Chương 72: Ăn Cắp Ý Tưởng! Ta Chu Du Dị Giới

Sau thời gian dài táy máy tay chân.

Lý Khang nghĩ ra được nhiều biện pháp kết hợp các trang bị lại với nhau.

Ví dụ như MN – 03 kết hợp với FG – 111 sẽ tạo thành cái khiên tự phòng thủ.

Bằng cách điều khiển bộ phận có chức năng chuyển đổi Ok7HP, về cơ bản Lý Khang có thể khiến sản phẩm mới được tạo ra này bay lơ lửng quanh bản thân.

Tạo thành tuyến phòng thủ cận vệ.

Hợp chất khí kì lạ Ok7HP còn được Lý Khang dùng như thành phần của viên đạn trong khẩu SD – 080, hắn cũng không ngần ngại bắn vài phát để thử.

Ban đầu, khi mà sử dụng MN – 03, mặc dù thao tác khá dễ dàng, dễ đến mức quen thuộc như điều khiển máy bay đồ chơi bằng cử chỉ tay, nhưng Lý Khang lại không thích dùng nó.

Bởi vì hắn không biết sử dụng cái này bay lên có bị con quái nào để ý nữa hay không.

Mặt khác, MN – 03 tuy có nhiều, nhưng nếu lạm dụng nó thì khi hết cái để bay rồi cơ thể sẽ không thích nghi kịp.

Và khi kết hợp với SD – 080, Lý Khang mới phát hiện ra là chất khí bên trong MN – 03 không bền, rất nhanh thì tiêu tán trong không khí.

Vậy nên muốn dùng Ok7HP làm nguyên liệu đạn thì thao tác từ lúc tạo ra trong MN – 03 đến nén khí, nạp băng, xả đạn phải dưới 1 phút.

Mặc dù nồng độ Ok7HP có trong mỗi viên đạn không nhiều, chỉ đủ để làm đối phương bay lên khoảng 1 mét. Nhưng đối với Lý Khang nhiêu đó là đủ.

Trong một số trường hợp, hắn không cần phải làm biến mất mục tiêu. Hắn cần nguyên liệu của quái vật để kiến tạo trang bị cho bản thân.

Lại tỉ như mấy cây răng của con sâu đá kia kết hợp với lò xo của người lò xo, hắn lại tạo ra được một thứ có nguyên lý tương tự như gậy ba toong của cảnh sát.

Với độ nhọn và sắc bén kia lại được ẩn giấu, trong một số tình huống thì đó là lá bài tẩy của Lý Khang.

Rất nhiều trang bị khi tổ hợp lại với nhau tạo ra kì kì quái quái trang bị khác. Nhưng mục đích thì chỉ có một, là sinh tồn.

Ưu tú nhất phải kể đến tổ hợp dòng TL mà Lý Khang mổ xẻ ra được. Hắn phân tách ra từng bộ phận, cũng dùng thử vài lần khi tổ hợp lại theo chiều hướng riêng biệt.

Trải qua hàng giờ thử nghiệm, hắn có được vài kết luận.

Thứ nhất là hình tròn đồng tâm ở giữa là thứ mà ở cái TL nào cũng có. Điều này nói rõ, cái TL này hoạt động được hết 9 phần là do cái hình tròn này. Lý Khang dựa vào đó mà suy ra những thứ khác.

Thứ hai là các thành phần còn lại có thể tráo đổi vị trí của nhau. Và hắn cũng nhận ra là cái con số sau con chữ trên mỗi thiết bị là số phiên bản của loại đó. Số càng cao thì càng tốt hơn.

Và cuối cùng, vì cái gì mà TL – 07 lại không hoạt động được hắn cũng không biết.

Nhưng công dụng của cái TL này rất rõ ràng đều là dùng để “tốc biến”.

Những cái TL đời đầu như TL – 04, TL – 05 thời gian “niệm” rất lâu, tới gần 15 phút. Nhưng kể từ đời thứ 6 thì mới rút xuống còn dưới 1 phút.

Nhưng Lý Khang cảm thấy bấy nhiêu vẫn còn chưa đủ, hắn muốn khai phá tối đa công dụng của skill này.

Bất chợt, Lý Khang nhìn mấy cái TL – 07.

Có lẽ câu trả lời là nằm ở đây?

Nhưng vì hiểu biết của hắn về mấy cái đồ chơi này hầu như không có, hắn cũng chỉ biết phân biệt cái này với cái kia qua vẻ bên ngoài. Còn công dụng thực sự thì phải thử mới biết, mà khi không thử được tỉ như TL – 07 thì Lý Khang hoàn toàn chịu thua.

“Nếu như có cái Laptop thì hay quá..”

Hồi còn thế giới cũ, Lý Khang là một sinh viên sắp ra trường, chuyên môn của hắn là lập trình, một lập trình viên gà mờ chưa bị trĩ.

