Nohaha bị đám người dẫn đến một khu vực không biết tên ở ngoài bìa bộ tộc.
Bây giờ nó mới để ý là ở đây tập trung không ít người, 10 ngàn là ít.
Nó có chút đổ mồ hôi lạnh.
Bahrain lạ mặt ban nãy vỗ vai hắn, nói: “Ngươi bế vợ ngươi đi theo ta.”
Nohaha cũng không suy nghĩ nhiều, vì đằng nào thì nó cũng không muốn sống nữa thì đám Bahrain này có gì lợi dụng được nó.
Nohaha đi theo con Bahrain kia một đoạn đường dài, rất dài.
Đến nổi Nohaha đã mất đi nhận thức về thời không gian thì con Bahrain kia mới vỗ tay nhẹ một cái.
Bộp.
“Đây..đây là...”
Cảnh tượng trước mắt làm Nohaha khó mà tin được, hàng triệu ngôi mộ nối san sát nhau tạo thành những đường thẳng song song không có điểm dừng của hai bên đường, chúng là những ruộng bậc thang cao tít tắp.
Lần đầu tiên đến đây, con Bahrain lạ mặt kia cũng có biểu cảm bất ngờ và không thể tin được như Nohaha hiện tại.
Hắn có chút đắc ý.
“Hằng năm, có khoảng 5000 con Bahrain chết vì đi săn, 2000 con chết vì già, khoảng 500 đến 2000 con chết vì bệnh và một số nguyên nhân khác.”
Nói đoạn, hắn ta dừng lại, nhìn vào vợ của Nohaha rồi nói tiếp: “Nhưng ngươi đâu có biết được, hằng năm, đến lễ “Tế Thần” diễn ra, có hơn một trăm ngàn con non bị đem đi tế, còn những con Bahrain trưởng thành vì không chịu nổi cú sốc mà tự tử thì có đến cả ngàn con.”
Nghe đến đây, Nohaha nắm chặt lấy vợ mình, bắt đầu khóc nức nở.
“Bọn hắn tuyên truyền như vậy đúng không?”
Nohaha có chút không hiểu nên hỏi lại: “Cái gì?”
“Ngươi nghĩ một trăm ngàn con non khi đốt ra thành tro hòa cùng nước hồ Tịnh Nguyệt thì sẽ nhiều bao nhiêu?”
“Cỡ như lúc “Tế Thần”?”
“Chậc. Gấp 10 lần như vậy!”
“Cái gì?”
“Ngươi biết chuyện khoảng hai trăm năm trước, Trí Tuệ Hiền Vương có ghé ngang qua rừng khóc đến bên hồ Tịnh Nguyệt không ?”
Nohaha đang có lắm rối bời nhưng cũng gật đầu một cái.
Con Bahrain kia liền nói tiếp, “Năm đó, chính là nhờ Trí Tuệ Hiền Vương mà bộ tộc của chúng ta mới đứng lên làm chủ loài Bebauf. Tộc trưởng ở mỗi đời mới có thể dẫn dắt loài Bahrain tiến hóa theo con đường thôn phệ đồng loại để đạt được sức mạnh to lớn.”
Nohaha như chợt nghĩ ra cái gì liền nói: “Thần..?”
“Ngươi nghĩ đúng rồi! Lễ “Tế Thần” một mặt là để thức tỉnh Đồ Đằng cho thế hệ trẻ. Một mặt khác chính là để cho các đời tộc trưởng hưởng ké nguồn năng lượng này..”
Nói đoạn, hắn ta ngưng một nhịp, lấy tay vỗ lên một ngôi mộ kế bên, nói: “Mà những kẻ chết thuê như các ngươi mới là nguồn năng lượng quan trọng nhất!”
“Ngươi có từng nghĩ, những kẻ như vợ ngươi khi tự sát rồi, thì ai là kẻ đang nằm trong ngôi mộ không? Là vợ ngươi? Là một con Bahrain khác? Hay chẳng có gì cả?”
Hai tai của Nohaha cứ ù ù, khiến nó chẳng nghe được gì. Có lẽ cú sốc này là quá lớn đối với nó.
Nó thôi khóc, mà khóc thì chả có ích gì. Nó lại càng không có lý do gì để khóc. Nếu mà nó tự sát y như vợ nó thì..
Bahrain lạ mặt kia mỉm cười, chìa tay ra và nói: “Nohaha, hãy gia nhập với bọn ta! Hãy đòi lại công bằng cho vợ ngươi, con ngươi, và cho cả chính ngươi nữa!”
...
