vô ý dùng tay quẹt mắt hòng nhìn rõ hơn, hắn thấy rồi, đó là bàn tay của trẻ nhỏ, đoạn ký ức khi hắn còn nhỏ.

Khung cảnh nhất thời xoay chuyển.

Thoáng một cái hắn thấy mình đã ở vùng đồi thảo nguyên nào đó. Nơi đây có ánh sáng chiếu rọi, bầu trời trong vắt, loáng thoáng những rặn mây, trên trời chim chóc kéo thành bầy bay ngang dọc, lại rủ nhau hót nỉ non cả ngày, dưới đất cỏ cây xanh mát, khí hậu trong lành, gió thoảng hương hoa nhài.

Một nơi bình yên dễ chịu.

Elku Sal ngơ ngác nhìn quanh, ngoài chim cùng cây cỏ hắn không thấy bất kì giống loài nào khác. Hắn vô thức nhìn lên bầu trời, hắn lầm bầm, “Đó là cái gì?”

Trên cao, những đám mây trắng xám bồng bềnh nhè nhẹ bay, là gió thổi mây bay hay mây bay tạo ra gió thổi.

Hắn đờ đẫn. Đôi mắt nhanh chóng bị hấp dẫn bởi một cái hình tròn màu vàng trắng, lơ lửng cách đó không xa. Vừa liếc mắt qua hắn đã phải vội nhắm mắt lại. Đôi mắt thoáng đau rát mà nhức nhói âm ỉ, dường như lửa đốt.

Không thể nhìn thẳng, không thể nhìn rõ.

“Những tia sáng này là gì? Sao mà ấm áp lạ thường...?”

Elku Sal không biết đến khái niệm “thiên đường”, nhưng hắn cảm thấy nơi đây rất tốt, hắn thích chỗ này, hắn muốn vĩnh viễn ở đây, mãi mãi.

Vốn dĩ đối với một nơi xa lạ, khác thường vượt qua thường thức thì đáng lý ra hắn phải dè chừng cảnh giác, cẩn trọng hành động nhưng không hiểu sao đối với Elku Sal nơi đây ấm áp diệu kỳ xoá bỏ những phòng hờ trong hắn, để tâm trí hắn nhẹ nhàng buông lơi không còn gì khác ngoài sự thoải mái, tận hưởng.

Hiếu kì hay tò mò là bản năng bẩm sinh của mọi vật, Elku Sal cũng không ngoại lệ. Vậy nên nằm trên đồng cỏ không được bao lâu hắn liền đứng dậy di chuyển.

Đi không được bao xa, Elku Sal mơ hồ nhìn thấy một đầu con đường.

Đường đất nhưng có rải sỏi đá, đá kia nhẵn mịn, trơn lụi, không góc cạnh nhọn nào, đi rất vui chân.

Khi hắn bước bước chân đầu tiên lên con đường này, liền cảm thấy lòng bàn chân thoải mái dễ chịu tột cùng, theo đó mà mơ hồ đi tiếp, như ma đưa lối như quỷ dẫn đường, không biết bao lâu rồi.

Đồi cỏ non khuất dần phía xa, đoạn đường đá sỏi dẫn Elku Sal đi qua khu rừng già, băng qua ngọn thác có cây cầu treo cũ kĩ. Cuối cùng hắn đi đến bờ sông, đường sỏi đứt đoạn cơ hồ đã đi hết đường.

Elku Sal thường đi đến hồ Tịnh Nguyệt, trước mặt là sông hay là hồ, hắn không có khái niệm.

Hắn như hoàn hồn lại, ngắm nghía hoàn cảnh chung quanh, loáng thoáng từ xa mơ hồ hình bóng một con thuyền.

Con thuyền cách hắn mỗi lúc một gần, dần dần ngưng tụ ra hình ảnh người chèo thuyền.

Người chèo thuyền mỉm cười nhìn hắn, đạo: “Thiếu niên, ngươi muốn qua sông à?”

Mặc dù Elku Sal chưa thấy qua con thuyền bao giờ nhưng không khỏi để hắn hỏi lại một câu: “Cái này không có phần đáy.. Làm sao qua sông?”

Thuyền qua sông có rồi, người chèo thuyền cũng có, nhưng đây là thuyền không đáy!

Người chèo thuyền cũng quỷ dị nhìn hắn mỉm cười: “Thì cứ chèo thôi..”

Thắc mắc thì thắc mắc vậy thôi, hắn thấy lạ nhưng cũng không tâm trí hỏi nhiều, người ta chèo thuyền không đáy đã biết bao năm, hắn còn hoài nghi con thuyền di chuyển bằng nguyên lý nào, ân thật không phải đạo.

