Chương 85: Nội chiến tứ hộ vệ III

Lý Khang chờ, chờ mãi mà không thấy động tĩnh gì.

Đám thuỷ quái duin đã ngưng vùng vẫy, nằm đấy bất tỉnh nhân sự một hồi lâu.

Tuy vậy, Lý Khang cũng không dám vọng động, nhưng mà càng nhìn đám bảo bối này, hắn càng không cam tâm, càng không kiềm chế được sự phấn khởi.

Tạo ra bộ giáp bề nghiễm, mạnh mẽ và đẹp đẽ, uy chấn tứ phương như các siêu anh hùng là một chuyện. Tận hưởng quá trình sáng tạo miệt mài không mệt mỏi cho ra sản phẩm cuối cùng lại là chuyện khác.

Muôn vàn kiểu giáp từ phim ảnh sách vở, đến Lý Khang bịa ra đang ngập tràn hải não hắn. Chỉ nghĩ đến việc sờ vào lớp giáp trên bọn cá kia thôi mà hắn đã không kiềm được cơ thể run lên nhè nhẹ rồi.

“Không được, phải hành động liền! Nhỡ may bọn này tự sát thật, mà mình còn đang ngồi đây phí thời gian, xác thịt chúng phân huỷ, ảnh hưởng đến khung xương ngoài da đó, đấy là không hay. Chưa kể đến chuyện, máu mủ tanh hôi sẽ kéo thêm loài khác đến!”

Cân nhắc giữa được và mất, Lý Khang thông suốt, dùng con dao có buộc dây ở phần đuôi mà phóng vào một con duin.

Ý là muốn từ xa bắt lấy như cái cách mà hắn xẻ thịt xúc tu của con cá mập ma lần trước.

Vốn đã có kinh nghiệm, cộng thêm ý chí quyết tâm của mình không kém so với khi cơn đói hành xác, Lý Khang chuẩn chỉ phóng trúng con duin gần nhất với cỗ lực vừa phải.

Kengggg

Tuy là đã né tránh lớp xương ngoài ở phần trên con cá. Nhưng ngoài dự tính, da của loài này lại rắn chắc như thép, dễ dàng đánh bật con dao ra.

Hoặc có lẽ da của nó không chắc như thế, Lý Khang đã nhầm góc độ!

Hải não đánh DJ, Lý Khang đổi góc, đổi lực, đổi mục tiêu.

Lần này, cái đích mà hắn hướng đến là khe hở khớp nối giữa xương ngoài và xương trong của con cá.

Phập.

Mũi dao thành công cắm vào đấy, nhưng khe hở không lớn, mũi dao tiến vào không sâu, Lý Khang không chắc rằng khi bản thân dựt giây kéo về nó có bị tuột ra hay không.

Thế là hắn lại phóng thêm một con dao khác, lần này nó ở vị trí đối diện với con dao cũ, đối xứng bởi xương sống của con cá.

“OK!”

Khi cảm thấy mọi thứ đều ổn, Lý Khang dùng cánh tay duy nhất của mình giật mạnh những sợi dây, ngay khi con cá còn trên đường bay, hắn đã thủ sẵn cái xẻng mà đập mạnh con cá xuống đất.

Binh!!

“Đường Tăng có đến cũng phải đi Tây Thiên thỉnh kinh..hắc hắc...”

Xác nhận con mồi đã chết về sau, chứ không phải cách ngôi sao năm cánh đang xoay tròn trên đầu, Lý Khang tất bật dùng dao tách con mồi ra, nghiên cứu mổ xẻ kĩ lưỡng.

Lần đầu còn chưa biết cấu trúc sinh lý cơ thể nó, đương nhiên Lý Khang đã rạch be bét, không có cái nào còn nhìn rõ, ngoại trừ bộ xương ngoài hầm hố vì nó quá cứng rắn, Lý Khang có cố tình dùng dao chặt đến cũng mảy may chặt đứt nó, cũng lắm chỉ vài vết xước.

Bộ xương trong thì khác, nó cũng cứng cáp, cứng hơn lớp vảy bên ngoài nhưng xa xa lại không bằng phần xương ngoài trên sọ của nó.

Lý Khang như có điều suy nghĩ.

