“Mặc dù ta là người gợi ý cho ngươi đi hái trái sơ đăng ở dưới vực thảo nguyên, nhưng mà chính ngươi cũng thấy, suốt thời gian qua, con của ngươi đã ăn không biết bao nhiêu là trái sơ đăng, đến độ ta nghĩ giống cây này sắp bị tuyệt chủng vì con ngươi luôn rồi, nhưng thần trí của hắn ta vẫn như cũ không hề cải biến, hệt như những ngày đầu, chỉ còn lại bản năng chi phối!”
Thủ hộ giả ngồi xuống ghế gỗ, đặt cây trượng của mình tựa vào thành bàn, với tay rót một tách nước đưa cho Elku Sal, ôn tồn nói.
Được sự cho phép, Elku Sal mới kéo ghế ngồi đối diện, hớp một ngụm nhỏ, “Ngài cũng biết là ta biết như vậy, nhưng quả thật hết cách rồi, nếu không phải ngài nói ra, ta cũng sẽ không biết có tồn tại trái sơ đăng này. Dù sao thì cũng đã cho ăn bấy lâu rồi, có ăn thêm cũng chả có gì, ngược lại biết đâu kỳ tích sẽ xảy ra khi đã ăn đủ một ngưỡng mức độ hàm lượng chất nào đó?!”
“Ha ha ha..”
Thủ hộ giả cười run người, tựa lưng vào thành ghế, khẽ sờ cái bụng, tấm tắc: “Ta khuyên ngươi Elku Sal, ít đọc tiểu thuyết lại đi! Mà ngươi cũng đâu phải nhân vật chính? Làm gì có chuyện may mắn thế được?”
Elku Sal trầm mặc không nói.
Thủ hộ giả biết mình quá lời, đùa không vui, đối phương đã căng, ông ta bèn tằng hắng, “Khụ khụ, chẳng qua là ta nghe nói đám người các ngươi dạo này bận bịu cái gì lắm. Ta sợ ngươi không có thời gian đến vực thảo nguyên mà thôi! Mà khi ngươi đến vực thảo nguyên, ắt hẳn sẽ ảnh hưởng tiến độ công việc. Mà lại, cả hai đối vơi ngươi hẳn là quan trọng không kém!”
Thủ hộ giả nói, tất cả đều trúng, Elku Sal cũng chỉ có thể cười trừ, “Ngài yên tâm, tự ta có sắp xếp!”
“Ừ, tùy ngươi vậy! Dạo này khí trời biến lạnh, thiên tượng dị thường đột biến, không còn như các dự đoán thường niên. Nếu ngươi có ra khỏi tộc thì nên mang theo vài ba người...”
Elku Sal cảm thấy là đối phương vẫn có chút coi thường mình, cười hỏi: “Ha ha.. Ý ngài là nhiều người đi chung cho an toàn?!”
“Không, là vì để có người chạy về báo tin ngươi đã tử trận! Elku Sal, ngươi đừng nghĩ, không cần phải nghi là ta coi thường ngươi, mà quả thật thực tế ta đúng là đang coi thường ngươi!”
Elku Sal câm nín không nói, có chút cúi đầu không dám nhìn thẳng thủ hộ giả, vì hắn biết ông ta đang nghiêm túc, mà hắn lại chột dạ vì nghe thấy ông ta nói quá đúng đi.
“Trước khi rời khỏi tộc, ngươi đều đến đây, cho con ngươi ăn trái sơ đăng đã hái từ trước đó. Như thể, ngươi tin rằng, đây là chuyến đi không có ngày quay trở lại, và rằng đây sẽ là lần cuối các người gặp mặt nhau. Nếu như ngươi còn sống, ngươi sẽ lại đi hái trái sơ đăng tiếp. Mà một khi ngươi chết rồi, tử trận rồi, không còn gì phải nuối tiếc nữa vì ngươi đã được gặp con mình lần cuối rồi. Elku Sal! Ta thật không hiểu là tại sao lại như vậy đấy Elku Sal! Ngay cả ngươi còn không tin vào chính mình, không có tự tin, không dám đánh cược, vậy thì liệu rằng sẽ có một ai khác tin ngươi, kính trọng ngươi cơ chứ mà rằng không phải là thái độ coi thường, khinh bỉ? Trong khi ngươi lại đang chối bỏ chính ngươi?”
