Ở mặt trận khác, Nanh Đỏ không khá hơn là bao. Dù không tổn hại gì nhưng cô cũng không làm bị thương được Xích Đỏ, nhưng so với Xích Đỏ, bọn họ càng gấp, dẫu biết chủ nhân còn lớp phòng vệ khác nhưng vẫn thuỷ chung như cũ mà tâm tình bồi hồi không yên, càng lo lắng cho sự an nguy của Lý Khang, hoạ may ai đó đánh lén khi phòng thủ hở sườn!
Bởi suy cho cùng, Lý Khang gọi họ là hộ vệ!
Hộ vệ là lực lượng cận vệ mục tiêu, đảm bảo an toàn cho mục tiêu.
Chủ nhân bọn chúng sớm đã tính được tình thế bây giờ, vậy mà phận làm tôi tớ không thể tắc trách được.
Nanh Đỏ dùng chi trước, kịp thời ngăn mình lại khi sét hòn thình lình xuất hiện trước mặt.
Sét hòn không mấy sát thương, nếu không phải bị tê người khi chạm vào, hẳn người ta cũng không biết nó có tổn hại. Nhưng mà trong cuộc chiến này, tê liệt 2 giây, chính là thua cuộc.
Mà Nanh Đỏ không thể thua cuộc!
Nanh Đỏ hạ thấp trọng tâm, nghiêng phần người về sau, kéo căng chi trước, đôi mắt hừng hực uy khí, miệng nhoẻn lên để lộ cái răng nanh dài ngoằng, gạt bỏ đi tiếng kêu la thảm thét, binh khí va chạm nơi chiến trường mà cố hết sức tập trung tinh thần lại, thoáng, một quả cầu lửa dần tích tụ trên chiếc sừng của Nanh Đỏ.
Cô ta lao mình đi, bất chợt dừng lại rồi hất nó về phía Xích Đỏ.
Quả cầu lửa như khối magma nén lại, nó đang xoay tròn quanh trục của chính mình, phừng phực ánh đỏ, trên đường bay, nó không chỉ bị dập tắt vì gió, mà gió như thổi phồng lên, khiến quả cầu lửa mỗi lúc một to hơn.
Trên dưới 100 mét đường bay, nó cũng lớn gấp 100 lần so với ban đầu!
Xích Đỏ hãy còn xa mà đã cảm nhận tới luồng khí nóng hừng hực kia, phải biết cô ta ở trên gió, phải biết nó còn chưa giáp công Xích Đỏ!
Bất ngờ, Xích Đỏ bắt đầu động!
Cô ta lao về trước, nhanh thoăn thoắt, chỉ để lại một đạo tàn ảnh cùng ánh cam lập loè, bờ vai thả lỏng nhường đôi tay buông về sau lấy đà tích tụ, những sợi xích trong người dần giải khai, như những tầng phong ấn đang dần xé mở.
Xoạt xoạt.
Ngay khi thấy tay mình đủ dài, Xích Đỏ ngưng cước bộ, vung tay từ dưới đất lên, bắt chéo theo hình chữ X mà chém ngược về trước.
Khác với khi quật xích, khi vung từ trên xuống, ở cái chiêu thức này, sợi xích, hay nói chính xác hơn là tay của Xích Đỏ đã có đủ thời gian để nạp điện tích âm cùng nhiệt lượng vừa đủ do ma sát với mặt đất mà ra. Hai điều kiện vừa thoả, chữ X vung ngược liền xé tan khối magma ra làm bốn phần, không những vậy, Xích Đỏ dường như không cam mà giậm chân, bật người bay lên không, liên tục vung xích theo chiều từ dưới lên.
Bốn phần của khối magma từ đó mà càng thêm phân nhỏ đi, nhỏ lại càng nhỏ. Xích Đỏ chập tay lại, hai sợi xích theo quán tính mà quấn lấy nhau, chập lại thành một sợi xích to hơn. Chính sợi xích này theo ý niệm của Xích Đỏ vung ra, mà đánh bay những vụn cặn magma bay xa về một góc trời.