Ừ thì hắn học cũng không giỏi lắm, chỉ là hạng gà mờ nhưng về lập trình căn bản hoặc là đọc dữ liệu, xử lý thông tin, ngôn ngữ máy chả lẽ hắn còn không biết?

“Haizz..”

Thở dài thất vọng.

Nước cũng đã nguội từ lâu, Lý Khang châm được hai bình nước đầy.

Cả người hắn vốn đã treo lủng lẳng mấy món đồ chơi, giờ lại ôm theo hai cái bình.

Nhưng bất chợt hắn nhớ tới cái gì.

Lý Khang vội quăng đồ xuống đất, kích hoạt FG – 111 rồi lại kết hợp MN – 03. Lật ngửa chúng ra, Lý Khang để hết trang bị lên đó, cả người nhàn nhã hẳn.

“Chậc chậc, lười biếng kiến tạo khoa học!”

...

Cả bầu trời bỗng dưng tím rịm đi, Lam tinh chỉ biết nấp sau Tử tinh khi Tử tinh đã đi được 1/4 hành trình trên bầu trời.

Hai mặt trăng dần nuốt chửng nhau lần nữa.

Lý Khang đã chú ý từ trước, hắn bật hết 15 cái khiên thủ vệ lên, chuẩn bị nhắm bắn bất kì thứ gì kì lạ có trong skill “cảm quan”.

Và đúng như hắn nghĩ, Song Nguyệt Thực lần này lại ảnh hưởng đến hắn, chính xác hơn là lên đôi mắt của hắn.

Mắt hắn đã mù vì âm thanh tần số cao của quái nửa người tấn công trực diện, cơn đau như bị dao đâm đó chả là gì khi giờ đây cả đôi mắt của hắn nóng như lửa đốt, như bị ai đó xiên lại thành xâu rồi để lên đám than đước đang cháy âm ỉ.

Rù rù.

Lửa, lửa cháy nhỏ thôi.

Nhưng lâu, rất lâu.

Đủ lâu để nướng chín hai mắt.

Đủ lâu để skil “cảm quan” bước lên một đẳng cấp khác.

Rát, rất rát. Đau, rất đau.

Khi Song Nguyệt Thực qua đi từ rất lâu rồi, lâu đến nổi trên bầu trời chỉ còn lại Tử tinh, và khi Tử tinh sắp lặn mất thì Lý Khang mới khẽ nhúc nhích ngón tay.

Hắn tưởng hắn chết rồi.

Lý Khang không biết mình đã trải qua những gì, cũng không biết cơn đau đó đã hành hạ hắn như thế nào.

Và rồi khi hắn ý thức câu thông với “cảm quan”, hắn mới mơ hồ biết được chuyện gì đã xảy ra.

Tầm nhìn của “cảm quan” được mở rộng đi rất nhiều lần, lúc trước hắn chỉ nhìn rõ trong phạm vi 20 mét, ngoài tầm đó thì chỉ là cảm giác mang lại. Còn bây giờ hắn có thể nhìn thấy rõ ràng mọi thứ qua lớp màng lọc màu tím nhợt nhạt trong phạm vi cả trăm mét.

“Cảm quan” không chỉ được nâng cấp lên diện rộng về mặt tầm nhìn mà nó còn có thể cho Lý Khang nhìn thấy thứ mà hắn không thể nhìn thấy thông thường.

Tỉ như hiện tại, có hàng trăm, hàng ngàn con u linh vây quanh hắn.

Gọi là u linh thì không chính xác lắm vì hắn chỉ có thể nhìn thấy những vệt đen mơ hồ trôi nổi lơ lửng trên không, có lẽ vậy mà đầu óc của hắn chỉ nghĩ ra kịp chữ “u linh” để miêu tả bọn này.

Lý Khang ngẩn đầu nhìn một cái, mặt trăng tím đã sắp lặn xuống. Hắn không biết khi nó lặn mất rồi thì bọn u linh này có thức giấc hay không.

Thế nên, hắn không do dự gì mà gom hết hành lý, cưỡi MN – 03 bay thẳng một mạch.

...

Bóng đêm thăm thẳm.

Không Lam tinh, không Tử tinh, không Bạch tinh.

Không một nguồn sáng nào, nhưng đối với Hội đồng Liên Hợp và Tháp Cao thì chuyện này không đáng là gì.

Thậm chí đây là một tin vui.

Tử tinh lặn mất, Bạch tinh chưa kịp mọc lên.

Báo hiệu “Cơn ác mộng vĩnh hằng” đã hết, một ngày mới sẽ lại bắt đầu khi Bạch Tinh cùng Lam Tinh hiện diện.

Hơn thế nữa, đây là thời điểm con cháu của 8 vị Thần tối cao đạt được ngưỡng sức mạnh cao nhất của bọn chúng.

Bao gồm chính bản thân của các vị Thần, mặc dù Thần tồn tại là nhờ Chấp Niệm, sống là vì Chấp Niệm.