Elku Sal biết rồi, mỗi lần đến đây, ít nhiều gì thủ hộ giả cũng giáo huấn hắn vài ba câu. Có thể hắn sẽ rút kinh nghiệm, sẽ tiến bộ hơn, sẽ trưởng thành hơn nữa. Nhưng chưa bao giờ thủ hộ giả lại gắt gỏng như hôm nay. Có lẽ ông ta nói đúng rồi, con người hắn luôn là như vậy, chỉ là hắn không nhận ra mà thôi. Mà khi đã có ngươi giúp hắn nhận ra, hắn lại không tin điều đó, tìm cách chối bỏ chính mình.
Sau cùng, chối bỏ chính mình rồi, Elku Sal sẽ còn lại gì chính hắn cũng không rõ.
Nhiệm vụ lần này có lẽ là một cơ hội tốt để hắn trải nghiệm, Elku Sal không đáp lời, như thể đang lâm vào trầm tư.
Chỉ một thoáng.
Hoặc có lẽ là hắn nghĩ như thế.
Ngẩn đầu lên nhìn lại, thủ hộ giả đã đi mất. Ngẫm nghĩ, thời gian cũng không sớm nữa, Elku Sal quay người rời khỏi khu giam giữ, trở lại thông đạo của bộ tộc.
...
Nơi dưới lòng đất này phồn hoa nhộn nhịp.
Ban đầu, các lối kiến trúc được tạo ra nhằm kiến tạo phòng ốc, làm nơi lưu trữ,...
Dần dần, đất chật người đông. Trên thông đạo nối giữa các vách ngăn dần xuất hiện các con Bahrain như các tiểu thương, người trao đổi, buôn bán. Nhiều lúc chúng đứng im bất động đứng như trời trồng, ngắm nhìn thông đạo nghĩ nghĩ ông nội ông ngoại gì đấy, hệt như NPC, chỉ hoạt động khi có nhân vật khác tương tác; hoặc có lúc đứng phía trước sạp bán hàng, bày lại đồ vật, mời chào khách đi đường; dù sao thì chúng không có smartphone như con người, dùng để giết thời gian.
Vì trao đổi các loại hàng hóa thiết yếu, công cụ hỗ trợ, vũ khí, thức ăn,... Các khu chợ chồm hổm xuất hiện.
Gọi chồm hổm nhưng bọn chúng không bán cá, thủy sản, hơn hết là đều đứng bán, kẻ mua cũng đứng mua.
Căn bản của nền kinh tế ban đầu là trao đổi vật ngang giá, mặc dù loài Bebauf có giấy, nhưng không biết in tiền hay ngân phiếu gì đấy, căn bản chúng chỉ mới biết đến chữ tượng hình. Vàng và đá quý đối với đa số Bahrain đều vô nghĩa, chúng không thể mài ra ăn.
Chúng thường trao đổi những thứ mình có được sau các buổi săn nếu có dư dả hoặc đang cần đồ dùng cấp thiết thì nhịn ăn để mua.
Thường là thịt, da, xương, trái cây,.. số ít các vật thể kì lạ, phát sáng dùng để đổi với các quý cô Bahrain thích làm đẹp.
Chung quy lại, Bebauf là loài có tập tính xã hội nhưng chưa phát triển, hoặc có thể nói vì môi trường của nơi này mà bọn chúng không thể phát triển như cái cách mà một số loài khác đang hiện hữu.
Những con thú bắt được, lúc đem về đều là thú đã chết. Nên không thể nuôi dưỡng, thuần hóa hay làm nguồn thức ăn lâu dài. Càng chưa nói đến thực vật – trồng cây. Nếu trồng trên mặt đất ắt hẳn phải cần canh giữ, giám sát; mà nếu Bebauf có thể ở lâu dài trên mặt đất thì còn chui xuống đất làm gì nữa? Ý khác, nếu trồng cây dưới đất thì làm sao có đủ ánh sáng cho cây phát triển? Mà nếu có thể sống được, biến thiên, thực vật sẽ hít lại dưỡng khí đã thải ra lúc trước, Bahrain không chết hàng loạt mới lạ.