Thời không lẫn lộn giao hòa cùng nhau.
Tia sáng đầu tiên nhen nhóm trong khoảng trời mênh mông tịch mịch.
Ngày và đêm, cái nào có trước?
Bạch tinh nhỏ nhắn đang từ từ ló dạng.
Nguyên bản giữa màn đêm u tối quang đãng hơn một ít, dù không có là bao.
“Mặt trăng ở thế giới này có vấn đề! Quỹ đạo của Tử tinh đối với hành tinh này ngược chiều với Lam tinh hay Bạch tinh! Vì thế mà các hiện tượng nguyệt thực sẽ có cơ hội xuất hiện nhiều hơn so với Trái Đất!”
Lý Khang giơ hai tay lên trời, dùng tấm thân chặn lấy nguồn sáng yếu ớt duy nhất phát ra từ Bạch tinh.
“Hễ mà bất kỳ mặt trăng nào xuất hiện đều sẽ ảnh hưởng đến mình, dù có là nguyệt thực hay không!”
“Nói chính xác hơn thì, hoặc là chúng tồn tại độc lập, hoặc chỉ khi diễn ra nguyệt thực!”
“Không, không phải! Vậy thì sẽ cho ra biết bao nhiêu tổ hợp chứ? Lần này Tử tinh nuốt Lam tinh, thế lần sau Lam tinh nuốt Tử tinh? Kết quả sẽ thế nào đây?”
“Dù tốt dù xấu, cũng không thể để mặc nó như thế được!”
Hắn múa may quay cuồng, miệng không ngừng ca hát, cả người lắc lư theo điệu nhạc vinahouse vốn có từ trong trí nhớ của hắn.
Càng nhảy múa, cả người hắn càng khỏe ra. Mồ hôi thấm đầy cả người, các mạch máu dần hiện lên theo từng nhịp rung lắc.
Mặc dù cơ thể bị Bạch tinh điều khiển nhưng lý trí của Lý Khang không bị ảnh hưởng gì, hắn cũng đã có chuẩn bị trước 20 cái khiên thủ vệ tháp tùng bản thân.
Hơn hết, điều này không ảnh hưởng đến tính mạng lại càng đánh sâu vào trí tò mò của hắn đối với thế giới này.
Lúc này, cách xa hàng ngàn km so với vị trí của Lý Khang.
Tổ chức Zégist cuối cùng cũng đã thực hiện kế hoạch đã ấp ủ bấy lâu nay.
Nohaha đi theo Bahrain lạ mặt kia để trở về thông đạo quen thuộc của bộ tộc, bây giờ mới có dịp để con Bahrain kia nói chuyện riêng với Nohaha.
Hắn ta vỗ vai Nohaha một phát, dùng giọng bề trên nói với nó: “Nohaha, chiến dịch lần này thành bại đều là vì ngươi hết. Thế nên là ngươi hãy vì mọi người mà cũng là vì bản thân ngươi mà cố gắng hoàn thành nhiệm vụ.”
“Ta biết...”
“Còn nữa, ngươi nhớ là phải đảm bảo bí mật chứ? Bất kể là ai cũng không được hở môi nửa lời?!”
“Ta biết..”
“Được rồi, ngươi về đi. Nhớ kĩ khi Song Nguyệt Thực lần đầu diễn ra là lúc thực hiện nhiệm vụ!”
“Được rồi..”
“Ta là Elku Sal, một Bah-in, rất vui khi được làm quen với ngươi!”
Con Bahrain lạ mặt kia chìa tay ra, hướng về phía Nohaha nở nụ cười.
Tuy có chút bất ngờ bởi vì hắn là một Bah-in nhưng Nohaha vẫn vui vẻ chìa tay ra đáp lại: “Ta cũng vậy!”
Bóng dáng Nohaha dần xa, Elku Sal cũng không cười nữa.
Hắn ta quay đầu lại, cúi đầu tỏ vẻ cung kính với San Zumi, nói: “Thưa ngài Thống chủ vĩ đại, mọi thứ đã được chuẩn bị hoàn tất. Xin ngài hãy về Điện chủ nghỉ ngơi, mọi việc còn lại cứ để thuộc hạ lo!”
“Được!”
Dứt lời, San Zumi bấm nút trên TL – 08 hình dạng của một chiếc bút mực, trong một cái chớp mắt, ả ta đã xuất hiện trở lại căn cứ của Zégist - Điện chủ, nơi nằm ngay bên dưới Điện thần của Bahamas – tộc trưởng bộ tộc Bahrain.