Mặc dù Elku Sal chưa từng thấy thuyền nên cũng chưa từng ngồi thuyền, nhưng hắn biết làm gì có thứ miễn phí từ trên trời rơi xuống, muốn qua sông ấy à, phải trả giá.

Nhất thời Elku Sal hỏi, “Một chuyến qua sông lại bao tiền?”

Người chèo thuyền mỉm cười hoà nhã nói: “Thuyền không đáy qua sông không thu tiền!”

“Vậy ngươi thu cái gì?”

“Trao đổi đồng giá!”

Elku Sal bối rối, có chút nghi hoặc, “Đồng giá? Vậy ngươi muốn cái gì? Đồng giá có ăn được không?”

Người chèo thuyền nhìn hắn cười ha ha thành tiếng, “Trao đổi đồng giá ấy à... Đối với các ngươi thì ụm à, ùm, đó chính là ta giúp ngươi một chuyện thì ngươi phải giúp lại ta một chuyện!”

“Vậy ngươi muốn ta giúp gì?”

Elku Sal gấp gáp.

“Không vội, không vội, ta đưa ngươi qua sông trước rồi hẵn nói..”

Elku Sal kiện định nhìn thẳng mắt người chèo thuyền, nói: “Ngươi nói trước, ta giúp được mới qua sông!”

Người chèo thuyền thở dài nhìn hắn, “Lên thuyền, vừa đi vừa nói!”

Elku Sal đắc ý, như là vừa mới kiếm được món hời từ Bitcoin. Hắn vui vẻ lên thuyền.

Thuyền này là thuyền không đáy, chỉ có thành thuyền cùng hai thanh gác ngang ở hai đầu. Người chèo thuyền đứng ở đầu trên, Elku Sal học theo mà đứng lên thanh gác ngang ở đầu còn lại.

Lúc này, người chèo thuyền lại mỉm cười như cũ, chậm rãi chèo thuyền đi.

Mặt sông yên ắng, gió thổi sóng gợn, tựa như hồ Tịnh Nguyệt, nhất thời Elku Sal nghĩ đến nó. Nhưng bất đồng là, hồ Tịnh Nguyệt sẽ không có người chèo thuyền, càng không có thuyền không đáy.

Ra khỏi bờ sông một đoạn, Elku Sal bất ngờ hỏi, “Yêu cầu của ngươi là gì? Ngươi nói mau!”

Ngươi chèo thuyền buông lơi tay chèo từ lúc nào, bất giác trên tay có một chén nước.

“Ngươi uống chén canh này, đây là yêu cầu của ta!”

Người chèo thuyền vẫn nở nụ cười quái dị, đưa chén canh về phía Elku Sal.

Giữa hai thanh xà ngang mà bọn họ đang đứng, có một khoảng cách nhất định. Vừa hay khi người chèo thuyền đưa tay ra tương ứng một nửa khoảng cách, nếu Elku Sal cũng chìa tay ra lấy nhất định là vừa đủ.

Hắn có chút chần chừ, hỏi: “Cái này là gì? Vì sao ta phải uống?”

“Ha ha.. Đây là gì không quan trọng! Quan trọng là ngươi phải uống nó!”

“Tại sao? Mắc gì ta phải uống?”

Người chèo thuyền cười đến run vai: “Vì ngươi muốn qua sông nha! Đây là trao đổi đồng giá!”

“Hừ! Ta không uống! Ta đổi ý rồi, ngươi mau chèo thuyền đưa ta trở lại! Chén nước này ta không uống!”

Elku Sal quả quyết cáu gắt, ai biết được thứ trong cái chén đó là cái gì, uống vào rồi có đi gặp ông bà hay không cơ chứ.

Chính Elku Sal cũng không để ý, thuyền đã ở giữa sông, dù hắn có muốn trở lại hay qua bờ bên kia cũng phải đi 1 nửa đoạn đường nữa.

Người chèo thuyền chỉ chỉ con thuyền rồi chỉ đến hai bên bờ sông, “Ngươi không uống thì chỉ có thể ở giữa sông vĩnh viễn!”

Lúc này Elku Sal hắn mới vỡ lẽ nhưng vẫn còn mạnh miệng, “Cần gì ngươi chèo thuyền nữa, tự ta bơi đi!”

“Cứ tự nhiên..”

Người chèo thuyền vẫn giữ thái độ, dửng dưng trước quyết định của Elku Sal càng làm hắn thêm bất an tột cùng.

“Hẳn phải có gì đó mới khiến hắn ta tự tin, ngạo mạn và đắc chí đến vậy..” Elku Sal tự hỏi.