Lại nói lý do vì sao các thợ săn của Bahrain cần giết chết các con mồi, có hai nguyên nhân chính.
Một là đề phòng con mồi giả đò, nhân lúc mọi người lơ đễnh mà tẩu thoát, ấy là công cốc, lại phí thời gian đã mạo hiểm, muốn bù cái đã mất lại càng tổn hao hơn. Giết chết là thượng sách, dù rằng mùi máu sẽ thu hút càng nhiều quái vật, quái thú đến gần hơn, đồng nghĩa với việc sẽ nguy hiểm hơn.
Thứ hai, các thợ săn tập kết thành đoàn, nhóm để vây bắt các con mồi to, sau đấy mới chia ra dựa theo chiến công. Việc này không chỉ nâng cao tỉ lệ săn bắt, mà còn giảm đi rất nhiều nguy hiểm nếu đi riêng lẻ. Vậy thì con thú to như vậy, khiêng vác đã cực khổ huống gì lại phân người ra giam lỏng nó khi nhóm chính lại đi săn con khác? Chưa nói đến việc mấy con này có kích động gì hay không nếu ở gần nhau, hoặc kháng cự khi bị Bahrain dắt lấy đi theo đoàn?
Trở lại vấn đề.
Các khu chợ này tập trung kết tụm lại, thành từng khu riêng biệt. Thông đạo trong bộ tộc vì thế mà mở rộng hơn trước. Tổng mạn, không phồn thịnh và hiện đại như các thành phố dưới lòng đất như các tiểu thuyết yy thường thấy, nhưng nếu cho thời gian và cơ hội phát triển, chợ búa của tộc Bahrain là một nền móng rất tốt cho sự ra đời các trại tị nạn cao cấp.
Elku Sal đi quanh khu chợ một vòng, trao đổi lấy các thứ cần thiết cho nhiệm vụ sắp tới. Tiện thể tới cái lò rèn gần đó, lấy bộ giáp Zaju mà hắn gửi sửa lại trước đó. Hết thảy như đã nói, Bahrain không dùng tiền, mà là trao đổi ngang giá, Elku Sal cũng không đem theo thịt để trao đổi, phần lớn là dùng các viên đá phát sáng, miếng kim loại đặc dị để trao đổi với các cô chủ xinh đẹp. Hiển nhiên, chỉ chừng đó muốn kiếm ăn ở khu này là không thể nào, một phần cũng bởi cái miệng lưỡi trơn tru có sức công phá xuyên thủng sự phòng vệ tâm lý của các cô gái mới lớn chưa trải sự đời, nói trắng ra là lùa gà. Mặt khác, không phải lúc nào chủ cửa hàng cũng là giống cái, khi ấy hắn không thể bán rẻ cái lỗ nhị của mình được, trừ khi nó được giá, à không, khi ấy hắn sẽ dùng phương pháp khác, tỉ như đối với cửa hàng lò rèn này, hắn sẽ đồng ý với đối phương đi tìm một hoặc vài nguyên vật liệu cần thiết nào đó để đổi lấy các lần sửa chữa hoặc rèn trang bị tương ứng.
Mặc dù Elku Sal rất có niềm tin với đôi vuốt của mình, nhưng sau lần tập huấn với thủ hộ giả vừa rồi, Elku Sal quyết định mua thêm một con dao làm từ quặng Bioré với phần lưỡi dao đã được ngâm qua nước tro từ xương bên dưới hồ Tịnh Nguyệt.
Gọi là dao nhưng không phải dao, nó càng giống một thanh đoản kiếm, lưỡi kiếm dài chừng 30 centimet có hơn. Lưỡi kiếm đen nhánh, giữa dày rìa mỏng, kéo thẳng một đường dài nhô ra ở giữa, chia kiếm làm hai phần đối xứng nhau.