Elku Sal híp mắt, nhìn chằm chằm nơi mà San Zumi vừa đứng.
“Nhẫn” là chữ duy nhất mà Trí Tuệ Hiền Vương nói với loài Bebauf, khi giáo hóa giống loài này.
Elku Sal cảm thấy nó luôn đúng, cực kỳ đúng. Nhất là đối với một kẻ đang len lén báo thù như hắn.
...
San Zumi nắm lấy 4 cái đầu của đồng đội ả tung hứng lên không trung.
Độp độp độp
Tung 4 cái nhưng San Zumi chỉ bắt lấy 1 cái, để mặc 3 cái kia rơi lộp độp.
Ả ta nhìn vào cái đầu đã nhắm kịt đôi mắt từ lâu ấy, bỗng nhiên ả nở nụ cười, ban đầu là cười mỉm, rồi là cười sảng khoái, cười sung sướng, cuối cùng là cười điên loạn, cười bất chấp. Để rồi nước mắt rơi lúc nào không hay.
Cười, khóc là hai hành vi trái ngược nhưng đôi lúc nó cùng là bởi vì một cỗ cảm xúc trào dâng.
Sâu thẳm trong thâm tâm ả, nỗi buồn chất chứa như cõi hoang mạc khô cằn mong lấy những giọt mưa rơi nặng hạt.
Và để rồi điều tưởng chừng như bất khả thi ấy cuối cùng cũng làm được.
San Zumi thực tế chỉ mới là cấp B+, chưa lên được cấp A nên không phải là Bán thần. Nhưng ả ta luôn có tâm niệm đối chọi gay gắt với chính anh mình, một vị thần thực sự.
Lý do không gì khác hơn là sự đố kị, ganh ghét của ả.
Từ nhỏ, ả đã sống trong sự bao bọc của anh trai, làm cái gì cũng có người lo từng ly từng tí, đến cả việc thăng cấp lên cũng do anh mình hộ pháp, giúp đỡ; tồn tại trong môi trường mà gần như mọi sự so sánh đều áp đặt lên ả; hiện hữu ở thế giới mà nếu như không có Trật Tự Khư Thần thì sẽ không có ả,..
Những điều này đối với kẻ khác thì là đúng đắn, là tốt đẹp nhưng nếu như quá nhiều thì nó sẽ tạo cảm giác rằng bản thân sẽ không có giá trị tồn tại, hơn nữa điều này lại xảy đến bên người San Zumi.
Lúc còn nhỏ San Zumi thấy thích lắm, như một bà hoàng thực sự, muốn ăn gì thì ăn, làm gì thì làm, muốn trang bức vả mặt ai cũng được.
Nhưng khi ả lớn lên, tư duy mở rộng hơn, ả thấy thế giới mà bấy lâu nay ả trải nghiệm nó không màu hồng đến vậy.
Và khi nghe chuyện Trí Tuệ Hiền Vương giảng đạo bên bờ hồ Tịnh Nguyệt, ả mới vỡ lẽ ả là một con cờ, một con cờ luôn trong tâm thế bị vứt đi khi hết giá trị lợi dụng.
Như dòng sông bị con đập ngăn nước lại. Và đột nhiên chính phủ xả đập mà không báo trước.
Ngày qua ngày, tháng qua tháng, suốt hai trăm năm qua.
Dần dần, cảm xúc tiêu cực này biến thành Chấp Niệm lúc nào không hay.
Và khi mầm non Chấp Niệm dần ươm mầm, ả mới tìm được cơ hội, để rồi ngày hôm nay, Zégist chính thức hành động.
Zégist được thành lập bởi hai mục đích chính:
Một là chặn đứng sự phát triển kĩ thuật mà nổi bật nhất chính là Jasiky của Trật Tự Khư Thần. Hay nói một cách khác, tức là cắt đứt Chấp Niệm của San Fu Lou.
Hai là tôn San Zumi lên làm Thần thay thế cho anh mình.
Nhưng để làm được điều này là không dễ dàng. Chưa tính đến việc giữa cấp B+ mà đòi chém đòi giết cấp S, chỉ riêng việc tương quan lực lượng ở mỗi bên thôi là đã thấy thua.
Thế nên San Zumi mới kiến tạo Zégist với phương thức là ưu tiên số lượng hơn chất lượng.
Và khi tìm kiếm một đồng minh, những quân lính về dưới trướng mình. San Zumi phải tốn biết bao công sức và thời gian để thỏa đáng các tiêu chí về số lượng, lòng trung thành, và cả mặt lý tưởng nữa.