Hắn cầm phần mỏ của con mồi lên, bốn mảnh xương dài gần bằng 1/3 cơ thể với các mảnh nhô ra đầy sắc nhọn như những cây răng. Nhưng hắn biết, bốn phần này hoạt động cùng nhau mới là làm răng hoàn chỉnh!

Mỗi phần là một góc tư hình tròn nếu nhìn theo phương ngang, vậy nếu chúng cùng nhau đấu lưng lại, xoay phần sắc nhọn ra bên ngoài, thứ này khác nào cây chuỳ tự nhiên đâu?!

Nhưng vấn đề đến rồi, hắn có thể dùng dao tách phần mỏ ra làm bốn mảnh, nhưng từ bốn mảnh này hợp lại làm một thì hắn bó tay.

Hắn cũng không có keo. Hoặc khi dùng dây buộc lại, dây và mảnh xương sẽ ma sát nhau trong quá trình sử dụng mà dây sẽ sớm đứt trước khi bốn mảnh kia tan tành!

“Ít nhất là mình cũng đã có ý tưởng...về sau lại nghiên cứu kĩ một chút!”

Lầm bầm làu bàu một hồi, hắn để “cái chuỳ” sang một bên, lòng đầy hí hửng vì sau cùng cũng đến phần chính.

Nhưng vẫn như cũ, dù cho Lý Khang có tách hàng trăm cái sọ của loài này ra hợp thành bộ giáp cứng chắc, hắn vẫn không có cách liên kết chúng lại, mà ngay cả khi liên kết lại được, hắn cũng không biết so với bộ quân phục đang dùng có tốt hơn hay không.

“Chi bằng cứ lắp đỡ lên D3O trước, về sau lại tìm cách..”

Căn bản, thứ bên trong quân phục là chất lỏng phi Niu – tơn, nên Lý Khang có gắn thêm cái gì vào cũng không có vấn đề gì. Nhưng nhìn chung, mới một mảnh xương sọ thôi, mà trông hắn đã cồng kềnh không chịu được, cơ thể cũng chệch về một bên.

“Hẳn là còn chưa khoẻ..”

Đến đây, Lý Khang lại tự đem mình ra thí nghiệm, hắn tự lấy xẻng quân dụng bổ lên bả vai mình. Lực truyền tới mảnh xương sọ kia liền bị triệt tiêu đi quá nửa, nhưng đồng thời, xung lực cũng cùng lúc được tạo ra, kết hợp với man lực còn sót lại, va chạm với quân phục.

“Cái này..cái này, bỏ mẹ không một tác dụng!”

Hắn ngồi bẹt xuống thở hắc ra.

Ngoài trừ cồng kềnh và nặng trĩu, tăng mức độ tiêu hao thể lực, mảnh xương sọ kia kết hợp cùng quân phục, dẫu có triệt tiêu đi man lực ập đến, nhưng lại sinh ra xung lực, tổng thể khi chạm đến quân phục thì cỗ lực kia so với ban đầu không kém bao nhiêu.

“Về mặt sức phòng thủ như bằng 0, vì lực ảnh hưởng cũng vậy, nhưng mà, D3O dễ dàng bị kim loại sắc nhọn xuyên thủng, còn mảnh xương này lại không!”

“Cả hai kết hợp lại mới là tuyệt phối!”

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng với thể trạng hiện tại của Lý Khang, chạy nhảy vốn khó khăn, giờ mang trên mình bộ giáp mấy chục cân, hắn cũng không tha thiết mặn mà gì.

Hoặc giả, cái này còn có công dụng khác, hắn chưa kịp khai phá ra!

Linh quang loé lên, hắn không khỏi bụm mặt, ngửa đầu lên trời mà cười hắc hắc.

...

Nanh Đỏ lao tới như một vị tướng oai dũng, xung phong dẫn đầu đám skeleton tiến công, miệng nó gừ gừ, phát ra làn sóng tần số đặc thù, như tiếng chiêng trống trận, cổ vũ tinh thần binh lính, sĩ khí tăng cao. Đối với skeleton, chúng thấy cái chết không sờn, sinh ra từ cõi tử, dẫu lại nằm xuống, chẳng mấy chốc nó lại đứng lên, khi nào tiếng ngân tù và hãy còn, nó vẫn còn chinh chiến.