Độ cứng so với con dao thông thường phải tính là gấp bội, sắc bén thì khỏi bàn cãi, giọt nước cũng có thể cắt làm hai. Hiển nhiên, Elku Sal đại khái tính cái giá cũng không rẻ chút nào, nhưng mà hắn chỉ cần thu thập 2 viên hồng ngọc theo lời của thợ rèn Backhand mà thôi.
Backhand một bên bôi mỡ cho lưỡi kiếm, một bên nói với Elku Sal: “Con dao này có giá là 2 viên hồng ngọc, bộ giáp Zaju ta đã sửa chữa lại phần hư hại và nâng cấp thêm phần mũ tạm tính là 3 giọt sương Atari, 5 lọ thuốc mỡ bằng một quả trứng nhện đen,...”
Đứng một bên Elku Sal nghe thấy mà nhức cả trứng, lông mày giật giật. Mặc dù hắn không biết chừng ấy đổi ra được bao nhiêu cân thịt, nhưng chí ít hắn biết mỗi vật mà Backhand yêu cầu đều muốn thí mạng trong đó.
Đương nhiên Elku Sal, một khách hàng thân thiết, biết rõ tiền nào của nấy, nhưng hắn vẫn mặt dày, chày cối, cố gắng trả giá một điểm: “Này chủ quán, ta thấy lần này ông tính toán hơi mắc..!”
Backhand không nói, đặt thanh kiếm xuống, nhìn hắn bằng nửa con mắt: “Ngươi đừng hà tiện như vậy được không? Ta cũng biết là các ngươi mỗi lần ra ngoài đều muốn bán mạng, nên ta chỉ lấy 50% phí tổng. Số còn lại đều là đợi các ngươi toàn thây trở về rồi giao nộp phí thủ tục không nha!”
Thấy Elku Sal cứng họng, thợ rèn Backhand được nước lấn tới, “Mà nha, các ngươi cũng phải nghĩ cho bọn ta chứ, chơi gái không bao thì thôi, mà nhỡ may bọn ngươi chết rồi, chúng ta đi đâu đòi tiền đây? Không phải là mất trắng rồi sao? Ta thu phí cao hơn một điểm cũng đều là để phòng hờ, đền bù tổn thất mà thôi. Đầu năm nay thợ săn chết hơi nhiều, tình hình kinh doanh có chút bết bát, ngươi vậy mà coi như ngoại lệ, nên cố gắng hoàn thành nhiệm vụ nha! Một người sống, cả làng đều vui!”
Nhìn xem thợ rèn hớn hở như vậy, Elku Sal cũng không biết là nên vui hay nên buồn? Vui vì có người cầu phúc cho hắn, phù hộ bình an. Buồn vì đối phương làm vậy cũng chỉ vì sinh ý, tránh mất đi khách hàng thân thiết mà thôi.
“Nha.. Nha...”
Nghe đối phương kêu nha nha riết bị liệu, Elku Sal cũng lậm theo hai tiếng, “Nơi này ta có 3 viên hồng ngọc cùng 2 quả trứng nhện đen..”
Elku Sal nói nói, móc từ trong lưng quần ra một vài vật liệu, Backhand thấy mà hai mắt sáng rỡ, kém cái đèn pha ô tô, vội chộp đến: “Vậy là sau khi ngươi trở về, tính thêm phí duy trì thì cần giao 4 giọt sương Atari là đủ nha!”
“Mẹ bà! Làm sao lại mắc như vậy? Ông đây là ăn cướp sao, chủ quán?”
Backhand cười hề hề, “Chứ ngươi nghĩ ta đang làm gì? Dù sao thì ta không biết năm nào ngươi mới trở về nha? Lấy thêm có một giọt Atari xem như là phí cả đời rồi, quá rẻ ấy chứ?!”
Ngẫm lại thấy Backhand nói cũng đúng, dù là mắc, nhưng bản thân cũng không thiệt, với lại hàng của Backhand là hàng chất lượng cao, cả ngàn kilomet quanh đây cũng không tìm đâu ra cái lò rèn có chất lượng tương tự.
Cũng bởi quanh đây chỉ có một cái lò rèn duy nhất của Backhand, đối thủ cạnh tranh của ông ta đều bị Backhand chém mẹ nó rồi, không mua ở đây cũng không được.