Bên ngoài, Sương Đỏ giật nảy mình, tim đập mạnh một nhịp. Nhưng cũng chỉ là một nhịp mà thôi.
Lúc này, Xích Đỏ dâng lên hai tay, những tia sét từ trời cao bổ lên mình cô ta, nhất thời Xích Đỏ như một cây cột thu lôi, khác biệt là cột thu lôi này không dẫn lôi điện xuống lòng đất, mà lại tích tụ lại cho bản thân, như viên pin.
Những tia điện xanh lam chập chờn hoà cùng ánh cam tịnh dịu, như một bức tranh mà người hoạ sĩ không tài nào vẽ được.
Xích Đỏ cũng đành là.
Lúc này Mang Đỏ cùng Nanh Đỏ dễ dàng vượt qua tuyến phòng thủ không mấy vững chắc của Xích Đỏ. Cả hai vốn lòng như lửa đốt, khi nhìn thấy trạng thái này càng thêm rối loạn.
Nanh Đỏ nhe nanh, “Ả ta muốn động... Mau, tranh thủ ngay lúc này Mang Đỏ!”
Mang Đỏ cáu gắt, lườm Nanh Đỏ một cái, “Không cần ngươi dạy ta làm việc!”
Ấy vậy mà lúc này Mang Đỏ lại nghiêm túc chưa từng có, so với bá khí áp lực lúc trước khi còn ở đáy hồ, cách xa nhau một trời một vực.
Mang Đỏ có mắt nhưng không có lông mày, nếu có, tác giả sớm đã miêu tả: Mang Đỏ cau mày lại, nhìn chằm chặp Xích Đỏ, từ dưới mặt nước phóng lên hai luồng ánh sáng xanh rêu, nhìn kĩ lại đó là một phần cơ thể Mang Đỏ.
Có thể Mang Đỏ biết, rêu của mình sớm sẽ bị những cột sét vây lấy Xích Đỏ mà đánh bật ra. Nhưng mà còn nước còn tát, thử một chút, nếu không lại đổi một biện pháp khác.
Đòn đánh tưởng chừng như vô thưởng vô phạt này, ấy vậy mà thành công xuyên qua những cột sét kia. Mang Đỏ cũng không mừng vội, cô khẽ nhìn qua Nanh Đỏ, Nanh Đỏ hiểu ý, vừa tiến lại gần thì Mang Đỏ đã phóng người lên lưng, thúc Nanh Đỏ chạy.
Rong rêu của Mang Đỏ cũng không phải ăn không ngồi rồi mà rất nguyện ý phối hợp hoá thành hình dáng một người phụ nữ trưởng thành, ngực nở mông cong, phong vận đẫy đà, rong rêu như tóc mà phất phơ trong gió.
Ừm, nếu bỏ qua cơ thể trơn nhớt cùng con mắt có hai con ngươi, tắt đèn rồi, ngươi cũng có thể thử một chút.
Rong rêu hoá nhân dạng không phải miêu tả cho có, vốn là ở hình dạng này Mang Đỏ dễ dàng cưỡi Nanh Đỏ hơn.
Mà Xích Đỏ không đánh bật hai sợi rêu kia, cũng là có cái lý của riêng mình. Cô ta thoáng nhắm mắt lại, mặc kệ dòng điện ngược xuôi khắp cơ thể mà hai tay cùng một chỗ đặt lên cán của thanh kiếm.
Rột rẹttttt
Xích Đỏ lấy được kiếm, hai tay song hành, bề nghễ tứ phương, con mắt lại mở ra, quan sát nhân gian này bằng con mắt vô hồn, con mắt không có tiêu cự, con mắt không có con ngươi!
Chỉ đơn thuần là ánh đỏ phát ra từ màng thịt chằng chịt các tơ máu!
“Xích Đỏ...ả ta điên rồi!”
“Kiếm của chủ nhân, mau, ngươi mau thu lại! Bằng không đừng nghĩ mình bất tử nữa, dù đang ở trong Chấp Niệm!”