Đội Biệt Giá nhanh chóng được kiến tạo lại thành viên, và lần này chính em gái của San Fu Lou – San Zumi dẫn đội.

San Zumi mặc dù là em gái của Trật Tự Khư Thần nhưng ả không hề mạnh như lời đồn, ả mới chỉ là B+, còn chưa chạm tới ranh giới của cấp A – cấp Bán Thần.

Chưa tới Bán Thần thì chưa vận dụng được năng lượng tự nhiên nói chi là có Chấp Niệm của bản thân.

Nhưng trong một số trường hợp, thì hư danh cũng như hư vinh luôn có công dụng về mặt chấn nhiếp tinh thần.

Thì như hiện tại, để kiếm được một người dẫn đội vừa có khả năng hoàn thành nhiệm vụ, vừa có thể bảo mật thông tin kế hoạch thì Hội đồng Liên Hợp chả biết chọn ai khác hơn ả.

Tháp Cao cũng đồng tình, bởi lẽ các trưởng lão khác biết về kế hoạch thì đang bận công tác nghiên cứu bla bla rồi.

San Zumi cũng biết là bản thân có vai trò quan trọng nên ả thề, không bắt được XTz – 01 sẽ tự phế năng lượng bản nguyên, tự lưu đày bản thân tới biên giới biển Tử Thần.

Đội Biệt Giá nhanh chóng xác định “đường tịnh giới” của XTz – 01, sau đó bọn hắn dùng công nghệ chưa được thử nghiệm thực tế của dòng TL – 08, Lohenpues.

Bọn hắn muốn một kích dịch chuyển lên ngay vị trí của XTz – 01 để bắn một phát gây mê.

Sở dĩ lần trước không dùng biện pháp này là bởi vì bọn hắn đã quá khinh địch. Không ngờ rằng quãng đường di chuyển lại kéo dài đến vậy, cũng không ngờ tới chuyện Song Nguyệt Thực lại đến sớm hơn dự tính.

Hơn cả thảy, bọn hắn khinh thường Lý Khang. Đã cho rằng hắn vì sợ hãi mọi thứ mà co rút một chỗ, trốn chui trốn nhủi.

Mặc dù quảng đường Lý Khang chạy trốn trong lúc đó là không xa, nhưng cũng đủ để bộc lộ lên tính cách con người hắn.

Và khi Karachi nghe Uvular báo cáo “đường tịnh giới” của hắn thì ông ta đã biết mình nhầm, nhầm to.

Lần này hành động, Đội Biệt Giá chỉ có 5 người, tính luôn cả San Zumi.

15 14 13... 2 1 0

Ngay khi Đội Biệt Giá vừa xuất hiện trên không, bọn hắn còn chưa kịp thích nghi với môi trường thì đã nghe thấy 5 tiếng “píu”.

Sau đó, không còn sau đó nữa.

Sự kiện diễn ra quá nhanh, nhanh đến nỗi bọn hắn chưa diễn hết vai thì đã đi ra lĩnh cơm hộp rồi.

Bịch bịch bịch

Một đống trang bị vì không có điểm tựa mà rơi xuống như mít rụng.

Lý Khang nhanh chóng bay lại để loot đồ, sau đó lại bay tiếp.

Trở lại 2 phút trước.

Skill “cảm quan” của Lý Khang cảm nhận được một cỗ dao động dị thường ở trên không trước mặt hắn chừng 50 mét.

Khi nhìn trực tiếp vào thì hắn chỉ thấy 5 cái bóng màu xanh đen đang dần dần cụ thể hóa ra.

Nó rất nhanh thì mọc ra hai chân, hai tay.

Lý Khang cũng bất ngờ nhưng hắn cũng phản ứng rất nhanh, hắn liền điều khiển 8 cái khiên thủ vệ bay quanh bản thân.

Hai tay nắm lấy SD – 080 được lên sẵn đạn.

Lý Khang muốn kết liễu vị khách không mời mà đến này thay vì bắn bay nó để lấy đồ.

Cũng là bởi hắn không biết thứ đột ngột xuất hiện này là thần tiên yêu ma gì nữa, nhưng rõ ràng lại chặn đầu hắn.

Đương nhiên không phải đồ tốt lành gì.

Mà đã không tốt lành gì thì hắn cũng không ngại cho vài viên kẹo đồng, hắn không phải là Thánh Mẫu.

Sau khi Lý Khang loot đồ, hắn mới biết mình giết không oan. Đống đồ chơi này rõ ràng là cùng một giuộc của đám quái trước đó vây bắt hắn.

Hắn cũng thật không hiểu là tại sao hắn cứ bị đuổi giết như vậy. Không phải là xuyên không thôi sao, các đồng chí xuyên qua khác thì không sao, tới lượt hắn thì có vấn đề.

“Rõ chán.”