Elku Sal sờ lấy túi áo rỗng tuếch, vẻ mặt không mấy vui vẻ chậm rãi rời khỏi cửa hàng của Backhand.
“Hoan nghênh lần sau lại đến!”
“Đến cmn!”
Elku Sal cũng sinh khí chửi thầm, dù sao thì hắn cũng cần cái lò rèn đó, không thể trở mặt.
“Nha..nha.. Anh Elku ơi!”
Nghe thấy thanh âm mềm dịu, ngọt tai, Elku Sal biết ngay đó là con Bahrain cái, hí hửng quay đầu, thoáng lại xạm mặt đi trông thấy.
Đối phương đúng là một con Bahrain cái, nhưng đó chỉ là con nhóc 5 – 7 tuổi, là cháu của Backhand, mặc dù ngoại hình con Bahrain này có chút phúng phính dễ thương, đôi tai còn biết nhúc nhích làm nũng, nhưng không thể khiến Elku Sal không khỏi rùng mình một cái, đầu năm nay bọn biến thái trong tộc bị giết không ít, mà lại hắn không phải lolicon hay gì.
“Chuyện gì vậy nhóc Latina?”
Con bé thở hồng hộc lấy sức sau khi chạy một quãng dài, ờ thì cũng không dài cho lắm tính từ trong cửa hàng ra tới chỗ này chưa đến 5 mét. Latina khom người, một tay chống gối, cánh tay nhỏ bé còn lại với về trước đưa cho Elku Sal, “Nha.. Ông nói...hộc hộc.. cái này đưa cho anh...Quà tặng khách hàng quen. Nha nha!”
Elku Sal thấy trong lòng bàn tay chút éc đó của Latina là một khúc xương ống dài chừng 10 centimet, thành xương khá dày, nhìn sơ qua không thể biết bên trong là gì. Một đầu khúc xương là khớp nối, đầu kia là cái nút gỗ xoan được nhét khít vào với miệng ống trơn nhẫn.
Hắn nhận ra vật phẩm quen thuộc, liền biết thứ trong khúc xương kia là gì.
Elku Sal có chút suy nghĩ, “Tính ra lão Backhand cũng không keo kiệt lắm! Lại tặng thứ quà hào phóng như vậy?! Làm như đây là lần cuối gặp mình chắc? Nếu thật là như thế, mình có nên hiện hồn về để cảm ơn lão không?”
Elku Sal thu lấy ống xương, đỡ Latina đứng lên, khụy gối, đặt tầm mắt ngang đầu cô bé, đạo: “Cái này ta nhận, nhưng ta sẽ không nói cảm ơn đâu! Khi trở về ta sẽ mời hai người đi ăn kem đá!”
“Kem đá..? Nha nha.. Kem đá!”
Latina nghe thấy chữ “kem đá” hai mắt liền phát sáng như đèn pha ô tô, con bé nhảy cẫng lên vì vui sướng, miệng không ngừng hoan hô Elku Sal, tay chân múa may quay cuồng.
Elku Sal chỉ cười ha ha lấy lệ, bảo con bé mau chóng trở lại lò rèn. Bên ngoài này lòng Bahrain hiểm ác, 10 mét vuông 11 thằng lolicon, không thể không đề phòng!
Xác nhận Latina chạy bạch bạch rời đi, hắn mới vác theo túi đồ lủ khủ trên lưng, từng bước tiến đến địa điểm tiếp theo.
Ở xung quanh quảng trường, cách Điện chủ của Bahamas một khu nhà, nơi đây là một cái công viên được kiến tạo, là nơi mọi người hay tập trung lại thư giãn, tán gẫu, đi dạo, rủ nhau solo Yasuo,...
Hiển nhiên, cái công viên quảng trường này không có lấy một bóng cây xanh nào, cũng không có thác nước tự phun, chỉ có những hàng băng ghế dài đặt cách khoảng song song với nhau. Với cách bố trí là những xếp các băng ghế thành các dãy đường tròn ngắt quãng, ở trung tâm là một cái bục sàn cao khoảng nửa mét.