Đối mặt với thanh âm hờn trách, uy hiếp từ đồng nghiệp, Xích Đỏ cũng chỉ hừ lạnh một tiếng.
Mang Đỏ không giữ được bình tĩnh nữa, quát Nanh Đỏ, “Nói nhiều vô dụng! Lên!”
Nanh Đỏ cũng cắn răng, gấp rút chạy, nhưng mà Xích Đỏ cũng chỉ chờ có vậy.
Hai sợi rêu của Mang Đỏ phóng đi rất nhanh, không thua kém thiểm điện bao nhiêu. Mà so về thiểm điện không ai bì qua Xích Đỏ, cô ta giương tay ra, mặc cho rêu quấn quanh mình.
Khi Mang Đỏ kích hoạt áp chế, Xích Đỏ cũng cùng lúc giật mạnh hai sợi rêu về, hòng kéo Mang Đỏ lên đấy.
Rong rêu từ Mang Đỏ trong nhân dạng cũng vì vậy mà quặp hai chân lại, ôm sát dạ bụng Nanh Đỏ. Nanh Đỏ dù tì người lại, nghiêng về sau cũng không bì được lực kéo của Xích Đỏ.
Chỉ khi vô số cốt binh, skeleton khổng lồ ôm chầm lấy nhau để giữ Nanh Đỏ lại, hai bên mới cân bằng.
Song phương lâm vào tình thế kéo co căng thẳng, dẫu gì sợi dây kéo cũng chỉ là hai sợi rong rêu mỏng manh.
Bị bứt đứt là chuyện sớm muộn!
Pặc!
Dây đứt rồi, ý chí Mang Đỏ lại chưa nguôi, càng nhiều sợi rêu từ cô phóng đến, nhưng mà lúc này Xích Đỏ lại không nhàn nhã ngẫu hứng như trước mà định chơi đùa với bọn họ, Xích Đỏ lần đầu vung kiếm, có thể kiếm chưa chạm đến mục tiêu nhưng kiếm quang phát ra dễ dàng chặt đứt những sợi rêu lao tới.
Chỉ là rêu thôi còn có thể làm gì, Nanh Đỏ ngao ô một tiếng, mặt đất dường như sống dậy, binh cốt trải đường, hoá thành một lối đi vững chắc, một cái dốc, một con đường nhường Nanh Đỏ chạy thẳng đến Xích Đỏ.
Không chỉ nhiêu đó, Nanh Đỏ lại ậm ừ, chiếc sừng trên đỉnh đầu Nanh Đỏ loé lên một khắc, như tinh vân lạc giữa trời đêm, soi sáng một vùng, chính lúc này, ngọn lửa của u minh địa ngục từ khe hở mặt đất trào dâng, quyện vào Nanh Đỏ.
Nanh Đỏ hoá thành chó dữ, như Cerberus canh giữ địa ngục khi dòng lửa quấn quanh.
Lửa nước vốn khắc nhau, vậy mà Mang Đỏ không mấy khó chịu, phần nhiều chính là tâm tình trập trùng, bồi hồi không yên, mặt khác chính là gấp, gấp đến tột cùng.
Người ta chỉ biết, nước đổ vào lửa, lửa tắt; lửa đun sôi nước, nước bốc hơi mà tan biến.
Ai đâu mà để ý, chênh lệch nhiệt độ cùng áp suất trên diện rộng sẽ sinh ra hiện tượng kinh khủng dường nào.
Hai con ngươi trong mắt Mang Đỏ đảo quanh loạn xạ một lần, bầu không khí liền trầm mặc quỷ dị, như quỷ môn quan vừa mở ra, khí lạnh từ đâu lan đến, lạnh lẽo tột cùng.
Gió lại thổi, tuyết bắt đầu rơi.
Tí tách tí tách tiếng lửa bập bùng lao vào nhau trong đêm tối. Nhàn nhạt thanh âm tuyết rơi cùng tiếng soàn soạt, ngao ô.