Sống và chết như một giấc mộng, chúng khoác trên mình cỗ đặc thù sinh mệnh dẫu đậm đặc khí tức tử vong. Như thiên địa không dung, trời cao ghét bỏ, một chuỗi tia sét từ trong đám mây đen nặng nề bất thình lình bổ xuống.

Từng cái nối tiếp từng cái, đì đùng một góc trời. Chúng nhắm ngay những khớp nối, khớp xương của bọn skeleton mà bổ, lần này đã khác, một con skeleton khổng lồ vì mất đi điểm liên kết các bộ phận mà cơ thể rụng rời, tứ chi tan rã, sau cùng một cỗ sét mạnh mẽ ập tới, chỉ còn đống cát bụi sót lại.

Nhưng từ trong đống cát bụi ấy, từ trong mặt đất lại trồi lên một khúc xương cánh tay, một bộ xương khô khác lại ngóc đầu dậy.

Lạch cạch lạch cạch những bước đi chập chững, chẳng mấy chốc nó dùng hết sức bú sữa mẹ mà chạy, nó lại hoà mình cùng đồng bọn, rồi lại trở về một skeleton khổng lồ.

Xích Đỏ biết, nếu muốn thắng phải đánh nhanh, mà không nhanh thì đây là tiêu hao chiến. So với các hộ vệ khác, Xích Đỏ minh bạch mình nhường nào, sau cùng không cần đánh cũng thua, càng chưa nói đến tận 3 hộ vệ.

Mà xung quanh chủ nhân, không chỉ có những hộ vệ này!

Vô thức Xích Đỏ lại ngẩn đầu, nhìn hai vầng trăng một chốc.

Cao cao xa xa, nơi những rặng mây cũng không tài nào với tới được.

“Ả ta lơ là...”

Mang Đỏ từ bên dưới mặt nước lù lù lướt tới, thấy khoảng cách đủ gần, băng châm từ tứ phương tám hướng mơ hồ xuất hiện, chỉ thẳng vào Xích Đỏ.

Lần này những băng châm không đơn giản như vậy, trong băng châm còn bọc lấy những sinh vật dị dạng, một là băng châm phát nổ trên đường bay, giải khai sinh mạng dị dạng kia, nhất thời nhường sự tập trung của Xích Đỏ đi; hai, Xích Đỏ né tránh, băng châm thành công xuyên qua phía sau Xích Đỏ, băng châm mang theo Chấp Niệm của Mang Đỏ mà dễ dàng mở rộng Chấp Niệm!

Khi ấy áp chế Xích Đỏ đã là chuyện dễ như trở bàn tay.

Xích Đỏ còn đương bận điều khiển sét đánh tan đội quân của Nanh Đỏ, vậy mà cô ta không lơ đễnh một khắc nào, con ngươi vẫn luôn nhìn chằm chặp Mang Đỏ, khi thấy Mang Đỏ dùng đến băng châm, Xích Đỏ như dự tính từ trước mà từ khoảng không lấy ra một viên đá trong suốt óng ánh màu xanh.

Xích Đỏ cứ thế mà ném nó xuống mặt hồ, ngay khi những băng châm kịp ập đến, đá chạm mặt hồ cùng lắm chỉ tạo ra một rợn sóng ập đến Mang Đỏ mà thôi, nhưng mặt khác, cái thái độ này càng làm Mang Đỏ tức điên lên.

Mang Đỏ cắn răng, cô ta không thể lên bờ, không thể bay, không thể làm gì hơn ngoài ngâm mình trong nước bằng không, sớm đã vả tét mỏ của Xích Đỏ.

Mà viên đá kia cứ như viên sủi C, hoá khí hoà tan ngay khi gặp nước, từ lúc ấy, một cột nước dần hình thành ngay trước mặt Mang Đỏ, nó là xoáy nước, là vòi rồng, là thứ vô định hình cuốn hết mọi băng châm đang trên đường bay.

Băng châm phát nổ lốp ba lốp bốp, thuỷ chung không cách nào lấn áp được tiếng xoáy nước rì rào của cái vòi rồng kia.

Mang Đỏ trừng to con mắt của mình, vòi rồng tan rã, bắn nước đi tung toé như mưa, trước sau chỉ chiếm 3 giây, nhưng sau 3 giây này, Mang Đỏ đã bỏ lỡ thời cơ rồi.