Cấu tạo tương tự 6 7 phần công viên quảng trường của nhân loại, chắc khác biệt là thiếu đi những ánh đèn neon, đàn muỗi kêu o e mỗi khi đêm về, khi con người ta đang hăng say ngắm nhìn những tiên nữ giáng trần bên thềm bục cách đó không xa.
Thu hồi ánh mắt hoài niệm tràn ngập những ký ức không vui, Elku Sal lướt nhanh qua quảng trường, đến vùng biên của ngã thông đạo số 3, nơi đó cũng là một phiên chợ nhưng lại nằm tách biệt với phần chợ còn lại, vì thứ nó bán không hợp lẽ thường.
Nằm bên mé tay phải, gần sát lối đi trong ngã rẽ thứ nhất của thông đạo số 3, là một căn phòng xiêu vẹo sở hữu phần mái che bằng rơm rạ nơi cửa sổ đã sớm phai màu, ẩm mốc, với bờ tường cũ nát, lắm chỗ bám đầy rong rêu, có chỗ còn mục nát đến độ để lộ các thanh gỗ, rơm rạ được gia cố bên trong. Elku Sal nghĩ nghĩ, dùng một cú đá thông thường cũng đủ để phá nát căn nhà này rồi.
Nhưng mà hắn đến đây để kiếm ăn, không phải để kiếm chuyện. Elku Sal vội vứt bỏ suy nghĩ ấu trĩ đó ra khỏi đầu, hắn tiến lên một bước, co tay lại gõ nhẹ ba tiếng lên miếng gỗ hình chữ nhật dựng đứng sát bức tường, thứ mà hắn cho là cánh cửa.
Kẽo kẹt kẽo kẹt.
Tuy cánh cửa dựa vào bức tường, nhưng thực chất là miếng gỗ bị người ta dùng sợi dây mắc vào xà nhà, treo lên, dưới tác động của Elku Sal, bất đắc dĩ nó kêu kẹt kẹt theo từng nhịp đung đưa.
Xuyên qua khe cửa tối ôm, Elku Sal chợt thấy một đôi mắt phát sáng, con ngươi càng lúc càng biến to.
Không, phải nói là đối phương đang tiến lại gần hắn.
Elku Sal lui nhẹ một bước về sau, thuận tiện nới lỏng cổ áo một chút, khi ấy, cánh cửa gỗ xê dịch qua một bên, một cái đầu con Bahrain từ khe hở chui ra, nó ngó quanh không thấy ai mới bảo Elku Sal tiến vào.
Mặc dù các Bahrain sinh sống dưới lòng đất, trong thông đạo, không có nguồn sáng tự nhiên, nhưng hết thảy đèn đuốc sáng trưng, không có bất thường như nơi Elku Sal đang tại.
Elku Sal cũng lười nhát hỏi, đoán chừng là do chủ nhà tiết kiệm tiền dầu. Đã tiền dầu còn không muốn trả huống chi là dùng tiền mua thạch quang, đến nỗi dù có ánh sáng từ lề đường hắt vào, chủ nhà vẫn thủy chung như cũ lười nhớt thây, không thèm đá động đến cánh cửa, kéo nó qua một bên cho phòng ốc có nguồn sáng hay gì sất.
Biết đâu chủ nhà mặc cảm tự ti, không muốn hé cửa để tránh người ngoài ngó nghiêng ngó dọc chỉ trỏ thì sao?
Elku Sal cũng không quản.
“Có hai con hàng 5 tuổi mới bắt về, đang bị nhốt ở ngỏ sau...”
“Cái gì?”
Elku Sal vờ chấn kinh.
Đối phương hốt hoảng như chợt nhớ ra người đến là Elku Sal, vội nói: “À không không. Ý ta định hỏi là có loại 5 milimet, ngươi muốn mua hay không? Hay dùng loại cũ?”
Hai đôi mắt lấp lóe trong bóng tối, một bên ấp úng không dám nhìn thẳng đối phương, có chút chột dạ.
Elku Sal cũng coi như không có gì, thẳng thừng nói, “Loại cũ, thêm một phần loại mới. Ta muốn thử sức công phá của nó!”