Trên trời cao, mặc cho sấm sét liên hồi, rền vang đất trời, tuyết vẫn cứ rơi, tuyết rơi phủ lên khe hở của cửa u minh, hoà làm một với ánh lửa lung lay phập phều trong đêm gió.
Tuyết càng lạnh, lửa lại càng nóng.
Hù hù
Mang Đỏ mặc cho tình trạng của mình dần tồi tệ, cô cứ vậy mà thúc Nanh Đỏ lao tới. Cánh tay rong rêu đã hoá đá từ lúc nào, sắc bén tột cùng, không kém kim loại là bao.
Mang Đỏ cũng biết, so với thanh gươm kia, chính là đang vũ nhục kim loại.
Hai bên lao đến nhau, nhanh đến mức không kịp nhìn thấy, một đạo tàn ảnh cũng không. Nếu không phải vừa rồi đất trời rung chuyển, ma sát từ vụ va chạm đánh vỡ một góc không gian, sẽ chẳng có gì chứng minh cả hai bên đã lao vào nhau cả.
Không có thanh âm, không có vụ nổ. Chỉ có một đốm sáng hình cầu nho nhỏ xuất hiện nơi đó, đột ngột biến to với vầng hào quang hoàng sắc lan toả, nhưng cũng lại đột ngột thu nhỏ, rút vào bên trong chính nó, nhỏ đến tiêu thất.
Nhưng dẫu sao, luận về tốc độ mới là sở trường Xích Đỏ, trong phút giây va chạm ấy, Xích Đỏ vung kiếm hai lần, một ngang một dọc.
Những tưởng đã thành công tốt đẹp, Xích Đỏ đã nhắm mắt thu kiếm lại, nào ngờ phần đầu của Mang Đỏ lại ở trên bả vai Xích Đỏ, khẽ hừ hừ.
Xích Đỏ thu kiếm rồi, Mang Đỏ cũng kịp thời luồng tay mình vào khe hở, sau đó đoạn chi.
Lúc này chung quanh lại im ắng đến tột cùng, tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Xích Đỏ vươn tay, bắt lấy đầu của Mang Đỏ, ra sức bóp chặt.
Vậy mà rong rêu lại mềm nhũn, giải khai mà chui ra khỏi lòng bàn tay Xích Đỏ, chỉ còn sót lại một con mắt.
Mắt rất lớn, duy chỉ có hai con người là đang tiếp tục xoay tròn.
Đằng xa, số rong rêu còn lại mà trượt khỏi người Nanh Đỏ, chui xuống lòng hồ Tịnh Nguyệt.
Mà Nanh Đỏ lại đứng đó như trời trồng, đến khi ngọn lửa trên mình dần dập tắt, hai bên Nanh Đỏ mới tách ra mà đổ sang hai phía.
Bên trong Nanh Đỏ, không máu thịt, không nội tạng, đơn thuần chỉ là da xương cùng bộ lông trắng xám.
Hai con mắt của Nanh Đỏ cũng trượt ra khỏi hốc mắt mà lăn xuống lòng hồ.
Xích Đỏ không quản, không có thì giờ để quản.
Mặc cho thời tiết dị thường, thiên địa cộng hưởng từ Chấp Niệm của Nanh Đỏ cùng Mang Đỏ. Trên cao gió thổi tuyết bay, dưới này gió ru lửa ngủ.
Mặc cho Xích Đỏ có giải khai những áng mây đen nặng trĩu kia, thuỷ chung như cũ không có cách nào chiếu thấu nhân gian, soi rõ khuôn hắc ám này.
Lam tinh cùng Bạch tinh không phải, nó chưa bao giờ là ngôi sao, là mặt trời, có trách nhiệm thay thế nguồn sáng chân chính cần thiết cho sinh vật sống.
Tử tinh cũng vậy, bọn chúng chỉ là thứ ngoại lai, kẻ sinh sau đẻ muộn, vô tình hay hữu ý mà bồi đắp vào, lại cho lòng người giá rét.