Đối phương nghe vậy mừng rỡ, cười hắc hắc: “Cái gì chứ chuyện này ngươi cứ yên tâm! Chỗ khác ta không biết, chứ hàng của ta tuyệt đối là chất lượng nhất khu này! Ngươi ngồi yên đó ta đi lấy cho, đừng loạn động!”
Rột roạt rột roạt.
Thấy đôi mắt kia di chuyển rồi, Elku Sal chợt nghĩ đến Backhand, thầm nói, “Không lẽ thằng cha này cũng chém bỏ mẹ mấy thằng đồng nghiệp rồi? Tựa hồ lần trước hắn ta không nói như vậy!”
Nghĩ lại Elku Sal thấy cũng có khả năng, dù sao thì chuyện bắt cóc loli, chủ tiệm còn dám làm!
Chừng đâu chốc lát, đối phương lại bưng cái gì đó rụt rịt, nặng trĩu từ phía sau nhà đến. Tựa hồ đang ôm lấy một cái rương báu!
Y ta đặt nó lên cái bàn trước mặc Elku Sal, ầm ầm một tiếng, đủ thấy cái rương này nặng cỡ nào.
Đối phương mở rương ra, không biết bằng cách nào mà chọn trúng thứ mà Elku Sal đang cần, hắn cũng nhanh tay chộp lấy nó từ tay đối phương rồi cất nó vào trong túi.
“Nói đi! Lần này ngươi muốn loại tin tức nào?!”
Tiền trao cháo múc, nhận được hàng, Elku Sal phải nhả ra lượng tin tức tương ứng xem như cái giá.
“Hắc hắc, ta muốn biết lần tiếp theo mở cổng là khi nào?”
“Cổng” là thứ ngăn cách giữa thông đạo nơi Bahrain sinh sống và phía trên mặt đất. “Mở cổng” trong miệng đối phương chính là muốn hỏi xem, khi nào sẽ có Bahrain ra ngoài. Dù sao thì không phải muốn đi lên mặt đất, nói đi là đi, phải thông qua 7 7 49 bước cùng xác nhận rườm rà lôi thôi cả đống gì đó mới được phép đi. Đây cũng là một nguyên nhân lý giải vì sao thợ săn đi thành đoàn, vì không phải ai cũng có quyền xin phép, hơn nữa một người xin giấy thông quan cho cả đoàn tiết kiệm biết bao nhiêu thứ, kể cả thời gian và phí thông quan!
Hầu như ngay tức khắc không cần nghĩ ngợi gì, Elku Sal đáp: “Là ta dẫn đoàn, thời gian thì chưa rõ.”
Đối phương cũng không kinh ngạc lắm, dù sao thì y cũng biết thân phận bề nổi của Elku Sal là một thợ săn lành nghề. Y ta chợt như có điều suy nghĩ.
“Vậy.. Khi nào ngươi về?”
Đối phương có chút bất an, thăm dò hỏi.
“Cũng không biết nốt! Nếu ngươi muốn ra ngoài mà sợ ở đây bất trắc cái gì thì nên tìm người đi hộ hoặc trông nhà hộ!”
Mặc dù không nhìn thấy nhưng Elku Sal đoán đối phương đang trợn mặt trắng, chỉ tay thẳng mặt mắng hắn: “Ngươi nói cũng như không nói!”
Elku Sal không vội, cho đối phương một thoáng suy nghĩ, y ta cắn răng nói: “Được rồi, ngươi cho ta 2 giờ sắp xếp. Khi nào xong ta đến nhà ngươi đi luôn một thể!”
Elku Sal cười cười, “Thành giao!”
Đơn thuần mà nói, trao đổi ngang giá, mặc dù lĩnh vực mà đối phương hỏi đến có chút nghiêm ngặt, nhưng cũng không thể chỉ hỏi bấy nhiêu đó. Xem xét tương quan, Elku Sal quá hời. Thành ra hắn phải cho đối phương đi chung, xem như trừ nợ, ngoài ra hắn cũng có chuyện cần kiểm chứng đối với y.
Hắn rời khỏi khu nhà lụp xụp đó, không vòng vo nữa, về nhà của mình.